Tổng Tài Nhặt Được Bé Cá Ngựa

Chương 6

Mấy ngày sau.

Chị gái của tổng tài quay lại biệt thự đón Andrew.

Cô vốn nghĩ mình sẽ chứng kiến một khung cảnh hoang tàn, hoặc ít nhất là một tổng tài đầu tóc rối tung, mặt mũi tàn tạ vì bị mèo tra tấn.

Nhưng khi bước vào biệt thự, điều cô thấy là—

Tổng tài đang ngồi tựa vào sofa, chân dài vắt chéo, áo sơ mi trắng tinh phẳng phiu, tay vuốt vuốt lông Andrew trong tư thế của một người chiến thắng.

Trên gương mặt anh là nụ cười nhàn nhạt, trong mắt ánh lên vẻ... đắc ý.

Cô đứng hình vài giây.

Cô biết rõ em trai mình—cao ráo, rắn chắc, mặt mũi như điêu khắc, khí chất lạnh lùng lại cực kỳ có mị lực. Trên thương trường, anh luôn quyết đoán, bá đạo, không ai dám đụng vào.

Nhưng...

Dù biết là vậy, cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy ngỡ ngàng, khi thấy em trai mình... thân mật v.uốt ve một con mèo mập.

Nếu đây là phim truyền hình, chắc chắn là cảnh "nam chính trong bóng tối, lộ ra mặt dịu dàng với thú cưng" làm khán giả đổ rạp.

Nhưng đây không phải phim. Đây là hiện thực.

Chị của tổng tài khẽ liếc quản gia, hỏi nhỏ:

"Tôi đi nhầm phòng, hay là em trai tôi bị mèo nhập rồi?"

Quản gia điềm tĩnh đáp:

"Thưa tiểu thư, hai ngày nay... không có gì bất thường xảy ra cả."

"Andrew mà ngoan như thế?!"

Cô không thể tin nổi vào mắt mình.

Andrew là con mèo ngang ngược, chảnh choẹ, chuyên môn phá nhà.

Cô làm chủ nhân còn bị nó hành khốn khổ, vậy mà hiện tại—

Ánh mắt cô chợt sắc lại.

Rất nhanh, cô đã phát hiện ra mấu chốt vấn đề.

Bên cạnh Andrew là một người.

Một cậu trai có làn da trắng trẻo, gương mặt dịu dàng. Cậu ấy... đang vừa đút snack cá, vừa xoa đầu Andrew.

Thì ra là thế! Người này có thể... thuần phục Andrew?!

Tuyệt vời!

Nếu người này giữ được Andrew ngoan ngoãn như vậy, vậy chẳng phải sau này cô có thể yên tâm hẹn hò mà không cần dắt theo mèo nữa sao?

Ánh mắt lóe lên ánh sáng của "kế hoạch", cô sải bước tới trước mặt tổng tài, thấp giọng:

"Ra ngoài. Chị có chuyện muốn nói với em."

Tổng tài nheo mắt, đặt Andrew xuống, tay cho vào túi quần, lười nhác đi theo.

Anh không ngờ, vừa ra ngoài, chị anh xoay người lại, rút từ trong túi ra một tấm chi phiếu:

"Nói đi, năm trăm vạn hay một nghìn vạn, rời bỏ cậu ấy, để chị dẫn cậu ấy đi."

Tổng tài: "..."

Có gì đó... sai sai.

Rõ ràng là mẫu thoại thường gặp trong phim.

Nhưng hình như... đối tượng đổi chỗ mất rồi?

Tổng tài cười lạnh, nhếch môi:

"Ha, chị à, em thiếu một nghìn vạn sao? Tập đoàn của em mỗi ngày kiếm được từng đó tiền."

Chị của tổng tài chớp mắt mấy cái.

Cuối cùng... nhận ra vấn đề.

"Em nói đúng."

Không do dự, cô xoay người bước về phía Bé Cá Ngựa, dừng lại trước mặt cậu, thẳng tay vứt ra một tấm chi phiếu khác:

"Cậu nói đi, năm trăm vạn hay một nghìn vạn, rời bỏ em ấy."

Bé Cá Ngựa đang vui vẻ ăn bánh quy cá, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu ngẩng đầu: "Cái gì?"

Chị tổng tài nheo mắt, thêm một câu dứt khoát:

"Rời xa em ấy. Đi theo tôi."

Bé Cá Ngựa: "..."

Cái tình huống cẩu huyết gì đây?

Bé Cá Ngựa hơi ngơ ngác, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn về phía tổng tài.

Tổng tài bước lên một bước, giọng điềm tĩnh nhưng lại vô cùng kiên quyết:

"Người của em, sao lại có thể để chị hỏi em ấy một nghìn vạn? Em ấy muốn bao nhiêu... cũng không quan trọng."

Trong khoảnh khắc đó, chị của tổng tài như bị chặn họng. Cuối cùng, cô không thể làm gì khác ngoài việc ôm Andrew, mang theo vẻ lưu luyến không nỡ rời, hậm hực rời khỏi biệt thự.

Tổng tài không nhịn được cười, khẽ phất tay với quản gia:

"Tiễn khách. À không, không cần tiễn. Cứ để chị ấy tự đi."

Quay người lại, ánh mắt anh lập tức rơi vào người Bé Cá Ngựa.

