Tổng Tài Ôn Nhu Của Ta

Chương 22

Tần Lam ngủ một giấc đến tận 8h sáng, cả người hơi nhức, mệt mỏi không thôi. Nhìn sang bên cạnh không thấy Cẩm Mạn đâu, cả người tỉnh hẳn, vội ngồi dậy nhìn quanh. Bây giờ cô mới để ý, Cẩm Mạn đã thay ga giường, tắm rửa rồi mặc quần áo cho cô từ bao giờ, cả người giờ sạch sẽ, hơi vương mùi hương thanh thoát trên người Cẩm Mạn. Tần Lam chống tay đứng dậy, lảo đảo ra thay quần áo. Hôm nay ngày nghỉ nên cô chỉ mặc áo phông, quần đen bó, chải lại mái tóc đen hơi rối. Cô nhìn mình qua gương, chợt nhận ra có điều hơi sai sai. Cổ Tần Lam chằng chịt vết hôn đỏ, nhưng mà nhìn như mới chứ không phải màu đỏ nhạt thông thường, chắc hẳn Cẩm Mạn nhân lúc cô ngủ lại không nhịn được mà tạo thêm vết hôn. Nghĩ đến đây Tần Lam chợt rùng mình, mong là chỉ thêm vết hôn chứ không phát sinh thêm cái khác. Cẩm Mạn đúng là cầm thú, đáng ghét! Nhiều thế này hẳn không che được, đằng nào cũng chỉ có lão Trương, chắc không sao. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Tần Lam xuống nhà, vừa ra vườn tìm Cẩm Mạn thì đập vào mắt cô là ánh nhìn ám muội từ lão Trương và bà Cẩm. Cô quên mất còn có bà Cẩm nữa! Lại còn ánh nhìn khó hiểu từ Igrit nữa, cô là đang rơi vào tình huống gì a!!! Tần Lam ho một cái, hỏi lão Trương "Lão Trương, ông có thấy Cẩm Mạn đâu không?" Lão Trương cười, chỉ vào bếp "Tiểu thư trong kia, cô chủ cứ vào đấy tìm." Tần Lam quay người vào bếp, vừa vào liền nhìn thấy Cẩm Mạn đang làm bữa sáng, còn có Cố Viễn, Vương Minh và Trương Minh đang ngồi bên bàn ăn. Nhìn thấy Tần Lam, cả ba đều đồng thanh "Mẹ", "Cô cô", "Chị". Tần Lam gật đầu, ngồi vào bàn ăn hỏi "Ba đứa đến làm gì?" Cố Viễn phụng phịu "Đây là nhà con, con không về còn đi đâu?" Tần Lam hỏi lại "Tưởng mẹ không biết à? Cả năm con ở nhà Vương không chán, tự nhiên về thăm ta chắc chắn có ý đồ." Vương Minh ngại ngùng đỏ mặt, Cố Viễn cười khì khì, đánh trống lảng "Mẹ, hai người cũng quá vui vẻ đi. Có thể làm mẹ dậy muộn thì con bái phục, chỉ là nhìn sơ qua thì mẹ toàn dấu hôn thế kia mà Cẩm Mạn lại không có lấy một vết, hẳn là mẹ ở dưới đi. Không ngờ mẹ lại là thụ nha, con không ngờ đến luôn!". Nói xong còn bày ra vẻ mặt kinh ngạc. Tần Lam đỏ mặt, sặc nước bọt, ho hai cái, quay mặt đi. Cố Viễn không trêu nữa, nói đến vấn đề chính "Hôm nay nhà Vương Minh mời nhà mình cùng Cẩm Mạn đi chơi, mẹ đi không?". Tần Lam biểu cảm mẹ mày thế này rồi còn đi đâu được nữa? Chưa kịp mở miệng thì có một người từ bên ngoài xông vào, kéo theo một người nữa đằng sau. Hai người rất tự nhiên mà kéo nhau vào ngồi, không cần nhìn cũng biết vợ chồng Vương Khiết. Vương Khiết vừa vào