Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 105

Chương 105

Tô Phương Dung nhìn cũng chẳng buồn nhìn, vừa đặt bút định kí thì lại bị Tần Lệ Phong giật lại: “Em không làm sai, tại sao phải nghe theo sắp xếp của người khác?”

“Nhưng mà Gia Bảo…”

“Giao cho tôi.”

Tần Lệ Phong vừa nói xong đã ngẩng đầu nhìn bà Quý: “Bà Quý, bà có biết bắt cóc nghiêm trọng đến mức nào không? Nghiêm trọng đến mức đủ để hủy hoại con trai bà đấy.”

Tuy nhiên bà Quý lại không chút sợ hãi đáp: “E rằng cậu lại không rõ rồi, trên phương diện pháp luật tôi cũng được xem như “bà nội” của đứa trẻ đó, bé nội đến thăm hỏi cháu trai mình thì sao lại gọi là bắt cóc được?”

Tô Phương Dung tức đỏ cả mặt: “Nó không phải là máu mủ của nhà họ Quý mấy người! Dựa vào đâu mà nói bà là bà nội của nó?!”

“Ồ… tổng giám đốc Tần, cậu đã nghe rồi đấy! Là chính miệng cô ta thừa nhận, tôi không có ép.” Bà Quý bình thản nói: “Rõ là không xứng với con trai tôi, con trai tôi đã cưới cô về mà cô lại không giữ đạo làm vợ, thừa dịp con trai tôi bệnh nặng đi gian díu với người đàn ông khác, sinh ra đứa con hoang kia rồi muốn chiếm lấy tài sản của nhà họ Quý! Cái thứ phụ nữ như vậy, nếu ở thời cổ đại đã bị đem bỏ lồng heo từ lâu rồi!”

“Tôi…”

Chẳng đợi Tô Phương Dung bùng nổ, Tần Lệ Phong đã lên tiếng trước: “Tôi chính là người đàn ông gian díu với cô ấy đấy, Gia Bảo là con trai tôi.”

Chỉ sau một câu nói, cả bà Quý lẫn Tô Phương Dung đều vô cùng sửng sốt.

Tần Lệ Phong nắm tay Tô Phương Dung hờ hững nói: “Về sau còn ai dám nói con trai tôi là con hoang nữa, tôi sẽ diệt cả họ nhà đó!”

Ngoài cửa, Quý Bình Long đứng im bất động.

Câu nói của anh khiến Tô Phương Dung kinh ngạc ngẩng đầu lên, nắm tay anh run rẩy.

Tần Lệ Phong nhìn rất rõ sự run rẩy sợ hãi đó của cô.

Ngay sau đó, anh kiên định nắm chặt bàn tay cô.

“Chuyện của chúng ta không cần giải thích với người ngoài. Tuy nhiên…” Anh đổi giọng, lạnh lùng nhìn bà Quý: “Tôi nghĩ lời tôi vừa nói bà đã nghe rõ cả rồi nhỉ.” Giọng nói của anh khàn khàn, ẩn sâu trong đó là một sự hung ác.

Lời nói của anh như một quả bom ném thẳng vào lòng bà Quý khiến mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo bà ta.

“Tổng giám đốc Tần, cậu thực sự muốn gánh nỗi oan này sao?”

Bà ta cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.

Tần Lệ Phong nheo mắt, gằn lên từng từ: “Trả con lại cho tôi.”

Bà Quý đã hiểu rõ thủ đoạn của anh, nếu Tần Lệ Phong đã thừa nhận chuyện này thì đúng thực là bà ta cũng không thể làm gì được! Tuy nhiên, nếu nghĩ theo một chiều hướng khác thì cũng chỉ có như vậy mới khiến đứa con trai ngốc nghếch của bà ta chết tâm!

Vậy nên, bà ta nhanh chóng gọi quản gia đến bảo: “Dẫn đứa nhỏ kia xuống đây.”

