Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 282



Chủ tịch Thẩm vì lời nói của Hứa Thanh Khê mà đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Đồ vô liêm sỉ, vợ chủ tịch Quân là người mà anh có thể đắc tội được hay sao?" Ông ta xấu hổ tát vào mặt giám đốc Uông một cái, tức tối tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, cậu không không còn là người của công ty tôi nữa, bây giờ ngay lập tức cút đi cho tôi!"
Giám đốc Uông không dám có ý kiến gì, che mặt lập tức rời đi.

Đợi ông ta đi rồi chủ tịch Thẩm mới ngại ngùng cười nói: "Tổng giám đốc Nhật Đình, anh xem tôi cũng không biết việc này, hay là như thế này đi, phu nhân của anh đã chịu uất ức ở chỗ tôi, để bồi thường thì đây cũng là tâm ý nhỏ nhoi của tôi, lần hợp tác này tôi để giá thấp xuống năm bậc, anh xem có được không?"
Quân Nhật Đình không nói gì nhìn về phía Hứa Thanh Khê, chủ tịch Thẩm thấy vậy cũng nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứ Thanh Khê bị nhìn có chút không biết phải làm sao.

"Khụ khụ, vậy được rồi." Dù nói thế nào đi nữa thì tổng giám đốc Uông kia cũng trả giá rồi, chủ tịch Thẩm này lại còn nhường quyền lợi, tính đi tính lại thì chúng ta vẫn được lợi hơn.

Tất nhiên đây cũng là bồi thường tinh thần mà cô đáng có được, cũng vì có kế hoạch của Hứa Thanh Khê mà hợp đồng này mới dễ bàn.


Một lúc sau hợp đồng của ba nhà cũng đã ký kết xong.

Hứa Thanh Khê nói tạm biệt với Phan Hữu Nam xong thì rời đi cùng với Quân Nhật Đình.

Trên đường trở về, Hứa Thanh Khê có chút bối rối nhìn Quân Nhật Đình đang nhân lúc này xử lý một số văn kiện.

"Xin lỗi anh, anh bận như vậy mà em còn gây phiền phức cho anh."
Quân Nhật Đình nghe thấy lời này, động tác tay cũng ngừng lại, dường như anh không nghĩ đến Hứa Thanh Khê sẽ nói những lời này.

Quân Nhật Đình kinh ngạc nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt băn khoăn của Hứa Thanh Khê liền không nhịn được bật cười: "Em biết không? Em vốn không có lỗi mà thậm chí còn lập được công lớn đấy."
Hứa Thanh Khê biết công lớn mà anh nói đến là gì, nhưng nếu là công lớn như thế này cô thà rằng không làm thì hơn, hơn nữa còn làm phiền Quân Nhật Đình đến thu dọn tàn cuộc cho cô.

Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê trầm mặc không nói gì, anh có thể nhìn thấu được trong lòng cô đang nghĩ gì liền nói: "Em không cần phải nghĩ nhiều, xảy ra việc như thế này em làm như vậy cũng đúng thôi, anh là chồng của em cơ mà, những lúc như thế này không thay em ra mặt thì còn phải đợi đến bao giờ mới được thể hiện đây?"
Hứa Thanh Khê nghe thấy anh nói lời này, trái tim đột nhiên run lên như có thứ gì đó đang sụp đổ, một luồng nhiệt truyền tới khiến cả người cô như nóng lên, biểu cảm trên gương mặt cũng không khỏi thả lỏng ra mà trở nên tươi sáng hơn.

Quân Nhật Đình nhận thấy được sự thay đổi trên người Hứa Thanh Khê, đặc biệt là nụ cười không cách nào giấu đi được trên gương mặt cô, khóe môi anh cũng bất giác cong lên theo.

Ngay lúc này bụng của Hứa Thanh Khê đột nhiên kêu lên tiếng "ùng ục" vô cùng rõ ràng khiến cô hận không thể tìm được một cái hố để chui xuống.

"Lại chưa ăn gì ăn?" Đối ngược với vẻ ngượng ngùng của Hứa Thanh Khê, thần sắc của Quân Nhật Đình có chút nghiêm túc vì anh nghĩ đến bệnh dạ dày của cô.

Bây giờ đã qua giờ ăn trưa, có phải lúc anh không có ở bên cạnh chăm sóc cô thì cô vẫn sẽ ngược đãi bản thân mình như vậy không?
Hứa Thanh Khê cũng cảm nhận được sự bất mãn của Quân Nhật Đình, cô biết anh rất quan tâm cô, trong sự ngượng ngùng còn có chút cảm động, cô ngượng ngùng nói: "Là do công việc làm chậm trễ, đợi về đến nơi em sẽ ăn ngay."
Quân Nhật Đình nghe đến đây, anh đoán là do sự việc lúc nãy làm chậm trễ thời gian của cô: "Chăm sóc tốt cho bản thân, nếu không thì bệnh viện rất nhanh sẽ trở thành nhà của em đấy." Quân Nhật Đình nói xong liền không để ý đến biểu cảm kinh ngạc của Cố Thanh Khê, anh phân phó cho tài xế đến quán ăn Trung Quốc gần đây nhất.

Hứa Thanh Khê ngây ra một hồi lâu mới phản ứng lại được lời anh nói lúc nãy, cô không ngờ rằng một người giống như một vị thần như Quân Nhật Đình lại biết nói đùa như vậy.


Nhưng sự quan tâm trong lời nói của anh lại một lần nữa khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp lên, như được lấp đầy bởi những viên kẹo dẻo vô cùng ngọt ngào.