liền chào một tiếng, quay sang nhìn Tần Lam rồi đơ mặt. Trương Minh hiểu ra, kéo Vương Khiết lại thì thầm to nhỏ. Vương Khiết nghe xong, cảm khái thở dài, quay sang vỗ vai Tần Lam "Bao lâu nay tớ cứ tưởng cậu công chính hiệu, ai ngờ là thụ trá hình. Thật thất vọng!" Nói xong còn khoa trương lắc lắc đầu như thể không chấp nhận thực tại. Diễn chán liền lăn ra cười. Tần Lam đằng đằng sát khí, chuẩn bị động thủ thì Cẩm Mạn bê đồ ra, chia mỗi người một phần rồi ngồi xuống, hôn vào má Tần Lam một cái rõ kêu, vui vẻ chào "Chào buổi sáng, vợ yêu!" Toàn thể mọi người có mặt trố mắt ra nhìn, mồm rớt xuống không ngậm lại được. Tần Lam giật mình, tức giận nhìn Cẩm Mạn, gan chị to quá rồi, đúng là được đằng chân lâng đằng đầu. Cẩm Mạn không mấy để ý, giục "Mọi người mau ăn đi." Tất cả tâm đầu ý hợp, cùng chung suy nghĩ 'Tần tổng oai phong, uy vũ trước đây đã biến mất', mà nhịn cười, bắt đầu ăn. Tần Lam nhìn sang Cẩm Mạn, thấy khuôn mặt mong chờ thì hiểu ý, cũng thơm vào má Cẩm Mạn rồi bắt đầu ăn. Vương Khiết giải quyết bữa ăn nhanh gọn, hài lòng quay sang nói với Cẩm Mạn "Tôi thực sự ngưỡng mộ Cẩm tiểu thư, tôi hoàn toàn yên tâm giao tiểu Lam cho cô." Đám người còn lại phụ họa gật gật đầu, hầu như định kiến về Cẩm Mạn của mọi người trước đây đã biến mất, mọi người đều như người một nhà. Cẩm Mạn cũng hùa vào, vỗ ngực đảm bảo "Cảm ơn, tôi sẽ phục vụ cô ấy thật tốt." Tần Lam bị bơ, không còn lời nào để nói, đành im lặng ăn sáng. Cuối cùng sau một hồi nói chuyện, Trương Minh đề cập một chuyện "Chị, vụ idol nổi tiếng Tiêu Dao là chị làm phải không?" Tần Lam gật gật đầu. Vương Khiết nghiêm túc, trầm ngâm nói "Cô ta là do ba cậu đưa lên, chỉ sợ lần này ông ta sẽ tận dụng cơ hội này mà chỉ trích cậu." Tần Lam nghĩ một chút, trả lời "Không sao, tớ có biện pháp rồi. Chẳng phải cậu tới đây làm gì sao, mau nói đi." Vương Khiết nói "Là đi tới mộ cổ một chuyến, trong đó có thứ tớ cần." Tần Lam hỏi "Có những ai?". Cố Viễn nói luôn "Chỉ có mẹ, cô Vương, Trương Minh đi thôi. Việc ở công ty để con lo." Tần Lam lại hỏi "Lâu không?" Vương Khiết nói "Nhanh thì một ngày là xong, trong đó có thứ rất quan trọng cho kế hoạch. Hơn nữa chỉ cậu mới có khả năng, người thường không thể chống lại thứ đó." Tần Lam giật mình, mặt trắng bệch, im lặng một lúc rồi gật đầu. Tần Lam quay sang "Vậy chị ở nhà chờ, em tầm ba ngày là về, em sẽ bảo lão Trương theo phụ chị, tốt nhất nên nghe ông ấy phân phó." Cẩm Mạn lo lắng hỏi "Có nguy hiểm không? Dù sao mộ cổ không phải nơi người sống có thể ra vào." Tần Lam lắc đầu "Sẽ không sao đâu." Nói rồi đứng dậy chuẩn bị đồ đạc.


Bình Luận (0)
Comment