Tổng Tài Phúc Hắc: Không Nên Yêu Anh

Chương 10

Buổi trưa , anh có hẹn với một đối tác làm ăn . Hoàng Phủ Lâm và Đường Lãnh Phong vừa đến đã thấy người đàn ông trung niên ngồi bên cửa sổ sát đất trong quán cafê Violet .

* Từ khúc này sẽ giao tiếp bằng tiếng Pháp.

"Mr.Spike , rất vui khi được gặp câu !" - Người đàn ông thanh niên kia đứng dậy , niềm nở bắt tay anh . Ông là giám đốc của công ty đá quý Pensky - Mark Jackson. Đó cũng là công ty của Đường Lãnh Phong bên Pháp.

"Xin chào !" - Đường Lãnh Phong gật đầu rồi ngồi xuống.

"Đã rất lâu rồi , tôi không được gặp cậu . Công ty của cậu càng ngày càng phát triển . Thực là một nhân tài hiếm có."

"Quá khen . Chuyện tôi nhờ chú , chắc đã làm xong ?"

"Phải , đây là toàn bộ giấy tờ , cổ phần và tiền bạc mà tôi đã làm giúp cậu. Tổng cộng là hơn 100.000 đôla và 30% cổ phần của tập đoàn "Lãnh Phong" , người đứng tên là..."

"Được rồi , cảm ơn chú !" - Đường Lãnh Phong cắt ngang lời của ông . Đưa tay cầm lấy xấp hồ sơ. "Đã vất vả cho chú."

"Không có gì...haha..." - Ông bật cười vui vẻ.

Anh đưa xấp hồ sơ cho Hoàng Phủ Lâm cất giữ , rồi ngồi nói chuyện phiếm với Mark. Đột nhiên , Đường Lãnh Phong đứng bật lên .

"Lãnh Phong , chuyện gì vậy?" - Hoàng Phủ Lâm thắc mắc hỏi. Anh cũng không trả lời vội vàng chạy ra ngoài. "Lãnh Phong..."

"Cậu ấy sao vậy ?" - Mark ngỡ ngàng . Lúc nãy đang nói chuyện cùng ông anh nhìn ra cửa sổ rồi đứng bật dậy bỏ đi.

"Mark , rất xin lỗi . Lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp nhé !" - Hoàng Phủ Lâm đứng lên cúi chào rồi đuổi theo Đường Lãnh Phong.

Tại thủ đô Paris , rất nhiều người qua lại . Đường Lãnh Phong chạy vào đám đông , nhìn xung quanh , như đang tìm kiếm ai đó. Lúc nãy anh đã vô tình nhìn thấy một dáng người rất giống Dư Vũ Lam nên mới vội đuổi theo...

"Tiểu thư , ở đây rất đông . Cô phải nắm chặt tay em đó." - Tiểu Đào căn dặn.

"Ta biết rồi." - Dư Vũ Lam gật đầu . Cô đã năn nỉ Vương Trấn rất lâu anh mới cho phép cô ra ngoài chơi. Đi xung quanh cảm nhận không khí vui vẻ tấp nập như vậy tốt hơn là không gian yên tĩnh. Chợt , một đám người ùa tới , khiến cô bị đẩy ra xa , buông mất bàn tay Tiểu Đào. Dư Vũ Lam giật mình , cô vội vàng gọi tên Tiểu Đào "Tiểu Đào...Tiểu Đào..."

Cô sợ hãi , đứng run rẩy giữa đám người qua lại , cô không thấy đường , lỡ như..."Tiểu Đào...em ở đâu...." - Tiếng người ồn ào lấn áp tiếng gọi của cô , đột nhiên dòng người chen lấn đẩy cô ngược về phía sau. Dư Vũ Lam loạng choạng đứng không vững , một cánh tay to lớn đỡ lấy cô , nắm lấy tay cô kéo ra khỏi đám người kia . Dư Vũ Lam thở dốc , người này có mùi hương rất quen thuộc , là mùi hổ phách...Đường Lãnh Phong !?? Cô giật mình khi nghĩ về cái tên ấy , vội rút tay lại cô nhíu mày hỏi "Là ai vậy ?"

Đường Lãnh Phong lặng người , là cô , cuối cùng anh cũng đã tìm được cô . Lúc này , anh rất muốn ôm chặt cô nhưng nếu làm vậy , cô lại sẽ chạy trốn anh , anh hít một hơi mạnh , thay đổi cả giọng nói "Cô không sao chứ ?"

"Tôi...không sao...cảm ơn anh !"

"Cô không thấy đường tại sao lại dám đi một mình ?"

