Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 336



Hứa Thanh Khê nghe nói vậy thì mím môi, vờ nói: "Không có."
Quân Nhật Đình thấy thế thì không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.

"Không có? Cái môi vểnh lên tới mức có thể treo ấm trà vào đó rồi."
Anh thân mật gõ chóp mũi Hứa Thanh Khê một cái, giải thích: "Sở dĩ anh giữ Mạc Ly lại là vì thứ nhất cô ta là lựa chọn tốt nhất để bảo vệ em, đi theo bên cạnh em thì anh có thể yên tâm.

Thứ hai, nếu so với những người khác thì năng lực của Mạc Ly tốt hơn nhiều."
Hứa Thanh Khê biết Quân Nhật Đình suy nghĩ cho mình nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.

Tuy nhiên tâm trạng ngượng ngùng của cô cũng dần tiêu tán theo lời dỗ ngọt của Quân Nhật Đình.

Hai người ôm ấp nhau trong phòng nửa ngày.

Đến chạng vạng tối thì Hứa Thanh Khê ở trong phòng nghỉ ngơi, Quân Nhật Đình vì Hà Văn Tuấn tìm tới mà thức dậy đi qua phòng khách.

Trong phòng khách, Hà Văn Tuấn báo cáo từng tin tức mà cậu ta điều tra được trong mấy ngày nay ra.

"Bây giờ từng hạng mục kiếm tiền dưới danh nghĩa Tập đoàn JK gồm có giải trí, bất động sản, thợ săn ảnh và rất nhiều công ty, tuy nhiên bởi vì tiền thân của bọn họ là chuyển từ xã hội đen qua cho nên dưới tay còn có không ít chuyện làm ăn mờ ám vẫn chưa từ bỏ, có không ít chốn phong hoa tuyết nguyệt ít nhiều cũng đều có quan hệ với các công ty này.

Quân Nhật Đình nghe vậy, thì nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm.


Chuyện như vậy khiến anh rất bất ngờ.

Có những tin tức này thì có vẻ như là cũng không cần anh ra tay nhằm vào người đó nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng của anh có ý định mới, quay qua dặn dò Hà Văn Tuấn: "Như vậy đi, cậu báo cáo lại tin tức này cho những người ở trên đó, lại điều tra thêm tình hình nộp thuế của bọn họ, những công ty giống như bọn họ thì hẳn là cũng có chút mờ ám về thuế."
Hà Văn Tuấn gật đầu, vâng dạ rời đi.

Chờ cậu ta đi khỏi thì Quân Nhật Đình quay người đi về phòng, phát hiện Hứa Thanh Khê đã tỉnh lại từ khi nào.

Nhưng bởi vì nghe bọn họ nói chuyện ở bên ngoài nên không có đi ra.

"Nói xong rồi sao?"
Hứa Thanh Khê nhìn thấy Quân Nhật Đình đi đến thì khẽ hỏi thăm.

Quân Nhật Đình gật đầu.

Hứa Thanh Khê thấy thế, đang định hỏi chuyện USB đó một chút nhưng còn chưa kịp hỏi ra thì bên ngoài lại có người gõ cửa.

Hết cách, cô chỉ đành nuốt ngược những lời muốn hỏi vào trong bụng, cười nói: "Em đi mở cửa."
Quân Nhật Đình không có cản cô.

Hứa Thanh Khê mở cửa, phát hiện Lê Ngọc Mỹ đứng ở ngoài cửa thì nụ cười trên mặt nhạt đi không ít.

"Cô chủ Lê có chuyện gì sao?"
Cô cũng không có mời Lê Ngọc Mỹ đi vào phòng mà lạnh nhạt hỏi.

Hiển nhiên Lê Ngọc Mỹ cũng phát hiện được sự lãnh đạm trong trong lời nói của cô, mặc dù trong lòng rất không thoải mái nhưng cô ta cũng không có biểu hiện ra ngoài.

"Tôi nghe nói hôm nay Nhật Đình xuất viện nên tới thăm anh ấy một chút."
Cô ta nói xong thì hướng ánh mắt nhìn vào trong phòng: "Nhật Đình."
Chỉ thấy Quân Nhật Đình nghe tiếng của cô ta thì từ trong phòng đi ra.

Cô ta vui vẻ kêu lên, không thèm quan tâm đến chuyện Hứa Thanh Khê vẫn chưa để cho cô ta vào nhà mà chen người vào phòng luôn.

Hứa Thanh Khê bị cô ta chen cho lảo đảo hai bước, nhíu chặt lông mày đứng ở cổng.

"Nhật Đình, sao xuất viện mà cũng không cho em biết, không xem em là bạn bè nữa hả?"
Nghe cô ta nói như vậy thì Hứa Thanh Khê chỉ cảm thấy lời này vô cùng chói tai, cảm giác kỳ lạ về Lê Ngọc Mỹ trước đó cũng càng ngày càng nồng đậm.


Tuy nhiên chờ cô quan sát kỹ lại thì lại phát hiện ngoại trừ quan tâm Quân Nhật Đình thì Lê Ngọc Mỹ cũng không có làm chuyện gì quá đáng cả, thậm chí chủ đề nói chuyện sau đó cũng chỉ gói gọn trong chuyện làm ăn.

Dường như tất cả mọi chuyện đều do cô suy nghĩ lung tung mà ra.

Hết cách, cô chỉ có thể tạm thời dằn cảm giác kỳ lạ này xuống, tiếp đón Lê Ngọc Mỹ.

Hai ngày sau đó, Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê đều ở lại khách sạn, tiến hành lần quan sát cuối cùng.

