Bác sĩ Vương thở dài, không giấu nổi ý cười. Nhưng ngay sau đó, anh ta không thể cười nổi nữa vì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ cầu thang.
"Ồ? Là tiểu Vương à! Tối nay còn dư đồ ăn, cậu có muốn ăn thử không?"
Chỉ một câu nói thôi, chân bác sĩ Vương liền như được bôi dầu. Anh lập tức đóng hộp thuốc lại, dứt khoát buông một câu:
"Hẹn gặp lại!"
Không quay đầu, anh ta chạy thẳng ra khỏi phòng với tốc độ ánh sáng.
Giọng chị tổng tài vang lên bên trái, anh ta lập tức rẽ phải, chạy về phía cầu thang. Ai ngờ lại đụng trúng bé cá ngựa đang đứng gần cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn vào trong.
Bác sĩ Vương khựng lại, hỏi:
"Tiểu khả ái, sao cậu lại đứng đây?"
"Tiên sinh hình như không được thoải mái, có cần em giúp gì không?"
Bé cá ngựa ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Bác sĩ Vương thoáng sững sờ. Hóa ra bé cá ngựa vẫn luôn chú ý đến tổng tài. Trong lòng anh ta bỗng thấy ấm áp.
"Cậu ấy đúng là không được khỏe lắm, nhưng cũng không nghiêm trọng," bác sĩ Vương nói, rồi hơi nghiêng người, ra vẻ thần bí: "Nhưng tôi có một phương pháp chữa trị cổ truyền, chỉ có cậu mới làm được."
Bé cá ngựa vội hỏi:
"Là gì vậy ạ?"
Bác sĩ Vương nghiêm túc:
"Cần người yêu nhau hôn nhau, hiệu quả mới rõ rệt."
"H-Hôn..."
Mặt bé cá ngựa lập tức đỏ bừng.
Bác sĩ Vương cười đầy ý tứ:
"Đúng vậy, như truyện cổ tích ấy, cần một nụ hôn chân thành mới có tác dụng. Với cậu ấy thì hiệu quả càng rõ."
Bé cá ngựa gật đầu rồi lại lắc đầu, nhớ lại những lần tiên sinh hôn trán, hôn tay mình... nhưng mà, thật sự hôn môi thì vẫn chưa có.
Thấy phản ứng này, bác sĩ Vương thầm nghĩ: Bạn tốt à, tôi giúp được tới đây thôi. Còn lại tự thân vận động nhé.
Rồi anh ta âm thầm tính chuyện thoát thân tiếp: Khoan đã, lúc nãy chị tổng tài lên từ bên trái cơ mà, sao giờ lại nghe giọng từ bên phải? Không ổn! Phải chạy tiếp thôi!!
Thấy bác sĩ Vương chạy biến, tổng tài uống thuốc xong liền tựa lưng vào sofa, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng chưa được bao lâu, anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc — là bé cá ngựa. Khóe môi anh không khỏi cong lên một chút, trong lòng thầm cười, mở mắt ra thì thấy cậu đang đứng trước mặt.
Điều lạ là, bé cá ngựa trông như đang suy nghĩ điều gì đó rất nghiêm túc. Ánh mắt không nhìn thẳng vào anh mà lại dán xuống một chỗ thấp hơn, khiến tổng tài có hơi ngượng, khẽ gãi mũi.
Tổng tài nhẹ giọng "Hửm?" một tiếng, như đang hỏi cậu đứng ngẩn ra đó làm gì.
bé cá ngựa lắc đầu, rồi đưa chén nước đến tay anh. Tổng tài vừa nhấp một ngụm, chưa kịp đặt xuống thì nghe thấy một câu nói "sét đánh" từ cậu:
"Tiên sinh! Chúng ta hôn môi đi."
Điều đáng nói là cậu nói câu đó với giọng điệu nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.
Tổng tài lập tức: "Phụt!"
"Khụ khụ khụ..."
Anh suýt sặc, ho không ngừng.
Tổng tài thật sự không thể ngờ được, bé cá ngựa ngây thơ nhà mình lại có thể đột nhiên nói ra một câu "Chúng ta hôn môi đi" trắng trợn đến vậy.
Anh nhíu mày, giọng vẫn còn nghèn nghẹn:
"Sao lại thế... Em đang nói gì vậy?"
Trong đầu tổng tài bắt đầu quay cuồng, liên tưởng đến đêm hôm trước ở khách sạn. Vốn tưởng mình đã suy nghĩ quá đà, bây giờ lại thấy như mọi thứ đang quay về điểm khởi đầu.
"Tiên sinh không muốn hôn em à?"
Bé cá ngựa nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghiêm túc:
"Anh đừng lo. Em hôn giỏi lắm. Bảo đảm khiến anh cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Dù... dù anh không được cũng không sao."
Tổng tài: "???"
Câu "hôn giỏi lắm" khiến anh muốn thổ huyết, còn "anh không được cũng không sao" thì... ai cho em cái định nghĩa kỳ quái đó vậy?!