Nhận ra giọng nói không phải là Đường Lãnh Phong , cô mới thở phào an tâm ."Tôi có đi cùng bạn , nhưng bị lạc. Anh là người Trung sao ?"

"Phải , tôi ở Đài Loan ! Tôi đưa cô đến ghế đá gần đây chờ bạn nhé."

"Được...cảm ơn anh."

Đường Lãnh Phong đỡ cô đi đến ghế đá gần đó. Sắc mặt cô đã tốt hơn trước , chỉ có điều...sao cô lại ốm hơn trước ??

"Tôi có thể biết tên anh ?"

"Tôi là Đươ..." - Anh chợt ngưng lại , không nên để cho cô biết , trầm mặc một hồi anh mới nói tiếp "Cứ gọi tôi là Spike."

"Tôi là Dư Vũ Lam." - Cô dịu dàng nói.

"Tôi có thể biết nhà cô không ?"

"Tôi ở phố Rivoli. Còn anh"

"Tiểu Thư..." - Tiếng gọi của Tiểu Đào chợt vang lên . Anh đứng dậy , vội rời đi. Dư Vũ Lam không thấy anh trả lời liền hỏi "Spike...anh còn ở đó không ?"

"Tiểu thư , cô không sao chứ ?" - Tiểu Đào chạy lại nắm lấy tay cô lo lắng hỏi "Em xin lỗi..."

"Ta không sao , em đừng lo . Lúc nãy cũng may có người giúp ta. !" - Dư Vũ Lam xoa đầu Tiểu Đào , dịu dàng nói.

"Chúng ta về nhà thôi !" - Cô đỡ Dư Vũ Lam đứng lên , chầm chậm bước đi. Đường Lãnh Phong đứng gần đó ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng người phụ nữ kia . Cơn đau lại phát ra . Dáng người Dư Vũ Lam rất nhỏ bé , và cũng yếu mềm như bao người phụ nữ khác . Cặp đồng tử đen láy nhìn cô dần biến mất trong đám đông , giờ anh làm sao có thể nói chuyện với cô với tư cách là Đường Lãnh Phong . Từ trong sâu thẳm tâm can anh , từng cơn đau thắt hiện rõ , giày xéo trái tim anh . Khi nhìn dáng người kia, anh chỉ muốn ôm thật chặt vào lòng để che chở cô....

Đường Lãnh Phong quay đi , khóe mắt anh cay cay , hít mạnh một cái để kìm nén cảm xúc , anh bước dọc trên đoạn đường đầy người qua lại... Nỗi đau này đến lúc nào sẽ chấm dứt.

--- ------ ---

"Cậu bỏ đi đâu vậy ?" - Hoàng Phủ Lâm ngồi trong phòng chờ anh đã lâu.

Đường Lãnh Phong năằm xuống giừơng , đưa tay xoa xoa mi tâm . Âm thanh buồn rười rượi vang lên "Tôi đã gặp cô ấy..."

"Vũ Lam !?"

"Phải !"

Hoàng Phủ Lâm im lặng , anh biết lúc này không nên hỏi thêm . Chỉ im lặng...

--- ------ ---

Dư Vũ Lam sau khi về nhà , liền đi vào phòng nằm nghỉ trên giừơng . Cô suy nghĩ về người đàn ông lạ tên là Spike , trên người anh ta cũng tỏa ra mùi hương phổ phách giống Đường Lãnh Phong... Cô thở dài , chắc do cô suy nghĩ quá nhiều thôi , anh không thể tìm được cô dễ dàng như vậy...

*Cốc , cốc - Từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa . Cô ngồi dài lên tiếng "Vào đi !"

"Tiểu Lam , là anh !" - Vương Trấn đi vào phòng , vui vẻ nói.

"Có chuyện gì sao ?"

"Hôm nay ra ngoài chơi có vui không ?" - Anh ngồi xuống bên giừơng , vuốt nhẹ mái tóc cô. Ôn nhu nói.

"Rất vui. Phải rồi, hôm nay em có gặp một người . Anh ta cũng là người Đài Loan."

"Là ai vậy ?"

"Anh ta tên là Spike !" - Cô nhàn nhã trả lời. Cô không muốn giấu Vương Trấn chuyện gì , vì dù sao cô kết bằng hữu cũng không phải là chuyện xấu.

Cái tên ấy anh rất quen , hình như đã nghe ở đâu đó rồi , anh điềm đạm hỏi "Tại sao em lại biết anh ta ?"

"Anh ấy đã giúp em. Có chuyện gì sao ?"

"À...không có gì . Em quen được bạn ở đây cũng tốt."

"Ừm !"

"Em nghỉ đi , anh ra ngoài." - Vương Trấn xoa đầu cô , Dư Vũ Lam gật đầu...

