Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 414

Chương 414

 

Tại sao chứ… La Cơ Vị Phong muốn ngửa mặt lên trời mà than, vì cái gì mà chỉ cần thấy người nhà họ Đường, Tiểu Uyển sẽ không thèm nhìn đến anh ta! Năm năm qua rõ ràng người sớm chiều chung sống với Tiểu Uyển chính là anh ta! Vì cô ấy, anh ta đã làm rất nhiều chuyện, trong thế giới của anh ta chỉ có mình cô ta. Vậy mà vì cái gì, Tiểu Uyển lại muốn rời xa anh ta!

 

La Cơ Vị Phong như bị một đòn bất ngờ, tiếng cười lạnh lẽo vang lên thêm vào đó là tiếng hít thở nặng nề.

 

Giỏi lắm! Cho dù ông trời vẫn không cho anh ta bất cứ điều gì, coi như anh ta phải chết đi nữa thì cũng tuyệt đối không cam tâm tình nguyện chết một mình!

 

Đường Uyển Dư… Thật xin lỗi…

 

“Em đã chọn phương án rời xa anh, vậy thì hôm nay chúng †a cũng xuống địa ngục dày vò nhau! Sẽ có một ngày em không rời xa anh nữa, phải không?” Nghe thấy câu nói này của La Cơ Vị Phong, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh sợ vạn phần, anh ta điên rồi!

 

La Cơ Vị Phong chầm chậm giơ tay phải, ấn họng súng đen ngòm trên đầu người con gái anh ta yêu nhất cuộc đời này.

 

Đường Uyển Dư vẫn chưa thể tỉnh táo lại, cô có vẻ như không ý thức được bản thân đang phải đối mặt với sự nguy hiểm như thế nào.

 

Hai chân của Đường Hoa Nguyệt đã mề nhữn, không còn chút sức lực nào, cả người cô phải dựa vào toàn bộ sự chống đỡ của Hoắc Anh Tuấn mới có thể đứng vững được, cô gần như sụp đổ rồi nhưng vẫn không thể không giả vờ bình tĩnh mạnh mế nói với La Cơ Vị Phong: “Cậu là em trai của La Cơ Vị Y, đúng không? Nếu như cậu làm như thế, cậu có suy nghĩ đến kết cục của anh cậu không?! Hơn hữa cậu còn trẻ như thế, cậu còn tiền đồ dài rộng, hiện tại chuyện này vẫn còn cứu vớt được, nhưng nếu cậu kích động làm ra những chuyện khác nữa thì coi như cả đời sau của cậu bị hủy sạch! Cậu nghĩ xem như thế có đáng không?!” Có đáng không… Đáng không? Cái gì gọi là có đáng không?

 

Chỉ cần là vì Đường Uyển Dư, tất cả mọi thứ trên đời này đều xứng đáng!

 

La Cơ Vị Phong không ý thức được rằng bản thân đến cuối cùng lại có thể lẩm bẩm nói ra câu nói như thế.

 

Đường Hoa Nguyệt thấy cảm xúc của anh ta có chút buông lỏng liền tiếp tục nói: “Được rồi, cứ cho là cậu yêu Uyển Dư, nhưng yêu một người không phải là độc chiếm, là muốn làm gì thì làm như cậu lúc này. Cậu hỏi qua xem con bé nghỉ gì chưa? Cậu nhốt con bé bao nhiêu năm nay khiến nó đến mặt trời cũng không được nhìn thấy, cậu đã bao giờ nghĩ đến con bé đã chịu bao nhiêu đau khổ không?” Ồn ào chết đi được!

 

La Cơ Vị Phong bắt đầu cảm thấy phiền phức vì những câu nói này, anh ta mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía đám người kia, mặt mỗi người là một biểu cảm khác nhau. Ở đây có người thân của anh ta, có cấp trên của anh trai, có người nhà của Đường Uyển Dư…

 

Nhưng không có một ngoại lệ nào ở đây cả! Bọn họ đều đang đứng trên góc nhìn của bản thân mình, bọn họ đến đây đều là vì muốn anh và Uyển Dư xa nhau!

 

Nếu như không có bọn họ! Nếu như bọn họ đều chết hết, không một ai còn sống trên cõi đời này thì sẽ không có gì cản trở anh và Uyển Dư ở bên nhau nữa rồi!

 

Nhưng anh ta không có cách nào để trừ khử sạch tất cả những con người kia… Vậy nên… Anh ta chỉ còn một cách duy nhất là kết thúc mạng sống của mình và Đường Uyển Dư.

 

Trong không khí căng thẳng như một chiếc dây chun bị kéo ra hết cỡ, một tiếng súng nổ chát chúa vang lên, đập thẳng vào màng nhĩ người nghe.

 

Dưới cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người có mặt trong khoảnh khắc đó, La Cơ Vị Phong nhắm hai mắt, ngón tay có chút run rẩy.

 

Trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất, thời gian như trở nên chậm lại, mỗi hành động của La Cơ Vị Phong trong ánh mắt của tất cả mọi người đều trở thành những thước phim quay chậm, rõ ràng và ám ảnh.

 

Cho đến khi tiếng súng ầm ï như xé toạc không trung kia vang lên tất cả mới như tỉnh mộng quay lại với thế giới thực tại.

 

Đường Hoa Nguyệt như ôm lấy tim mình, gục ngã quỳ sụp xuống mặt đất lạnh, những người phía sau toán loạn sợ hãi bỏ chạy ra ngoài, âm thanh ồn ào và chói tai xung quanh khiến tim cô như co rút lại.

 

Hoắc Anh Tuấn vội vàng vứt thứ đồ vẫn nóng trong tay, không màng đến người khác xô đẩy động đến miệng vết thương, gấp gáp ôm Đường Hoa Nguyệt vào lòng, đau lòng giúp cô lâu đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán.

Bình Luận (0)
Comment