Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 371

Chương 371

 

Nhưng Cận Thành phụ trách trí não đã nghĩ ra lời giải thích ngay: “À, mẹ bảo là nam nhi dũng cảm phải dám thách thức bản thân! Nên con phải gạt sở thích, khiêu chiến nước táo con ghét nhất!” Hoắc Anh Tuấn nhăn mày cười bất lực. Cái thằng bé này hơi khác những lần trước gặp.

 

Nếu cái mặt xinh nay không khác vậy anh đã nghỉ con trai anh bị đánh tráo rồi.

 

Dạo này Đường Hoa Nguyệt khá bận enne biết Hoắc Anh Tuấn lại đưa con đi chơi cũng không có thời gian nghĩ nhiều.

 

Hoắc Anh Tuấn có như thế nào cũng không làm gì con. Cô cũng nhận ra mặc dù hai đứa con cô cùng thù hận Hoắc Anh Tuấn nhưng đang dần chấp nhận anh trong âm thầm rồi.

 

Tân Kỳ Tân đã trở lại sau khi tham gia giao lưu với trường cũ ở nước ngoài. Chuyện đầu tiên khi về đó là xách một đống quà đến nhà họ Đường.

 

Ba đứa trẻ thích lắm, chúng được Tân Kỳ Tân chăm từ thuở nhỏ nên cũng quý anh ta ngang ngửa bác Đường Hàn Khiết.

 

Tân Kỳ Tân vẫn thong dong như ngày nào, đứng đó thôi mà sự phong độ và nhã nhặn của dân trí thức vô cùng hút mắt.

 

Vậy nhưng hiện giờ Tân Kỳ Tân không vui lắm, anh đứng ở cửa thư phòng nhìn Đường Hoa Nguyệt mới ăn mấy đũa lại cắm đầu vào gõ máy tính là rất mất hứng: “Đường Hoa Nguyệt, em không cần cái mạng này nữa à. Em đã quên lời dặn của bác sĩ khi bệnh tim tái phát rồi không? Em đâu còn nhỏ nữa đừng để anh phải nhắc như mấy đứa Thi Tịnh được chứ?”

 

Đường Hoa Nguyệt cũng biết mình đuối lý, tình hình đổ bệnh lần trước nguy hiểm, bác sĩ đề nghị cô nghỉ việc mấy tháng đến nơi non xanh nước biếc nghỉ cho lấy sức nhưng cuộc sống xô bồ, việc chứ chất đống mà cô không bỏ được nên cứ dông dài đến tận giờ.

 

Thật ra dạo này Đường Hoa Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu, cô rất hay tức ngực, chẳng làm gì cũng tự nhiên nhói tim, đêm đến cũng hay tỉnh giấc vì tim đập nhanh.

 

Tân Kỳ Tân chỉ nghiêm khắc với Đường Hoa Nguyệt được một phút, anh lắc đầu tháo mắt kính bất lực, ngồi xuống cạnh bàn làm việc của Đường Hoa Nguyệt: “Thôi thôi, trông cái em kìa có khác gì con rùa rụt cổ không. Nếu em sợ anh mắng em thì em…”

 

Nói đến đây Tân Kỳ Tân cũng cười: “Lạ thật, anh như trở thành con mẹ già khi đứng trước mặt em ấy. Mà thôi không nói nữa, mai anh đưa em đến viện kiểm tra luôn. Hôm nay ngủ sớm đi được không?”

 

Thật ra kiểm tra đi kiểm tra lại cũng vẫn vậy. Bác sĩ vẫn giải thích như lần trước, vẫn khuyên Đường Hoa Nguyệt đừng ôm đồm nhiều việc. Nếu không bỏ được việc thật thì tuyển thêm mấy trợ lý cũng được.

 

Thật ra trước đây Đường Hoa Nguyệt đã có ý định đó. Do cơ thể mà Đường Hoa Nguyệt không thể cân bằng được công việc và gia đình. Tất nhiên nếu trong nhà có nam chủ nhân vậy đã khác.

 

Dạo này Đường Hoa Nguyệt cảm thấy cô hơi bỏ bê con cái, cô rất khó chịu nhưng công việc bắt buộc đi sớm về muộn mỗi ngày, không có nhiều thời gian làm bạn với con.

 

Bác sĩ cũng đã nhắc vậy Đường Hoa Nguyệt cũng không không bướng nữa. Cô thông báo tuyển dụng một trợ lý.

 

Trợ lý này không chỉ xử lý công việc hành chính ở Tân Á mà nghiêng nhiều hơn về phụ trách sinh hoạt của Đường Hoa Nguyệt. Tất nhiên còn phải trông con hộ khi cần.

 

Thế nên khi sàng lọc sơ yếu lý lịch, Đường Hoa Nguyệt không quan tâm nhiều đến chuyên môn nghiệp vụ, nhiều năm kinh nghiệm hay đã tham gia nhiều dự án lớn.

 

Mà cô bảo cấp dưới làm bài kiểm tra tính kiên nhãn và kiên định có phù hợp trong trẻ con của người nộp đơn hay không.

 

Mười bảy người còn lại ba người vượt qua bài kiểm tra nhân sự để Đường Hoa Nguyệt tự quyết định.

 

Cô xem lý lịch và thông tin về bài kiểm tra và khá mong đợi anh chàng hơn hai mươi tuổi chỉ vì cậu ta đã làm rất nhiều công việc gia đình trong mấy năm qua.

 

Nhưng khi Triệu Quang Diệu vào phòng làm việc của Đường Hoa Nguyệt, Đường Hoa Nguyệt sững cả người… Cậu †a, cậu ta tưởng Tân Á là hộp đêm nào à mà lại đến phỏng vấn với trang phục này?

 

Đường Hoa Nguyệt nhìn cái cổ áo sơ mi rộng tông hống của cậu ta, túi ngực còn cài lông chỉ,. Cô nhìn đi nơi khác suýt thì quên mất lời dạo đầu của mình.

Bình Luận (0)
Comment