Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 537

Chương 537

Đường Hoa Nguyệt không hề nể tình hất tay anh ra. Sau đó cô không thèm để ý mà đặt bó hoa hồng lên bàn nước, cô nhìn về phía sắc trời bên ngoài vẫn còn tối: “Không đi, em tiếp tục đi ngủ”

Hoắc Anh Tuấn sốt ruột, anh vội vàng bước lên trước mặt Đường Hoa Nguyệt rồi ngăn cô lại: “Xin em đấy! Hoa Nguyệt, anh…vài ngày nay anh không nghỉ ngơi, em cũng không biết anh phải ở Las Vegas mấy ngày nay rồi mà! Hôm nay anh vội vàng quay về trong đêm chính vì hi vọng có thể nhanh chóng gặp được em, trên đường về còn gặp không ít phiền phức…Anh, coi như em thương anh một chút đi, có được không? Nếu như em không đi cùng anh, anh có chết cũng không nhắm mắt”

Đường Hoa Nguyệt khoanh tay, cười như không nhìn anh: “Không phải anh đi Las Vegas để chơi đua xe với nhóm bạn công tử nhà giàu kia của anh hả? Chắc hẳn phải rất vui đến mức quên cả trời đất mới đúng chứ, sao lại thành dáng vẻ không thiết sống thế này?”

“Anh..”,Hoắc Anh Tuấn bị lời nói dối do chính mình nói lúc trước chặn họng, gương mặt anh lúng túng khó xử, nhất thời không biết nên làm như thế nào mới đúng.

Hoắc Anh Tuấn khép nép đứng trước mặt Đường Hoa Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ khẩn cầu. Không hiểu sao lời từ chối lại mắc kẹt trong cổ họng của Đường Hoa Nguyệt. Do dự một lúc cô vẫn không nói ra.

Có lẽ là thấy được quầng thâm rất đậm dưới mắt Hoắc Anh Tuấn, có lẽ là nhìn thấy vẻ mệt mỏi bên cạnh nụ cười anh cố gắng nặn ra, có lẽ là thấy được miệng vết thương lít nha lít nhít do gai hoa hồng đâm trên tay anh. Đường Hoa Nguyệt rũ mắt, không nói đồng ý cũng chẳng nói không.

Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt thì trực tiếp cầm lấy tay cô, kéo cô vào bên trong áo khoác, trên mặt lộ rõ nét vui vẻ: “Đi thôi, đi thay quần áo. Bên ngoài lạnh lắm, em phải mặc nhiều thêm mới được”

Đường Hoa Nguyệt bất đắc dĩ thở dài một hơi, chặn Hoắc Anh Tuấn bên ngoài cửa: “Anh đứng chờ bên ngoài này” Sau đó “tầm” một tiếng đóng cửa lại, suýt chút nữa đập vào mũi Hoäc Anh Tuấn.

Anh hơi bất ngờ, ngay lập tức trên mặt không kìm được ý cười.

Hai người đi một đường thẳng tiến đến tháp thánh Monica, Hoắc Anh Tuấn vội vàng lái đi cho kịp đến đó trước khi mặt trời mọc.

Chỗ này chính là thánh địa nghỉ phép trong mùa hè, nhưng mà bây giờ là lúc rạng sáng, trên bãi biển ngoại trừ bóng dáng mấy con hải âu biển, vốn dĩ không có những người khác nữa.

Đường Hoa Nguyệt siết chặt áo khoác, gió bên cạnh bờ biển mạnh hơn rất nhiều so với gió bên trong thành phố.

Hoắc Anh Tuấn hơi thấp thỏm, sợ tâm trạng của Đường Hoa Nguyệt vì gió mạnh mà trở nên không tốt. Nhưng khi anh lén lút quay đầu nhìn về phía Đường Hoa Nguyệt thì mới phát hiện ra cô đang khế nhắm mắt, mở miệng hít thở lấy không khí thoải mái của gió biển, nhìn trong cô khá dễ chịu.

Đường Hoa Nguyệt phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm mình, cô khẽ nhướng lông mày về phía anh: “Anh không thấy nước biển ở đây rất khác so với nước biển ở trong nước sao?”

Hoắc Anh Tuấn giật mình, không ngờ Đường Hoa Nguyệt sẽ nói ra một câu nói bình thường không hề có tính công kích như thế này.

Anh lúng túng gật đầu: “Đúng, đúng vậy. Hình như bên này…mặn hơn một chút nhỉ?”Ai mà nhớ được mùi biển chứ, Hoäc Anh Tuấn chỉ có thể lúng túng trả lời.

Đường Hoa Nguyệt nhìn dáng vẻ có chút ngớ ngẩn này của anh thì không kìm lòng được mà khẽ nở nụ cười.

“Được rồi. Đi một chuyến xa như vậy chẳng lẽ đứng ngốc ở đây à?”

“À, không, không. Đi thôi, anh đã chuẩn bị phòng ở rồi”

Bình Luận (0)
Comment