Cảnh hoàng hôn ở Paris rất đẹp , hệt như một bức tranh vẽ. Đường Lãnh Phong đứng ở ban công ngoài hiên trước ! Anh lặng người ngắm nhìn xung quanh . Khiến anh nhớ lại lúc trước cô cũng đã đứng ở đây chờ anh , và cũng là dáng vẻ cô đơn. Hoàng Phủ Lâm đứng đằng sau nhìn anh , bóng lưng rộng kia nhìn rất cô đơn. Nếu một người chỉ cần nhìn bóng lưng cũng thấy được sự cô đơn thì tâm hồn người đó còn hiu quạnh thế nào ? Có lẽ anh cần phải giúp Đường Lãnh Phong.....

--- ------ -----

Hoàng Phủ Lâm lái xe đến ngôi biệt thự đường Rivoli . Anh bấm chuông cửa , cũng là giọng nói già nua vang lên "Là ai vậy ạ ?"

"Tôi là bạn của Vương Trấn!" - Anh điềm đạm trả lời.

"Thiếu gia đã đi vắng rồi ạ !"

"Vậy tôi ó thể vào nhà chờ cậu ấy không ? Tôi có chuyện rất quan trọng !"

Im lặng một lúc , bà lại lên tiếng "Vâng !" Cánh cửa sắt cao tự động mở ra , anh thong thả lái xe vào nhà . Quản gia đã đứng trước cửa chào anh "Mời cậu vào nhà !"

Anh gật đầu vui vẻ đi vào ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách. Anh nhìn những căn phòng trên tầng một , thực muốn biết đâu là phòng của Dư Vũ Lam. Đột nhiên một cánh cửa mở ra , cô gái nhỏ bé bước thật chậm đi ra ngoài , trên tay cầm một cây gậy gắn hai quả chuông nhỏ kêu leng keng rất vui tai , cô mò mẫm xung quanh đi tìm đường bước xuống dưới. Hoàng Phủ Lâm đứng dậy . Là Dư Vũ Lam....chỉ có điều người anh cần gặp không phải cô mà là Tiểu Đào.

"Vũ Lam..."- Hoàng Phủ Lâm lên tiếng gọi Dư Vũ Lam .. Cô ngớ người một chút rồi trả lời. "Phủ....Lâm !?"

Nhìn biểu hiện lo lắng và sợ hãi trên khuôn mặt cô , anh liền nói “Lãnh Phong không có ở đây !”

Dư Vũ Lam giật mình , anh biết cô đang nghĩ gì sao ? “Tại sao anh lại ở đây ?”

“Anh đi công tác , phải rồi , em định sẽ đứng đây nói chuyện với anh sao ?”

“À…không….anh ngồi đi !” – Cô lắc đầu , bước từng bước xuống cầu thang , Hoàng Phủ Lâm bật cười , ngồi xuống ghế sofa , lại mở miệng nói “Tiểu Đào đâu ?”

“Em ấy , đi mau ít đồ !”

“Phải rồi….em cho tôi số điện thoại của cô ấy nhé !”

“Anh…cần gì sao ? Không lẽ…”

“Ấy , đừng hiểu lầm , tôi chỉ kiếm cô ấy chút chuyện thôi.” – Anh vội nói , cô chỉ gật đầu cho qua rồi đọc số điện thoại cho anh , cô tự hỏi không lẽ anh để ý Tiểu Đào…

“Vũ Lam.”

“Chuyện gì ?”

“Em…còn giận Lãnh Phong sao ?”

Cô im lặng , giận anh !? Cô chưa từng giận Đường Lãnh Phong , cô đối với anh là hận , sự căm hận ấy hằng đêm như giày xéo tâm tư cô . Mỗi lần nhắm mắt hình ảnh đứa bé đáng thương kia lại hiện ra , cái này tồi tệ ấy như một bóng ma ám ảnh , đeo bám lấy cô . Dư Vũ Lam cười nhẹ “Em chưa từng giận anh ta , đối với anh ta em…chỉ có một chữ hận ! Cả đời này cũng không thể tha thứ được !”

