Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 355

Chương 355

 

Hả? Em định đưa hai con anh đi đâu? Định đi bao lâu nữa?

 

Sao em lại độc ác vậy, bỏ anh năm năm chưa đủ à! Mà anh chưa đủ sao? Anh biết lỗi rồi, anh hối hận rồi Đường Hoa Nguyệt! Anh biết lỗi mà!

 

Phải làm sao thì em mới tha thứ cho lỗi lầm năm đó của anh! Móc tim móc phổi anh đều sẵn lòng nhưng em lại chẳng nói gì hết! Em không nói sao anh biết em cần gì?” Đường Hoa Nguyệt chau mày vì bị anh hét vào mặt, cô nhìn người đàn ông hẳn rõ gân xanh mà trào dâng sự bất lực chưa từng có.

 

“Đúng, em chẳng cần gì cả. Chỉ cần là anh cho là em chẳng cần gì hết! Chẳng cần cả anh luôn! Anh bỏ cái tư tưởng đó đi Hoắc Anh Tuấn! Anh sắp ba mươi rồi, anh cũng biết trái đất này không xoay quanh anh. Không phải bất cứ ai bất cứ chuyện gì cũng sẽ bị anh gọi đến là đến đuổi đi là phải đi. Thế giới này không thuộc về anh… và em cũng thế. Em sẽ không bao giờ quay lại bên anh được nữa!”

 

Mông lung và chán nản dần dà xâm chiếm đôi mắt Hoắc Anh Tuấn, anh chôn mặt ở hõm cổ Đường Hoa Nguyệt, buồn bã: “Đường Hoa Nguyệt, có phải dù anh trước chết mặt em em cũng không khó chịu chút nào không? Em bỏ anh ở nơi xó xỉnh như thế đúng không?” Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trái tim trống rỗng, hình như anh không hiểu cô gái dưới thân anh này.

 

Cô ấy là Đường Hoa Nguyệt thật à?

 

Là Đường Hoa Nguyệt mà anh đã từng hiểu ư?

 

Quen Đường Hoa Nguyệt lâu như thế, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy cái lạnh tê tái bủa vây khắp người.

 

Hình như dù anh có dốc hết sức thế nào cũng chẳng thể giữ được cô ấy nữa.

 

Hoắc Anh Tuấn thở phì phò vào da Đường Hoa Nguyệt làm cô cuộn tay chân vì nóng. Đường Hoa Nguyệt di chuyển trong khó chịu, trả lời câu hỏi của Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng: “Đúng” Hoắc Anh Tuấn ngẩng mặt lên bật cười cứ không hề giận.

 

Anh nhắm mắt đau khổ và rồi trào dâng quyết chiến đến chết điên cuồng.

 

Những ngày qua anh đã vắt nát óc nghĩ cách có mặt trong đời Đường Hoa Nguyệt, anh cẩn thận từng li từng tí ra vẻ đáng thương… có ích gì đâu!

 

Chẳng có cái tác dụng khỉ nào hết!

 

Đường Hoa Nguyệt không yêu anh, hết yêu anh từ lâu rồi.

 

Dù anh có làm gì Đường Hoa Nguyệt cũng sẽ không nhìn anh thêm một lần!

 

Giọng Hoắc Anh Tuấn khàn đặc như mới bị bỏng cổ họng: “Chết thì chết… Nhưng mà trước khi chết anh phải xác nhận cái cuối cùng… Trái tim của em có thể hết tình với anh nhưng cơ thể của em thì sao? Biết đâu vẫn nhớ anh đấy!”

 

Nói rồi những cái hôn như mưa dầm gió bấc xông đến, đôi tay giữ chặt cơ thể Đường Hoa Nguyệt không cho phép cô có bất cứ chống đối nào.

 

Môi Đường Hoa Nguyệt bị anh day cắn thô bạo đau đớn, cô không khỏe được như anh nhưng sẽ không cho anh có được cái anh muốn dễ dàng.

 

Tay cô bị Hoắc Anh Tuấn đặt lên vai anh, Đường Hoa Nguyệt cào mạnh móng tay lên tất cả những nơi mà cô có thể chạm đến.

 

Da bị cào xước làm động tác của Hoắc Anh Tuấn dừng lại nhưng cái đau đó càng kích thích thú tính của đàn ông.

 

Anh ngẩng mặt cười ẩn ý với Đường Hoa Nguyệt rồi lại càng xâm chiếm điên cuồng hơn nữa.

 

Đường Hoa Nguyệt sắp tắt thở, cô khó thở đến mức cô biết sợ.

 

Những việc mà người đàn ông này đã từng làm với cô đã khắc sâu nỗi sợ trong xương tủy cô. Những ngày này Hoắc.

 

Anh Tuấn cố gắng dập sự kiêu ngạo trước mặt Đường Hoa Nguyệt là vì sợ làm cô có ác cảm.

Bình Luận (0)
Comment