Khi không có những người khác quấy rầy, hai người ở chung hết sức ấm áp.

Tình cảm tiến triển còn vượt qua dự đoán của Hứa Thanh Khê.

Lúc này cô hoàn toàn không có phát hiện ra mình đã lún sau không thể kiềm chế được.

...!
Cũng trong lúc đó, Tập đoàn JK.

Trải qua thời gian lên men hai ngày, cuối cùng thì sắp xếp trước đó của Quân Nhật Đình cũng khiến cho tập đoàn này loạn cả lên.

Nhiều công ty quản lý và bất động sản, đồng thời còn có rất nhiều sản nghiệp khác dưới tay bọn họ đều bị người ta tố cáo nặc danh là dính líu tới mại dâm phi pháp, trốn thuế, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.

Hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, cũng bị người phía trên yêu cầu cưỡng chế đóng cửa chỉnh đốn và tạm dừng kinh doanh.

Trong lúc nhất thời, tất cả tin tức liên quan đến kinh tế và tài chính, cả trên mạng cũng đang vạch trần chuyện này.

Bởi vì Diệu Tư là người cầm quyền của tập đoàn nên bị những chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán, tạm thời không rảnh tay đối phó với mấy người Quân Nhật Đình.

"Cậu hai, chuyện lần này cậu phải cho mấy lão già chúng tôi một lời giải thích hợp lý."
Trong phòng họp, Diệu Tư đang bị từng cổ đông uy hiếp bắt phải giải thích chuyện lần này, đồng thời phải đền bù lợi ích mà bọn họ bị tổn thất do chuyện này.

"Chuyện ông Dương nói, tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng, làm cho công ty có thể nhanh chóng kinh doanh lại, còn về tổn thất kinh tế thì tôi sẽ lấy tiền cá nhân bù vào trong tài khoản của công ty."
Ngại vì bây giờ tập đoàn của anh ta vẫn cần có mấy ông già này, Diệu Tư không thể không thỏa hiệp với điều kiện của bọn họ.

Sau khi trải qua một phen cò kè mặc cả thì cuối cùng Diệu Tư cũng đuổi mấy ông già gian xảo như hồ ly này đi được.

Anh ta bực bội trở lại văn phòng, ngồi xuống ghế làm việc, tay nới lỏng cái nơ trên cổ ra, hơi mất kiên nhẫn hỏi thân tín đứng sau lưng.

"Có điều tra được lần này là ai nhằm vào chúng ta không."
Thân tín cảm nhận được sự không kiên nhẫn trong lời nói của anh ta thì không dám chần chừ, đáp: "Điều tra được, là Quân Nhật Đình phái người đi báo cáo, nghe nói bọn họ còn điều tra ra được không ít tài liệu đen tối của chúng ta trước đây.”
Diệu Tư nghe vậy thì nheo hai mắt lại, ánh mắt nguy hiểm.


"Quân Nhật Đình? Chà, xem ra là tôi coi thường anh ta!"
Thân tín cúi đầu, không có tiếp lời.

Diệu Tư cũng không có để ý mà ngồi trên ghế làm việc, gõ từng nhịp lên mặt bàn.

Thật ra đối với anh ta mà nói thì sóng gió lần này cũng không ảnh hưởng gì cả, có thể nói anh ta còn phải cảm ơn Quân Nhật Đình.

Bởi vì anh ta cũng biết, tập đoàn JK bọn họ là được thành lập nên từ thế lực ngầm, rất nhiều sản nghiệp vẫn không có hoàn toàn buông bỏ, trước sau gì cũng sẽ có một ngày bị điều tra ra được, chỉ sớm hay muộn mà thôi,
Phiền toái duy nhất là chuyện lần này ảnh hưởng tới vị trí vốn không được ổn định lắm của anh ta.

Tuy nhiên anh ta lại nghĩ đến, chỉ lấy được cái USB đo thì vị trí này của anh ta cũng sẽ ổn định lại.

Cho nên cuối cùng anh ta cũng không lo lắng lắm.

Sau khi suy tư một phen thì anh ta ra không ít mệnh lệnh cho thân tín.

Trong đó có một là tiếp tục giám sát mấy người Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình không ngờ khi xảy ra nhiều chuyện như vậy mà Diệu Tư còn rảnh rỗi đi giám sát bọn họ.

"Xem ra món đồ này rất quan trọng đối với anh ta, Hà Văn Tuấn, cậu đi đặt máy bay, tôi hi vọng có thể nhanh chóng về kinh đô."
Hà Văn Tuấn gật đầu, quay người đi làm ngay.

Theo chân cậu ta rời đi, Quân Nhật Đình nghiêng đầu dặn dò Mạc Ly: "Thông báo cho Mạc Truy, bảo cậu ta làm một ít chuyện nhắm vào tổng bộ của bọn họ."
Mạc Ly gật đầu, quay người rời đi.

Bọn họ đi hết rồi, Hứa Thanh Khê mới áy náy đi tới.

"Xin lỗi, em không ngờ em lại gây phiền phức lớn như vậy cho mọi người.”
Thật ra thì từ sau khi về tới thì cô vẫn rất muốn nói câu này, chỉ vì có hết chuyện này tới chuyện khác ập tới nên đến giờ mới nói ra được.

Quân Nhật Đình nhìn cô một cái, không thèm để ý, lắc đầu nói: "Chuyện này không có liên quan gì với em, hẳn là em cũng bị liên luỵ, không nên suy nghĩ nhiều.".


Bình Luận (0)
Comment