Quản gia gật đầu sau đó dẫn Gia Bảo đến phòng khách. Vừa trông thấy Tô Phương Dung, cậu bé đã vui vẻ chạy đến gọi “mẹ!”

Cậu bé ôm lấy bắp đùi cô, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nói: “Chú, chú cũng đến nữa ạ?”

Thấy Gia Bảo không có vấn đề gì, Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang bị treo ngược cuối cùng cũng rớt xuống. Cô ôm Gia Bảo vào lòng, sống mũi cay cay.

Gia Bảo mở to mắt nhìn cô hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

Tô Phương Dung hít một hơi sâu, không muốn làm Gia Bảo lo lắng, cô lắc đầu đáp: “Không sao đâu, mẹ chỉ… lo cho con thôi.”

Nghe vậy, Gia Bảo vội vàng hôn lên mặt Tô Phương Dung, rồi như nhớ tới gì đó, cậu bé bảo: “Mẹ, vừa rồi con đã ăn nhiều bánh ngọt lắm đó!”

Tô Phương Dung quẹt lệ đọng bên khóe mắt nói: “Mẹ dẫn con về nhà.”

Tần Lệ Phong ôm Gia Bảo, một tay đặt bên eo Tô Phương Dung. Gia Bảo nhìn thấy lén trộm cười.

Bà Quý lạnh lùng nhìn họ, lòng cũng bắt đầu tin vào câu nói của Tần Lệ Phong. Nếu không phải thì với điều kiện của anh, quả thực chẳng cần vì loại phụ nữ tầm thường như Tô Phương Dung mà ra mặt như vậy.

Bở vai nhỏ của Tô Phương Dung rất vững chắc, cô đứng thẳng dậy nhìn bà Quý nói: “Bà Quý, bà đối xử với tôi ra sao tôi cũng nhịn được, nhưng tôi sẽ không để bà đụng vào con trai tôi đâu! Nếu không, e là chuyện bà lo nhất sẽ trở thành sự thật đấy.” Cô giữ thái độ đúng mực nhưng từng câu từng chữ đều tạo ra áp lực.

“Cô!” Bà Quý sửng sốt, không ngờ bản thân lại bị Tô Phương Dung uy hiếp ngược lại.

Tô Phương Dung nói xong lại nhìn sang Tần Lệ Phong bên cạnh theo bản năng, môi anh mím chặt, chắc chắc thấy không vừa ý với câu nói vừa rồi.

Bà Quý nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Phương Dung, nhưng Tần Lệ Phong lại đứng sau lưng cô nên bà ta không thể đụng đến cô được chỉ có thể biểu lộ một sắc mặt vô cùng khó coi.

“Chúng ta đi thôi.” Tô Phương Dung khẽ nói.

Tần Lệ Phong một tay ôm Gia Bảo, cậu bé vẫn còn đang lẩm bẩm: “Bánh ngọt ở đây ăn ngon ghê á… không biết còn được đến đây ăn nữa không nhỉ,”

Tần Lệ Phong lạnh lùng nói: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đến tiệm bánh ngọt ngon nhất thành phố, cháu muốn ăn gì cũng được.”

Gia Bảo hoan hô một tiếng, ôm cổ anh nũng nịu: “Chú ơi! Chú là người tốt nhất luôn á!”

Tô Phương Dung vừa nghe đã không tán thành: “Nó không được ăn nhiều đồ ngọt quá đâu, sẽ hỏng răng đấy.”

Tần Lệ Phong nhìn cô: “Đúng là phụ nữ.”

Tô Phương Dung: “…”

Bà Quý nhìn “một nhà ba miệng”, lòng có chút suy tư.

Tuy nói là chuyện lần này không có nguy hiểm gì nhưng Tô Phương Dung nghĩ đến vẫn thấy sợ, mấy ngày tiếp sau đó, sau khi tan làm cô đã lập tức đến nhà trẻ đón Gia Bảo.

