Rõ ràng trước đây, tiên sinh luôn từ chối bước chân vào bể tắm giải trí này. Vậy mà bây giờ... lại đột nhiên xuất hiện trong nước?
Tiên sinh... chẳng lẽ... trong lòng có điều gì khúc mắc sao!?
Bé Cá Ngựa trợn tròn mắt, trong lòng dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ, rồi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Chẳng lẽ... là vì mình sao?!
Tối qua, quản gia từng nói với cậu rằng, sau khi nhìn thấy thực đơn bữa tối bị thay đổi đột ngột, sắc mặt của tiên sinh lập tức trở nên kỳ lạ.
Lẽ nào... là vì chiều hôm qua mình đã ăn mất năm phần trong sáu phần pudding mà tiên sinh mua về?!
Có khi... hộp pudding đó là quà anh định tặng cho ai đó?!
Không đúng... Hoặc có thể là vì tối qua mình đã càn quét sạch bách chỗ hải sản vừa được mua về?!
Đúng rồi, chắc chắn là vì chuyện đó!
Tiên sinh không chịu nổi nữa nên mới...
Bé Cá Ngựa khẽ run lên, lòng tràn đầy hối hận. Nhìn thấy tổng tài vẫn nằm im, không hề nhúc nhích, cậu hoảng hốt lao đến, hét toáng:
"Tiên sinh, đừng chết mà!! Nếu anh chết rồi thì em... đúng rồi, em sẽ làm thuật ép tim hồi sinh của Hoa Đà!"
Dứt lời, Bé Cá Ngựa nghiêm túc giơ tay lên, dồn sức ấn mạnh xuống ngực tổng tài một phát.
"Phụt!"
Tổng tài lập tức bật ho, phun ra một ngụm nước, giọng khàn khàn:
"Khụ khụ... Em ấn sai chỗ rồi, Bé Cá Ngựa. Với lại, tôi vẫn chưa chết đâu."
Anh liếc nhìn Bé Cá Ngựa đầy bất đắc dĩ. Chuyện gì thì chuyện, anh thật sự không muốn ngày mai báo chí đầy rẫy những dòng tít như:
"Tổng tài tập đoàn XX trượt chân chết đuối trong bồn tắm tại nhà riêng."
Anh gượng dậy, cố lấy lại hơi thở, đưa tay mở rộng cổ áo sơ mi ướt sũng, để lộ một phần xương quai xanh gợi cảm. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh lại liếc sang Bé Cá Ngựa, trầm giọng hỏi:
"Em không sao chứ?"
"Em không sao."
Nghe vậy, tổng tài cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cơn giận vẫn dâng lên như sóng trào. Anh nghiến răng, giọng gằn lại:
"Em... mẹ nó có biết vừa rồi em làm gì không?!!"
Bé Cá Ngựa chớp mắt, vẻ mặt vô tội, nhẹ nhàng chọc chọc ngón tay:
"A... em đang ngủ mà?"
Tổng tài ngẩn người, ngơ ngác lặp lại:
"Ngủ... ngủ?!"
Bé Cá Ngựa nghiêm túc giải thích:
"Bé Cá Ngựa khi ở dưới nước đều ngủ như vậy mà."
Tổng tài cứng họng một lúc lâu, không nói nên lời. Rốt cuộc anh không nhịn được nữa, ôm chặt lấy Bé Cá Ngựa, giọng khàn khàn:
"Em làm tôi sợ muốn chết... Lần sau đừng làm tôi sợ như vậy nữa, được không?"
Bé Cá Ngựa ngoan ngoãn gật đầu lia lịa:
"Được! Em hứa lần sau sẽ không ăn phần của tiên sinh nữa. À, mà anh đừng giận nhé, em còn để dành cho anh một cái pudding đó!"
Tổng tài lập tức cứng đờ.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ câu đố trong đầu anh như bỗng chốc có lời giải. Đồng tử anh co rút lại, như vừa chứng kiến một trận động đất.
Rõ ràng nguyên liệu nấu ăn hôm trước vẫn còn dư nhiều, thì vì sao hôm qua quản gia lại ấp úng, đột ngột bảo rằng nguyên liệu không đủ để làm bữa tiệc hải sản lớn?!
Quản gia thật không ngờ, chỉ mới ra ngoài nhảy vài điệu quảng trường với A Hồng lúc hoàng hôn, vậy mà khi trở về, trong nhà đã xảy ra chuyện lớn đến mức này.
Việc Bé Cá Ngựa muốn xuống nước ngủ một giấc thì ông biết. Để không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, đồng thời cũng vì thiếu gia tổng tài đã đặc biệt căn dặn rằng không ai được phép nhìn thấy Bé Cá Ngựa lúc tắm, ông liền quyết định cho toàn bộ người hầu ra ngoài nghỉ tạm thời.
Nhưng ai mà ngờ được—
Vừa về đến nhà, cảnh tượng đập vào mắt khiến ông suýt ngã ngửa: thiếu gia của ông nằm sõng soài bên cạnh bể tắm, cả người ướt đẫm, còn được Bé Cá Ngựa bế lên như đang tái hiện lại cảnh nữ chính ngất xỉu trong cơn mưa tầm tã ở phim truyền hình 8 giờ tối!
