Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 236



Hứa Thanh Khê nghĩ đến tình cảnh đó thì cực kỳ hoang mang.

Mà thực tế cũng đúng là như thế.

Phải biết rằng Lê Ngọc Mỹ từ nhỏ đã luôn là cành vàng lá ngọc, chưa bị ai đánh bao giờ, nay bị ăn tát trước mặt bao nhiêu người, mọi chuyện còn bị làm ầm lên, nhà họ Lê có bỏ qua được không?
"Đây chính là con dâu của bà?"
Bà Lê đi theo bà Kim Hồng đến trước mặt Hứa Thanh Khê, không đợi bà Kim Hồng nói, đã bắt đầu hạch sách.

"Nếu có thể, tôi cũng không muốn có đứa con dâu như vậy."
Bà Kim Hồng lạnh lùng liếc nhìn Hứa Thanh Khê và nói với vẻ chán ghét.

Hứa Thanh Khê nghe bọn họ nói, mở miệng định nói điều gì đó, nhưng cô chưa kịp nói thì đã bị bà Lê cắt ngang.

"Cô Hừa chắc là đã đoán được thân phận của tôi, và cũng biết mục đích tôi đến đây hôm nay."
Bà ta nhìn Hứa Thanh Khê từ dưới lên trên, lạnh lùng nói: "Nhìn cô tuổi cũng còn trẻ mà đã phách lối như vậy, Ngọc Mỹ nhà chúng tôi mà cô cũng dám đánh sao?”
Hứa Thanh Khê biết bà ta đến đây là để tính sổ với mình, mà chuyện này cũng là lỗi của bên cô đã thất lễ, vậy nên cô nhận hết mọi chửi bới, đồng thời cũng tỏ thái độ hối lỗi.

"Xin lỗi, đêm đó là do tôi đã uống quá chén, mới mạo phạm đến cô Ngọc Mỹ, xin lỗi bác, xin lỗi cô Ngọc Mỹ.”
Cô thấp giọng xin lỗi, nhưng ai ngờ vừa dứt lời, giọng điệu châm chọc của Quân Phong Linh đã vang lên bên tai.

"Ai không biết cô Tuệ đây ngàn chén không say, đừng dọa người ta chứ, uống say à? Lừa ai vậy?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, biết ngay là không xong rồi.


Quả nhiên, lửa giận trên gương mặt mẹ của Lê Ngọc Mỹ còn bùng cháy hơn lúc đầu.

Tất nhiên, bà ta cũng không định để Hứa Thanh Khê xin lỗi là coi như xong chuyện.

Nhưng bây giờ còn có lý do tốt hơn đề tiếp tục câu chuyện.

"Ồ, cô Tuệ đây đúng là được giáo dục tốt thật, giúp tôi mở mang tầm mắt đấy.

Bản thân mang tiếng xấu bên ngoài thì thôi đi, lại còn kéo theo cả Ngọc Mỹ nhà chúng tôi vào.

Thậm chí còn dùng thái độ chống đối để nói chuyện với người lớn.

Hôm nay tôi tuyên bố, nếu nhà họ Quân không cho tôi một lời giải thích, lấy lại công bằng cho Ngọc Mỹ nhà chúng tôi, thì quan hệ giữa hai nhà coi như chấm dứt.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy thế thì rất sốc.

Cô không ngờ chuyện này lại liên lụy tới quan hệ giữa hai gia đình.

Cô bối rối nhìn bà Kim Hồng.

Mà bà Kim Hồng từ lâu đã muốn cho Hứa Thanh Khê một bài học, nhưng vì không có cơ hội nên bây giờ thậm chí còn không thèm bảo vệ Hứa Thanh Khê.

Bà ta liếc mắt lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Khê, cười nói: “Mẹ Ngọc Mỹ à, chuyện này vốn là do nhà chúng tôi dạy dỗ không tốt.

Mọi người muốn xử lý thế nào thì chúng tôi làm theo thế nấy.”
Ý tứ của câu nói này là, Hứa Thanh Khê sẽ do bà Lê tùy ý xử lý.

Bà Lê đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của bà Kim Hồng, nhìn Hứa Thanh Khê, lạnh lùng nói: "Cô Tuệ, tôi cũng không làm khó cô.

Chỉ cần cô quỳ xuống xin lỗi Ngọc Mỹ nhà chúng tôi, chuyện này coi như xong.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy, khó tin nhìn bà ta, ánh mắt chợt quét sang Lê Ngọc Mỹ ở phía sau.

Lê Ngọc Mỹ cũng nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên.

Hứa Thanh Khê khó khăn thu tầm mắt lại, khi cô đang không biết nên làm gì, giọng nói của bà ta lại vang lên bên tai.

"Cô Tuệ, cô đừng nghĩ rằng nhà họ Lê của chúng tôi cậy thế bắt nạt người khác.

Cô nên biết rằng, Ngọc Mỹ luôn được coi như báu vật của nhà họ Lê.

Mới đến nhà họ Quân được mấy ngày đã phải chịu oan ức.

Chuyện này cũng kinh động đến ông bà cụ nhà chúng tôi.

Ông cụ rất tức giận, nếu không phải nể tình cô còn trẻ, ông ấy không tiện đứng ra giải quyết, nếu không, người đứng trước mặt cô chính là ông cụ nhà chúng tôi.