Hôm nay, sau khi tan làm, vừa ra đến cửa đã thấy xe của Tần Lệ Phong, vốn định đi vòng nhưng cửa xe lại mở ra, người ở bên trong ngoắc ngoắc ngón tay. Tô Phương Dung đảo mắt nhìn tứ phía, sau khi chắc chắn không thấy có ai mới vội vàng ngồi vào.

Nào ngờ, người đàn ông bên trong lại không vui nói: “Sao thế, ngồi xe tôi mất mặt lắm à?”

Tô Phương Dung lập tức nở nụ cười ấm áp đáp: “Sao lại thế chứ? Xe đắt tiền xe này, chẳng biết có bao nhiêu người muốn tranh được ngồi ấy chứ! Chỉ là tôi không muốn vì sơ suất của bản thân mà ảnh hưởng đến hình tượng vĩ đại của tổng giám đốc thôi.”

Nghe thấy lời giải thích của cô, khóe môi mím chặt từ từ giãn ra sau đó dần dần cong lên.

Hình như rất hưởng thụ câu nói của cô.

“Đi đâu?”

Anh hỏi.

“Nhà trẻ, đón Gia Bảo.”

Anh không hỏi thêm nữa, lái xe thẳng đến chỗ nhà trẻ.

Dưới ánh mắt chăm chú của các em nhỏ và cô giáo, bạn nhỏ Gia Bảo vô cùng kiêu ngạo ngồi vào chiếc xe sang chảnh của “bố” mình. Đợi đến khi cửa xe đã đóng sầm lại, cậu bé mới vui vẻ nói: “Chú! Chú có biết vừa nãy cháu có giá thế nào không?”

Tô Phương Dung sửng sốt: “Gia Bảo, con biết giá có ý nghĩa như thế nào sao?”

Tần Lệ Phong nhìn cô nói: “Em tưởng là con trai em cũng ngốc nghếch như em à?”

Tô Phương Dung hiểu nhiên không quan tâm điều này: “Đứa bé còn nhỏ như vậy, không nên chú trọng mặt mũi quá!”

“Trẻ con bây giờ đã không còn phù hợp với suy nghĩ bảo thủ của em nữa rồi.”

Tô Phương Dung vẫn còn muốn nói thêm nhưng nghĩ một chút lại thấy đợi trao đổi riêng với con trai thì hơn.

Tần Lệ Phong nghiêm túc lái xe, khóe miệng vẫn duy trì độ cong không giảm.

“Tâm trạng anh tốt lắm à?”

Tô Phương Dung dò hỏi.

Tần Lệ Phong liếc nhìn cô, đột nhiên nói: “Em xích lại gần đây, tôi nói cho.”

Cô cũng thấy khó hiểu nhưng vẫn vì tò mà nhích lại gần anh.

Lúc này đèn chuyển đó, xe cũng dừng lại.

Thấy cô tiến đến gần, Tần Lệ Phong lại cong môi cười, đợi sau khi nửa người cô đã dịch sang, anh đột ngột quay sang hôn vào môi cô một cái…

Tô Phương Dung giật mình, đại não nổ tung vội vàng né người ra sau, gương mặt đỏ bừng. Cô trợn mắt nhìn anh: “Anh… Anh…”

Đèn xanh.

Tần Lệ Phong lại như không có gì xảy ra tiếp tục lái xe: “Tôi làm sao? Trên miệng em dính đồ, tôi giúp em lau sạch đáng ra phải cảm ơn tôi chứ.”

Sau lưng vang lên tiếng cười khúc khích của Gia Bảo: “Con thấy rồi đó nhe! Mẹ với chú vừa mới hôn hôn nha!”

Mặt Tô Phương Dung càng thêm đỏ, quay ngoắt sang quát con: “Trẻ con đừng nói linh tinh! Đó là… trên miệng mẹ dính đồ nên chú mới…”

Bởi không kìm được nên cô mới mượn luôn câu bao biện của Tần Lệ Phong.

Gia Bảo lập tức ra vẻ an ủi: “Mẹ à! Đừng có xấu hổ mà, con biết người lớn chơi trò hôn hôn để sinh thêm em bé mà.”