Tất cả người hầu đều đứng cứng đơ như tượng. Có người run bần bật, có người âm thầm viết đơn xin nghỉ việc trong đầu.
May mà thiếu gia tổng tài tâm tính rộng lượng, không nổi giận cũng không truy cứu trách nhiệm. Cả đám người hầu lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ hôm đó trở đi, tổng tài lập tức ra lệnh: nếu có bất kỳ chuyện quan trọng nào liên quan đến Bé Cá Ngựa — ví dụ như cậu muốn xuống nước ngủ hay có dấu hiệu bất thường — thì phải lập tức báo cáo cho anh, để tránh lặp lại bi kịch khiến anh hoảng loạn đến mức lao đầu xuống nước.
Kết quả là...
Người hầu A khẩn trương chạy tới trước mặt quản gia, đứng nghiêm như quân nhân, hô lớn:
"Báo cáo! Bé Cá Ngựa không xem phim tài liệu nữa mà chuyển sang xem phim kinh dị rồi ạ!"
Người hầu B theo sát phía sau, giọng bình tĩnh:
"Báo cáo! Bé Cá Ngựa ăn ít hơn một nửa khẩu phần thường ngày."
Người hầu C thì run rẩy, chỉ tay về phía xa, lắp bắp:
"Ôm... ôm theo một con cáo nhồi bông! Bé Cá Ngựa bị phim ma dọa sợ quá, giờ đang trốn vào góc có vũng nước đọng!"
Tóm lại, trong một khoảng thời gian dài, cả biệt thự rơi vào tình trạng... hỗn loạn nhưng đầy chuyên nghiệp. Người hầu xoay như chong chóng giữa những tình huống vừa buồn cười vừa căng thẳng, chẳng biết nên báo cáo hay không.
Cuối cùng, nhờ những buổi "huấn luyện đột kích" của tổng tài, mọi người dần học được cách phân biệt rõ ràng: chuyện gì cần báo, chuyện gì có thể... lờ đi.
⸻
Hôm nay, tổng tài ra quyết định: sẽ cùng Bé Cá Ngựa xem một bộ phim hoạt hình đang hot, được khen tới tấp vì khiến khán giả rơi lệ đầy mặt.
Anh chưa từng xem phim hoạt hình suốt hơn hai mươi mấy năm sống trên đời, luôn cho rằng đó là thứ dành cho trẻ con. Nhưng lần này lại khác.
Nghe nói, cặp đôi nào đang trong giai đoạn ái muội mà cùng xem bộ phim này, tình cảm chắc chắn sẽ tiến triển vượt bậc.
Hơn nữa... chủ đề phim lại là chuyện tình giữa người ở đáy biển và người trên đất liền.
Quá trùng hợp luôn!!
Tổng tài nghĩ đến đây liền giả vờ nghiêm túc, ho khan hai tiếng. Nhưng trong lòng thì đã sớm nở hoa, đắc ý đến muốn bay.
Nhận được chỉ thị quan trọng, quản gia lập tức ra lệnh cho người hầu dọn dẹp sạch sẽ phòng chiếu phim trong biệt thự, còn treo thêm vài món đồ trang trí mang hơi hướng lãng mạn biển cả.
Đồng thời, theo chỉ đạo tỉ mỉ của tổng tài, đồ ăn vặt cũng được sắp xếp vào những vị trí chiến lược: gần ghế sofa, vừa tầm với, để tiện cho "tay vô tình chạm tay" các kiểu.
Đúng lúc ấy, quản gia phát hiện một vật quen thuộc nằm vắt vẻo trên sofa —
một cuốn sách bị tổng tài bỏ quên.
[Tổng tài truy thê bí kíp: Ta là Long Ngạo Thiên]
Cuốn sách được đặt khá tùy tiện, bìa còn hơi nhăn. Quản gia tiện tay nhặt lên xem thử.
Vừa liếc qua một trang, ông suýt thì ngã ngửa tại chỗ.
Trên trang sách dày đặc những ghi chú bằng bút đỏ. Đặc biệt, một câu được khoanh tròn thật kỹ càng:
[Quản gia nhẹ nhàng nói: Đã lâu rồi thiếu gia chưa cười vui như thế.]
Bên cạnh câu ghi chú còn có một dòng viết tay khác, được khoanh tròn đỏ:
"Không tồi, câu này sẽ trở thành mục tiêu hoàn hảo để phá băng."
Trong khoảnh khắc đó, quản gia như bị sét đánh giữa trời quang.
Ông đứng khựng lại, ánh mắt mở to, tay run rẩy nắm chặt cuốn sách, đôi mắt ánh lên tia sáng xúc động như vừa giác ngộ chân lý vũ trụ.
"Thiếu gia... Thiếu gia đang ngầm nhắn nhủ với mình!"
"Hóa ra, thiếu gia uy phong lẫm liệt thường ngày cũng chỉ là một đứa trẻ cần được giúp đỡ bởi người lớn tuổi hơn... Là mình! Được rồi, mình hiểu rồi! Thiếu gia đã gửi gắm, mình nhất định không phụ sự tin tưởng, sẽ dốc toàn lực hỗ trợ tình yêu của cậu ấy!"