“Thời gian đã quá lâu để cho Lãnh Phong sửa sai . Một năm qua cậu ấy luôn đi tìm em , tự dằn vặt bản thân . Cậu ấy yêu em , nhưng chỉ là nhất thời không nhận ra thôi ! Em hãy cho cậu ấy một cơ hội…”

“Không…em không thể ! Nếu như anh là em anh có thể tha thứ cho kẻ đã giết chết đứa con mà anh yêu thương anh ?” – Cô không thể quên được chuyện mà anh đã làm với cô . Tội lỗi ấy sao có thể dễ dàng tha thứ ? Cô muốn anh cả đời này phải tự dằn vặt bản thân , thấu hiểu được cảm giác đau đớn mà cô đã gánh chịu…

“Vũ Lam , là con người ai cũng có lúc phải lầm lỗi , hai người yêu nhau thì thời gian còn rất dài để tạo dựng một gia đình , nếu em còn yêu cậu ấy sao phải làm khổ cả hai ? Vũ Lam , em…”

“Đừng nói nữa , anh làm sao có thể hiểu được cảm giác của em , đó là đứa con đầu lòng…là đứa bé mà em luôn ấp ủ hi vọng để khiến Lãnh Phong sẽ càng yêu thương em . Nhưng tại sao ? Tại sao lại lừa dối em ? Nỗi đau ấy…người ngòai như anh có thể hiểu được sao ?” – Dư Vũ Lam cắt ngang lời anh , cô hét lên , nước mắt lại tuôn ra , nỗi đau một năm trước lại hiện lên . Cô đau khổ òa khóc.

"Anh có hiểu được cảm giác khi một người mẹ không thể bảo vệ đứa con của mình như thế nào không ? Em đã phải đau khổ dằn vặt như thế nào trong một năm qua ? Là Đường Lãnh Phong...chính anh ta đã khiến em như bây giờ." - Cô chợt run rẩy hét lên .

"Vũ Lam...bình tĩnh lại . Anh chỉ là..." - Anh đứng lên , ngăn cô lại.

"Đủ rồi , đừng nói nữa...Tránh...tránh xa tôi ra...TRÁNH RAAAA !" - Cô khụy xuống , ngồi co mình ôm lấy đầu khóc nức nở. Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , anh đã khơi lại nỗi đau cho cô , đưa tay định vỗ về Dư Vũ Lam thì một giọng nói lạ vang lên.

"Tiểu Lam..." - Đột nhiên Vương Trấn trở về nhìn thấy cảnh tượng trước mắt , anh tức giận bước đến ôm chặt lấy Dư Vũ Lam , cố gắng trấn an cô "Tiểu Lam...bình tĩnh lại...đừng sợ. Có anh ở đây ! Bình tĩnh lại !"

Dư Vũ Lam như một đứa trẻ ôm chặt lấy anh mà khóc , cô rất sợ nhắc lại chuyện ngày trước , nỗi sợ hãi đến đau khổ kia như muốn xé toạc trái tim cô . Hoàng Phủ Lâm im lặng đứng nhìn Dư Vũ Lam , anh đã đoán sai , một năm không phải là khoảng thời gian dài để cô quên đi nỗi đau ấy !

"Tiểu thư ? Xảy ra chuyện gì vậy ?" - Đúng lúc Tiểu Đào trở về nhà , cô vội chạy đến bên Dư Vũ Lam.

"Đưa Tiểu Lam vào phòng !" - Vương Trấ n buông cô ra , đưa cho Tiểu Đào dìu lên phòng . Anh đứng lêntrừng mắt nhìn Hoàng Phủ Lâm "Cậu đến đây làm gì ?"

"Tôi đến gặp cô ấy !" - Anh lạnh lùng ttrả lời .

"Đường Lãnh Phong cũng đang ở Pháp."

"Không ! Chỉ có tôi ở đây !" - Anh phủ nhận , nếu để cho Vương Trấn biết sẽ xảy ra chuyện không hay , dù sao thì anh đến đây cũng đã là một sai lầm lớn.

"Cậu đang nói dối." - Vương Trấn nhíu mày .

"Cậu muốn tin hay không thì tùy ! Tôi về đây !" - Anh quay mặt bỏ đi . Vừa bước đến cửa Vương Trấn chợt lên tiếng. Cặp mắt u ám nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Lâm như muốn ăn tươi nuốt sống , thanh âm trầm thấp vang lên "Tôi cảnh cáo cậu , đừng hòng nghĩ đến việc sẽ đưa Tiểu Lam đi !"

Hoàng Phủ Lâm dừng chân , quay mặt nhìn anh , mày đẹp nhíu lại , khẽ nhếch miệng "Cậu có quyền cấm tôi ? Vương Trấn...cậu không thể đấu lại Lãnh Phong."

"Cậu nghĩ , cô ấy sẽ quay về với hắn."

"Có thể !" - Hoàng Phủ Lâm nhún vai , hời hợt cất tiếng "Cậu cứ chờ thử xem." Nói xong liền quay đi , thong thả bước ra ngoài , bàn tay đưa lên vẫy vẫy như cố ý thách thức Vương Trấn. Vương Trấn tức giận. Bàn tay siết chặt hình quả đấm.
Bình Luận (0)
Comment