Tô Phương Dung há hốc mồm không tin nổi, một lúc lâu sau cũng không thể nói ra câu nào. Còn Tần Lệ Phong lại không nhịn được phì cười, bật ngón tay cái lên với Gia Bảo.

Lúc này, Tô Phương Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, che giấu tâm tư của mình. Khung cảnh bên ngoài dần dần trở nên quen thuộc, cô lập tức nhận ra đây không phải đường về nhà, hoài nghi hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”

“Không phải em luôn muốn đi thăm ông bà ngoại của Gia Bảo hay sao?”

Tần Lệ Phong vô cùng bình thản đáp lời.

Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn anh, không ngờ chút chuyện cỏn con như vậy mà anh cũng ghi nhớ!

“Sắp đi gặp ông bà ngoại ạ? Vui quá đi!” Gia Bảo ở sau vui vẻ nhảy nhót, Tô Phương Dung vội quay đầu ngăn con trai lại.

Tần Lệ Phong đột nhiên hỏi: “Bố mẹ en thích gì?”

Tô Phương Dung thành thật đáp: “Mẹ tôi thích làm vườn, bố tôi thích câu cá.”

“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu: “Vậy đi mua một bộ dụng cụ câu cá trước, rồi tí đi mua thêm mấy chậu hoa.”

Tô Lâm Phòng vội vàng phản đối: “Thôi không cần đâu, anh đã giúp nhà tôi nhiều lắm rồi, đừng tiêu hoang nữa. Đừng nói là tôi, đến cả bố mẹ tôi cũng sẽ thấy áy náy đấy.”

Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn cô: “Em đang dạy tôi nên hay không nên làm gì đấy à?”

“Không phải, chỉ là tôi…”

“Vậy thì ngoan ngoãn nghe theo đi.” Vừa nói, anh vừa nhìn ra sau: “Em còn chẳng ngoan bằng con trai em nữa.”

Nhận được lời khen của chú, Gia Bảo vui vẻ hân hoan lập tức “dạy dỗ” mẹ: “Mẹ, mẹ đừng làm phiền chú nữa, chú đang lái xe, cần tập trung tinh thần!”

Tô Phương Dung: “…”

Được rồi, dù sao cũng chỉ là bị bại dưới tay hai người họ thôi mà, cô không để bụng, thật sự không để bụng đâu!

Sau khi mua xong quà, lái thêm khoảng một tiếng nữa cũng đến được ngoại ô cảnh đẹp nao lòng.

Xe dừng lại trước một ngôi nhà mái bằng có sân vườn, Tô Phương Dung bước xuống xe, nhìn thấy nơi này, lòng đầy xúc động.

Đã bao năm rồi cô chưa quay về nơi đây?

Cô cũng đã quên rồi.

Mà dường như cũng chẳng quan trọng nữa.

Gia Bảo nhảy xuống xe không ngừng hỏi: “Mẹ, mẹ ơi, đây là nhà ông bà ngoại ạ?”

Tô Phương Dung mỉm cười gật đầu, Gia Bảo lập tức chạy như bay vào trong như một chiếc đầu tàu hỏa nhỏ, miệng gọi to: “Ông ngoại! Bà ngoại! Gia Bảo đến rồi đây!”

Tô Phương Dung nghiêm khắc nhắc cậu bé đi chậm thôi, Tần Lệ Phong bước theo sau lưng cô, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, lòng cũng thấy vui vẻ theo.

Mẹ Tô đang ngồi trên ghế mây, vừa đan áo len vừa xem tivi, nghe thấy tiếng cháu ngoại, bà lập tức đặt áo len xuống chạy ra: “Ui chao, Gia Bảo!”

Gia Bảo chạy ào vào lòng bà ngoại, nũng nịu nói: “Bà ngoại ơi, cháu nhớ bà lắm luôn á!”

“Bà ngoại cũng nhớ cháu mà!”

Tô Phương Dung đi đến cạnh mẹ: “Mẹ, con về rồi.”

Bình Luận (0)
Comment