Cậu đang đứng cạnh cửa, tay xoa nhẹ vành tai, gương mặt đỏ ửng như vừa hấp hơi nước. Trên đỉnh đầu như có làn khói mỏng đang âm ỉ bốc lên.

"Làm sao vậy?"
Tổng tài nhướng mày, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt mang theo ý cười rõ rệt.

Bé Cá Ngựa lắp bắp, mặt càng lúc càng đỏ, không dám ngẩng đầu:

"Em... em không nghĩ tới... tiên sinh lại nói như vậy..."

Tổng tài càng thấy thú vị. Anh cúi người xuống, cố tình ghé sát hơn:

"Nói như vậy là sao? Em là của tôi... chẳng lẽ không đúng sao?"

"Không... không phải!"
Bé Cá Ngựa quýnh quáng xua tay, mặt đỏ như sắp bốc cháy, lùi lại mấy bước.

Tổng tài nhìn cậu như vậy, vừa buồn cười lại vừa thấy trong lòng mềm nhũn. Anh đưa tay xoa nhẹ mái đầu mềm mại của Bé Cá Ngựa, giọng dịu dàng hiếm thấy:

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Đi ăn thêm chút gì đi. Vừa rồi chẳng phải em còn nói chưa ăn no sao?"

Bé Cá Ngựa gật đầu, nhưng mặt vẫn không dám ngẩng lên. Trái tim nhỏ trong lồng ngực đập loạn nhịp, như thể vừa có gì đó lạ lắm vừa trỗi dậy trong lòng.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác...

"Nếu muốn cứu cậu ta, đêm mai mang đủ hai trăm triệu đến địa điểm này. Không được báo cảnh sát, đích thân đến. Nếu không... chuẩn bị nhặt xác đi."

"Tạch." Tin nhắn được gửi đi.

Kẻ chủ mưu ném chiếc điện thoại vào đống lửa, sau đó quay đầu lại nhìn "tiểu bạch kiểm" đang bị trói chặt — nhưng vẫn thản nhiên ngồi bóc tôm hùm ăn ngon lành.

Đúng vậy.

Như mọi người đã thấy — Bé Cá Ngựa bị bắt cóc rồi.

Và kẻ chủ mưu chính là hắn.

Bọn họ đã theo dõi rất lâu. Điều tra kỹ từng ngóc ngách trong sinh hoạt của Bé Cá Ngựa: từ việc cậu hay đi dạo khu nào, thích món gì, đến những lần dừng lại lâu trước quầy hải sản.

Cuối cùng—bọn họ chờ đúng thời điểm.

Chỉ cần cậu cúi đầu ngắm con tôm hùm tươi to nhất trong chiếc thau nước bên lề đường, bọn chúng lập tức ra tay — tóm lấy, trói lại, quăng lên xe.

Bé Cá Ngựa chỉ kịp thốt lên một tiếng ngỡ ngàng, thì đã nằm gọn trong bao tải.

Con tôm hùm đó... quả thực rất lớn, là "vũ khí dụ mồi" được chuẩn bị kỹ càng.

Chỉ cần phi vụ này thành công, bọn họ sẽ đổi đời. Nghĩ đến đây, kẻ chủ mưu hào hứng huýt sáo, bắt đầu dựng lên một màn kịch thật hoành tráng.

Ngày hôm sau.

Trăng mờ gió lớn, bầu trời âm u, làn gió lạnh buốt lùa vào nhà xưởng bỏ hoang.

Cảnh tượng không thể hoàn hảo hơn để thực hiện kế hoạch tống tiền.

Kẻ chủ mưu ra lệnh trói Bé Cá Ngựa vào một tấm lưới treo lơ lửng giữa không trung.

Không lâu sau — như dự đoán, tổng tài xuất hiện.

Một mình, không mang theo ai, đứng trong ánh đèn chập chờn của xưởng cũ. Áo sơ mi trắng thấm sương, đôi mắt sắc lạnh dán chặt vào hình bóng đang run rẩy phía trên.

Kẻ chủ mưu cười lạnh.
Búng tay.

Một tấm màn lớn bị kéo xuống, để lộ chiếc rương pha lê trong suốt bên dưới, nơi từng dòng nước đang phun lên mạnh mẽ, bắn thẳng vào tấm lưới treo Bé Cá Ngựa.

Tấm lưới rung lắc, nước dâng cao. Bé Cá Ngựa phát ra những tiếng "ô ô" yếu ớt, giọng run run, rõ ràng là đang rất sợ.

Tổng tài đứng cách đó không xa, mắt tràn đầy lo lắng và giận dữ.

Kẻ chủ mưu cười lớn, trong lòng vô cùng khoái chí.

Đây mới là bước đầu thôi.

Trò chơi mới thực sự bắt đầu.

Hắn thật không ngờ tổng tài lại thực sự mang tiền đến đúng hẹn.

Có trời mới biết, suốt hai ngày qua để "chiêu đãi" tên tiểu bạch kiểm này, bọn họ suýt chút nữa thì cháy túi, thậm chí còn phải ăn mì gói chia ba. Cuối cùng, ngày may mắn cũng đã tới. Không uổng công hắn từng đội mưa đội nắng, lặn lội khắp chợ mua tôm hùm giá cao.

Bình Luận (0)
Comment