Qua một lúc sau hai người đi đến một quán ăn Trung Quốc, Quân Nhật Đình ăn cùng với Hứa Thanh Khê, Mạc Ly đứng cách đó không xa đố kị nhìn thiếu gia cao quý của cô ấy vậy mà lại chủ động chăm sóc cho người phụ nữ đê tiện kia!
"Hứa Thanh Khê, cô làm sao xứng đáng chứ!" Mạc Ly gắt gao nắm chặt tay lại, sự đố kị trong lòng đã cuồn cuộn ngất trời, nhưng cho dù như vậy thì cô ấy cũng không có tư cách để tiến lên trước nói gì cả.

Còn ở bên này, Hứa Thanh Khê dưới sự chăm sóc của Quân Nhật Đình rất nhanh đã ăn no rồi.

"No quá." Hứa Thanh Khê lười biếng dựa vào lưng ghế nói.

Quân Nhật Đình thấy vậy, trong mắt anh liền ngập tràn sự sủng nịnh mà chính anh còn không nhận ra: "Uống một cốc trà đi, một lát nữa liền tiêu hóa được rồi." Anh nói xong liền đưa cốc trà cho cô rồi bất chợt hỏi: "Chiều nay em tính đi đâu?"
"Về công ty thôi, hợp đồng kí xong cũng nên báo cáo kết quả lại cho tổng giám đốc." Hứa Thanh Khê nhẹ nhàng uống một ngụm trà đáp lời
"Vậy anh đưa em về." Quân Nhật Đình gật đầu, anh đứng dậy đưa Hứa Thanh Khê rời đi.

Quân Nhật Đình lấy cớ tiễn Hứa Thanh Khê, đưa mắt nhìn theo cô đi vào trong công ty rồi mới thu hồi tầm mắt lại.

Mạc Ly nhìn thấy Hứa Thanh Khê đi rồi mới từ phía sau đi đến: "Thiếu gia à..." Lời vẫn chưa nói xong liền bị ánh mắt lạnh lùng của Quân Nhật Đình dọa cho ứ nghẹn.

"Mạc Ly, nếu cô không muốn bảo vệ thiếu phu nhân thì trở về chỗ của Mạc Truy đi, tôi sẽ cho Mạc Truy phái người khác đến." Quân Nhật Minh bình tĩnh mở miệng, giọng nói không thể hiện ra chút bất ngờ nào.

Nói xong anh cũng không quan tâm đến sắc mặt của Mạc Ly như thế nào, trực tiếp phân phó tài xế lái xe rời đi.

Mạc Ly đứng yên tại chỗ nhìn chiếc xe đi càng lúc càng xa rồi biến mất khỏi tầm mắt, đáy mắt vô cùng u ám.

Tại sao? Rõ ràng cô ấy mới là người ở bên cạnh thiếu gia lâu nhất! Tại sao thiếu gia không nhìn đến cô ấy lấy một lần? Mạc Ly vô cùng uất hận!

Hứa Thanh Khê không hề biết bây giờ Mạc Ly đã hận cô đến tận xương tủy, cô đi đến công ty bàn giao lại hợp đồng đã ký xong cho Lý Dương Châu.

"Không tồi, tuy rằng ở giữa có chút trắc trở nhưng hợp đồng cũng đã ký xong rồi xem như cô cũng có năng lực rồi." Lý Dương Châu lật hợp đồng nhìn sơ qua một lượt rồi nhìn Hứa Thanh Khê với ánh mắt tán thưởng: "Đi làm việc đi."
Hứa Thanh Khê gật đầu, quay người rời khỏi phòng làm việc.

Hứa Thanh Khê vừa rời đi không lâu thì Quý Ức cũng nhận được tin tức, khi cô ta nhận được tin tức Hứa Thanh Khê lấy được hợp đồng hợp tác của công ty, hơn nữa cũng đã ký xong hợp đồng thì cô ta tức đến mức bóp méo cả cây bút đang cầm trên tay.

Quý Ức vừa nhậm chức lại bị Hứa Thanh Khê giành mất một hợp đồng lớn như vậy, điều này chẳng khác nào đang chứng tỏ cô ta vô dụng.

Cũng bởi vì vậy mà sắc mặt của cô ta u ám nguyên cả một ngày khiến cho nguyên cả phòng thiết kế đều nghiêm túc cẩn thận.

Hà Thanh Vận nhìn thấy sắc mặt của Quý Ức liền nghĩ đến cô ta nhiều lần gây khó dễ cho Hứa Thanh Khê rất nhanh liền đoán được suy nghĩ của cô ta.

Hà Thanh Vận dường như nghĩ đến một ý tưởng tuyệt vời nào đó, ánh mắt cô ta hiện lên đầy vẻ tính toán, sau đó Hà Thanh Vận đi đến gõ cửa phòng làm việc của Quý Ức.

"Có việc gì vậy?" Quý Ức nhìn thấy người tiến vào là Hà Thanh Vận, vẻ mặt có chút bất ngờ hỏi.

Hà Thanh Vận đi đến trước mặt Quý Ức rồi cười nói: "Giám đốc điều hành Quý Ức, tôi biết trong lòng cô đang bất mãn vì Hứa Thanh Tuệ lại lập công cho công ty, thật ra không chỉ mỗi mình cô, tôi cũng không thích việc Hứa Thanh Tuệ giành hết mọi công lao"
Quý Ức nghe thấy vậy, hơi nhướng lông mày nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, hơi nheo mắt nói: "Cô muốn nói cái gì?"
Hà Thanh Vận thấy Quý Ức hỏi như vậy liền lập tức nói ra ý đồ của mình: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn, nếu giám đốc điều hành tin tưởng tôi thì buổi tôi đi uống với tôi một ly, đến lúc đó tôi có thể giúp cô đối phó với Hứa Thanh Tuệ.”.


Bình Luận (0)
Comment