Đương nhiên, kết quả chắc chắn không đơn giản chỉ là bắt cô quỳ xuống xin lỗi thế này.”
Sau khi Hứa Thanh Khê nghe xong những lời này, trong lòng cô biết rằng hôm nay cô có thể thực sự phải quỳ xuống.


Nếu không quỳ xuống, có lẽ sẽ khiến hai nhà gặp rất nhiều rắc rối.

Thoáng chốc, vô số tủi nhục, bất bình dồn dập trong lòng.

Nhưng không ai có thể hiểu được.

"Tôi biết rồi."
Cô đáp lại, sắc mặt tái nhợt.

Bà ta và bà Kim Hồng thấy thế, dù có bận đến đâu cũng ung dung chờ cô quỳ xuống.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Quân Nhật Đình xuất hiện sau lưng mọi người.

"Đang định làm gì đây?"
Anh mệt mỏi đứng trước cửa, một tay cầm áo khoác và tay kia cầm vali.

Khi mọi người nhìn thấy anh, sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt họ.

"Nhật Đình, con trở về lúc nào vậy?"
Bà Kim Hồng hoàn hồn đầu tiên, dò hỏi.

Ánh mắt Lê Ngọc Mỹ lấp lánh, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi.

Chỉ có bà Lê và Hứa Thanh Khê là không nói gì, thần sắc khác nhau.

Quân Nhật Đình đem vẻ mặt của mọi người để trong mắt,hỏi lại lần nữa: "Mẹ, nhiều người đến đây như vậy, định làm gì?"
Thấy thế, bà Kim Hồng đành phải nói ra ý đồ của bọn họ và không giấu giếm việc nhà họ Mộ yêu cầu Hứa Thanh Khê quỳ gối xin lỗi.

Quân Nhật Đình nghe xong, anh liếc nhìn Hứa Thanh Khê, trầm giọng nói: "Bác ạ, hôm đó Thanh Tuệ đánh Ngọc Mỹ là cô ấy sai, nhất định phải xin lỗi.”
Mẹ Lê Ngọc Mỹ nghe thấy thế, vẻ mặt căng thẳng của bà ta dịu đi rất nhiều.

Tương tự, bà Kim Hồng và Quân Phong Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu họ lo lắng rằng Quân Nhật Đình sẽ lại bao che cho Hứa Thanh Khê.

So với sự nhẹ nhõm của họ, trái tim của Hứa Thanh Tuệ hơi chùng xuống.

Có vẻ như ngay cả Quân Nhật Đình cũng không muốn bảo vệ cô trong chuyện này.

"Vẫn là cháu hiểu chuyện"
Bà Lê nhìn Hứa Thanh Khê, người nãy giờ chỉ đứng im, rồi nói một cách ẩn ý.

Ai ngờ vừa dứt lời, Quân Nhật Đình đột nhiên thay đổi giọng điệu, nghiêm khắc nói: "Nếu là như vậy, cháu sẽ quỳ cùng cô ấy.

Dù sao cũng là vợ chồng, cô ấy có lỗi, cháu làm chồng cũng nên tạ lỗi cùng.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Hứa Thanh Khê cũng choáng váng.


Cảnh tượng này giống với lần trước.

Khi đó, bà Kim Hồng yêu cầu cô tới phòng thờ của tổ tiên để phạt cô quỳ gối, anh cũng nói như vậy.

Hứa Thanh Khê không còn biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào vào lúc này.

Một người kiêu hãnh, tôn quý như vậy, vì việc này, vì cô mà… cùng nhau quỳ xuống xin lỗi.

Cô khó có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

Bà Kim Hồng cũng có tâm trạng như cô.

Bà vừa sợ vừa giận.

"Quân Nhật Đình, con có bị điên không? Hứa Thanh Tuệ làm sai, con còn góp vào làm gì?”
"Đúng vậy, Nhật Đình, cháu hồ đồ rồi hà? Hay là bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi?"
Bà Lê định thần lại sau khi nghe hai người quát lớn, trong mắt đầy vẻ không dám tin.

"Nhật Đình, vì người phụ nữ đó mà cháu làm đến độ này.

Cô ta đáng giá chỗ nào để cháu phải làm như vậy?”
Đối mặt với sự chất vấn của họ, Quân Nhật Đình liếc nhìn Hứa Thanh Khê, lạnh lùng nói: "Cô ấy bây giờ là người của nhà họ Quân!"
Ý nói là chuyện cô làm sai, nhà họ Quân cũng phải gánh chịu.

Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều im lặng, sắc mặt đồng thời cũng rất khó coi.

Bầu không khí thoáng chốc đã đông cứng.

Hứa Thanh Khê thấy thế, cảm động trước sự bảo vệ của Quân Nhật Đình, nhưng cũng không đành lòng để anh vì mình là hao tổn sự tôn quý của bản thân.

"Nhật Đình, anh không cần quỳ, em quỳ là được rồi.

Chuyện này vốn là lỗi của em, một mình em sẽ gánh chịu tất cả.”
Sau khi nói xong, cô nhìn Lê Ngọc Mỹ.

"Cô Ngọc Mỹ, tôi xin lỗi vì sự xúc phạm của tôi ngày hôm đó."
Dứt lời, cô chuẩn bị quỳ xuống....


Bình Luận (0)
Comment