Anh chớp mắt nhìn cậu, cuối cùng hỏi lại:
"Hôn giỏi lắm á?"
bé cá ngựa gật đầu chắc nịch:
"Ừm. Trước đây mọi người đều nói chỉ cần nhìn là biết em rất giỏi rồi."
"...Trước đây? Mọi người?"
Tổng tài nghe xong, chân mày nhíu lại, cảm giác như mình vừa bị buộc vào một chuyến tàu lượn siêu tốc mà không có đai an toàn. Tâm trạng vừa căng thẳng vừa hoảng loạn.
bé cá ngựa ngượng ngùng nói:
"Cục đá, cây thủy sinh, san hô... em từng hôn hết rồi."
Tổng tài nghẹn lời.
Đến đây thì anh nhớ ra — trong tài liệu có ghi, hải mã thể hiện tình cảm bằng cách "hôn" các vật thể xung quanh. Ừ thì cũng... hợp lý.
"Với lại, mấy con hải mã khác còn bảo em hôn rất có cảm xúc. Nên... Tiên sinh, em nghĩ em không tệ đâu, anh không cần lo!"
Tổng tài trong lòng cười muốn nội thương, nhưng mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, muốn xem rốt cuộc cậu tính làm gì.
Thấy tổng tài không phản đối, bé cá ngựa liền cúi xuống, nhẹ nhàng chạm môi mình lên môi anh. Đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn anh như đang hỏi: "Thế nào, em hôn không tệ chứ?"
Chỉ là... môi vừa chạm môi, cả hai người không nhúc nhích. Một cái "hôn" ngốc nghếch ngây thơ khiến tổng tài suýt bật cười. Cuối cùng, anh cũng hiểu kỹ năng hôn của bé cá ngựa đang ở mức độ nào.
Khoảng một phút sau, bé cá ngựa ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi:
"Anh thấy khá hơn chưa?"
Tổng tài cảm thấy ngọt đến mức muốn tan ra:
"Ừ, tốt hơn rồi. Nhưng mà..."
Chưa kịp nói hết, anh đã đưa tay giữ gáy cậu, nhẹ nhàng kéo cậu áp xuống sofa. Trong khoảnh khắc đó, nụ hôn thực sự đầu tiên của cả hai cũng bắt đầu — mãnh liệt, ngọt ngào, vừa lúng túng vừa dịu dàng đến mức tim run rẩy.
Trong lúc hôn, tổng tài khẽ cười khàn khàn bên môi cậu:
"Kỹ thuật hôn của em... vẫn còn có thể nâng cao thêm một chút nữa."
Sau đó, khi về đến nhà, tổng tài ngẩn người đứng trước cửa bếp, nhìn bé cá ngựa mặc tạp dề, loay hoay nấu ăn. Nhìn thấy anh, cậu còn mỉm cười tỏa sáng như ánh nắng buổi sớm.
Dựa theo những gì anh biết, bé cá ngựa nhà anh vốn nổi tiếng là "thánh ăn" chứ chưa từng thấy cậu đụng đến chuyện bếp núc. Vì vậy, khi nhìn thấy dáng vẻ cậu đang loay hoay trong bếp, tổng tài không khỏi cảm thấy lạ lẫm, liền gọi quản gia đến hỏi cho rõ ngọn ngành.
"Chuyện này là sao? Em ấy học nấu ăn từ lúc nào?"
Không ngờ vừa nghe câu hỏi, lão quản gia lập tức vỗ ngực, lau nước mắt như thể vừa trải qua chuyện cảm động lắm:
"Thưa thiếu gia, thật ra... mỗi cuối tuần bé cá ngựa tiên sinh đều lén học nấu ăn."
Tổng tài nhíu mày, tò mò hơn:
"Học với ai cơ?"
Ai ngờ câu trả lời lại khiến anh suýt sặc rượu.
"Ban đầu cậu ấy còn hỏi xin số điện thoại của đại tiểu thư nữa đấy ạ."
"Cái gì?!"
Tổng tài trừng mắt, âm lượng theo bản năng bật cao khiến bé cá ngựa ở trong bếp ngoảnh đầu lại nhìn. Anh vội che miệng ho nhẹ, nhỏ giọng nghiêng đầu hỏi tiếp:
"Sau đó thì sao?"
Quản gia thở dài như trút được gánh nặng:
"May mà lúc ấy tôi đứng bên cạnh. Nghe thấy cậu ấy hỏi đại tiểu thư liệu có thể dạy nấu ăn không, tôi liền cảm thấy có gì đó sai sai... Nên nhanh tay ngắt luôn cuộc gọi. Rồi nhân tiện, tôi đưa cho cậu ấy một quyển sách dạy nấu ăn."
Ông nói đến đây, vẻ mặt đầy tự hào: "Có thể coi như cứu vãn một đại họa, thiếu gia ạ!"
Tổng tài nghe xong, toàn thân thả lỏng. Giây trước còn căng thẳng như sắp ký hợp đồng bạc tỷ, giây sau đã nhẹ nhõm như mới trút được tảng đá lớn trong lòng. Anh lập tức quyết định tăng lương cho quản gia, đồng thời ra lệnh cho toàn bộ người hầu nghỉ phép đêm nay để anh và bé cá ngựa được yên tĩnh bên nhau.