Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 396



Quân Nhật Đình nghĩ đến đây thì đầu óc cũng đang nhanh chóng xoay chuyển.

"Hà Văn Tuấn, tiếp tục chèn ép, tiếp tục nhìn chằm chằm nhà họ Lê, lại sắp xếp một ít người đi nhìn chằm chằm nhà họ Thẩm, nhìn xem sau đó bọn họ có động tác gì."
Hà Văn Tuấn gật đầu quay người rời đi.

Mà liên quan tới chuyện Lê Ngọc Mỹ và Thẩm Dự Khanh thông gia, cùng ngày thì tin tức truyền về nhà họ Quân.

Hứa Thanh Khê nghe được tin tức này thì trong mắt tràn đầy phức tạp và không đành lòng.

Mặc dù cô không hiểu chuyện trên thương trường, tuy nhiên trong khoảng thời gian này cô biết được một số chuyện từ miệng Quân Nhật Đình, cô biết Lê Ngọc Mỹ vẫn luôn nhắm vào nhà họ Quân, hoặc có thể nói là đang nhằm vào Quân Nhật Đình.

Nhưng vì trả thù mà hi sinh hạnh phúc cả đời mình, ấn tượng của cô với Lê Ngọc Mỹ chỉ còn lại tiếc hận.

Dưới cái nhìn của cô thì bản thân Lê Ngọc Mỹ cũng không kém, coi như không có Quân Nhật Đình thì vẫn còn nhiều người đàn ông ưu tú khác chờ cô ta.

Cô cảm thán một phen rồi không chú ý nữa, tập trung làm chuyện của mình.

Ngược lại là bên phía bà Kim Hồng thì giận không nhịn được.

Vốn bà ta xem trọng Lê Ngọc Mỹ, muốn cô ta làm con dâu của mình nhưng hôm nay không chỉ không làm được mà cô ta còn quay lại đối nghịch với nhà họ Quân.

Bảo sao bà ta không tức giận?
Sau đó còn có chuyện nghiêm trọng hơn.


Sau khi tin tức nhà họ Lê và nhà họ Thẩm thông gia truyền ra thì nhà họ Lê không còn sợ hãi rụt rè như khi bị nhà họ Quân chèn ép trước đó nữa.

Bọn họ liên hợp với nhà họ Thẩm bắt được không ít hạng mục, thay đổi cục diện bất lợi trước đó.

Ngay cả giá cổ phiếu cũng hơi có xu thế lên cao khiến bọn họ rất là mừng rỡ, thậm chí bắt đầu dựa vào đó mà phản kích lại sự chèn ép của nhà họ Quân.

Trong lúc nhất thời, thủ đô gió nổi mây vần.

Vốn dĩ nhà họ Quân là gia tộc có tài lực lớn nhất thủ đô, có thể nói là đè đầu nhà họ Lê mà đánh.

Nhưng hôm nay nhà họ Lê có nhà họ Thẩm gia nhập, hiệu quả một cộng một này dần dần khiến cho nhà họ Quân phí sức.

Thậm chí nhà họ Lê tự tổn hại tám trăm cũng muốn nhà họ Quân lột da, khiến cho mấy ngày nay Quân Nhật Đình sứt đầu mẻ trán.

Bởi vì nhà họ Lê liên hợp với nhà họ Thẩm đoạt mấy hạng mục mà nhà họ Phong nhìn trúng, thậm chí chính là hạng mục mà nhà họ Quân đang làm thì bọn họ cũng không tha.

Những ngày gần đây, thời gian Quân Nhật Đình ở công ty cũng càng ngày càng nhiều, tin tức cũng càng thêm nghiêng về phía nhà họ Lê.

Hứa Thanh Khê từ tin tưởng Quân Nhật Đình có thể xử lý tốt, đến sau này thì lo lắng không thôi.

Hôm nay, cô cố ý chờ Quân Nhật Đình trở về.

"Sao còn chưa ngủ?”
Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê gắn chờ anh về, biết rõ còn cố hỏi.

"Em đã pha nước tắm cho anh rồi, anh đi tắm đi.”
Hứa Thanh Khê tránh không đáp, đi lên phụ Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nhìn động tác của cô, trong lòng tràn đầy cảm động.

Hiển nhiên anh cũng nhìn ra được Hứa Thanh Khê đang đau lòng cho anh.

Bởi vậy anh không có từ chối ý tốt của Hứa Thanh Khê, đi vào phòng tắm tắm, một lát sau mới thoải mái đi ra.

"Hôm nay em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
Sau khi anh đi ra ngoài thì leo lên giường ôm Hứa Thanh Khê hỏi thăm.

Hứa Thanh Khê cũng không có giấu giiếm, gật đầu nói ra lo lắng của cô.

"Mấy ngày nay em xem tin tức trên mạng càng ngày càng bất lợi với công ty chúng ta, bên phía nhà họ Lê muốn không chết không thôi với chúng ta sao?”
Quân Nhật Đình híp mắt: "Không kém bao nhiêu đâu, không ít người đều trông mà thèm tài nguyên trên tay nhà họ Quân, hơn nữa trên thương trường thì chưa chắc đều dùng bản lĩnh của mình.”
Anh nói xong thì lại kể cho cô nghe không ít chuyện lợi hại liên quan tới mua bán khiến Hứa Thanh Khê nghe đến choáng váng.

Tuy nhiên cô vẫn có thể nghe hiểu một chút.

Nhưng cũng chính những thứ này khiến cho cô rất bất đắc dĩ.


Bởi vì Quân Nhật Đình gặp phải những vấn đề này thì cô cũng không giúp được gì.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của cô rất khó chịu.

Hơn nữa, cô biết nhà họ Lê nhắm vào bọn họ không chỉ vì lợi ít trên thương trường mà còn là vì Lê Ngọc Mỹ yêu quá mà đâm ra hận.

Đúng là người phụ nữ cho dù có thành công, lý trí đến cỡ nào cũng không tránh khỏi một chữ tình.

"Xin lỗi, những chuyện này em cũng không giúp được gì.”
Cô uể oải dựa vào trong ngực Quân Nhật Đình nói khẽ.

Quân Nhật Đình cúi đầu nhìn cô một cái, nắm chặt tay cô, cười nói: "Những chuyện này vốn không liên quan gì tới em, đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Hứa Thanh Khê mím môi, tựa hồ cũng không có được an ủi.

Quân Nhật Đình nhìn thấy vậy thì dứt khoát cúi đầu mút lấy cặp môi đỏ đó, làm chút chuyện khiến người ta xấu hổ, như vậy thì người trong ngực mình mới không suy nghĩ lung tung.

Hứa Thanh Khê đúng là bị làm cho mệt đến không có tâm trạng suy nghĩ lung tung.

Toàn thân cô mềm nhũn dựa vào Quân Nhật Đình ngủ tới không biết trời chăng mây gió gì.

...!
Lại qua mấy ngày, tình huống của nhà họ Quân càng ngày càng không lạc quan.

Trưởng bối nhà họ Quân cũng chú ý tới.

Tối hôm đó, hiếm khi được một hôm Quân Nhật Đình về sớm thì lại nhận được thông báo từ quản gia.

"Cậu chủ, mợ chủ, ông chủ kêu tôi tới thông báo, hôm nay phải tới nhà chính dùng cơm.”
Quân Nhật Đình gật đầu: "Biết, phiền ông về nói lại cho ông nội biết, tôi rửa mặt rồi qua ngay."
Quản gia gật đầu rời đi, để lại Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê.

"Đêm nay dùng cơm, đại khái sẽ nói chuyện của công ty, đến lúc đó có thể mẹ anh sẽ nói chút lời khó nghe, em đừng để ở trong lòng, để cho anh lo."
Quân Nhật Đình đoán được một phần mục đích của buổi cơm tối đêm nay, chờ quản gia rời đi rồi thì mới dặn dò Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê cười cười, tỏ vẻ đồng ý.

Nửa giờ sau, hai người đi tới nhà chính.

Chỉ thấy trưởng bối nhà họ Quân đều ngồi trong phòng ăn.

"Ông nội, cha, mẹ."
Quân Nhật Đình thấy thế thì chào hỏi theo thứ tự.

Hứa Thanh Khê theo sát phía sau.

Không hòa ái dễ gần như với Quân Nhật Đình, thấy Hứa Thanh Khê chào hỏi thì ngoại trừ ông cụ Quân thì vẻ mặt Quân Thanh và bà Kim Hồng đều rất lạnh nhạt.


Nếu không phải có ông cụ Quân ở đó thì có thể bà Kim Hồng sẽ đuổi Hứa Thanh Khê ra ngoài.

Dưới cái nhìn của bà ta, phiền phức của nhà họ Quân ngày hôm nay đều là do sao chổi như cô.

"Ngồi đi."
Ông cụ Quân giả vờ như không nhìn thấy thái độ của vợ chồng Quân Thanh, cười hiền từ chào hai người.

Quân Nhật Đình gật đầu, dẫn Hứa Thanh Khê ngồi xuống.

Quản gia thấy người đến đông đủ thì gọi người đem thức ăn lên.

Trong bữa tiệc, người một nhà đều an tĩnh dùng cơm.

Chờ bữa tối dùng gần hết rồi thì ông cụ Quân mới phá vỡ sự im lặng, hỏi thăm về chuyện của công ty.

"Nhật Định, những lời đồn bên ngoài cháu định giải quyết như thế nào?”
Ông ấy lau khóe miệng, nhíu mày nhìn Quân Nhật Đình.

"Ông nội, cháu không quan tâm tới lời đồn, trước mắt cháu dự định sẽ ổn định thị trường trước, đến lúc đó những tin đồn này sẽ tự sụp đổ."
Quân Nhật Đình cũng không có giấu giếm ý nghĩ của mình.

Ông cụ Quân cũng hài lòng với câu trả lời này.

"Không tệ, không bị ảnh hưởng vùi đầu làm việc, dùng kết quả nói chuyện thì hữu hiệu hơn hết.”
Bà Kim Hồng thấy ông cụ Quân không chút so đo chuyện lần này thì trong lòng có chút bất mãn, còn có chút đau lòng.

Trong khoảng thời gian này, Quân Nhật Đình đi sớm về trễ, đã gầy không ít.

Dưới cái nhìn của bà ta thì chính là do Hứa Thanh Khê hại.

"Bố, cũng không thể nói như vậy, theo như con nghĩ thì chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình, chỉ trách có mấy người không biết thân biết phận là làm liên lụy tới cả nhà họ Quân.”
Bà ta nói xong thì hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê khẽ nhếch môi đỏ.

Thật ra cô cũng cảm thấy chuyện lần này không tránh khỏi liên quan tới cô.

Bà Kim Hồng thấy không ai phản bác lại bà ta thì như là tìm được chỗ thoát nước, trút hết toàn bộ bất mãn chồng chất trong lòng ra..


Bình Luận (0)
Comment