Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 139

Chương 139: Em rất xấu hổ về anh?.

 

“Sao chúng ta ở cùng nhau, em lại thấy xấu hổ vậy?” Tần Lệ Phong hai tay khoanh trước ngực, nhướng cao chân mày.

Tô Phương Dung thấy người này lại kỳ cục, lập tức kéo tay anh: “Không phải, là em không có phúc hầu hạ tổ tông là anh đây.”

“Tổ tông?”

“Đúng vậy, ngày ngày cung phụng.” Tô Phương Dung cong môi nói ra những gì trong lòng.

“Ồ? Cung phụng sao?” Tần Lệ Phong cao hứng nói.

Tô Phương Dung lè lưỡi: “Là em cam tâm tình nguyện.”

“Cam tâm tình nguyện à?” Tần Lệ Phong quay đầu nhìn cô.

Tô Phương Dung chớp chớp mắt, ánh mắt như sao, nghiêm túc gật đầu.

Sự khôn khéo của cô đã lấy được lòng anh, Tần Lệ Phong cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Em bây giờ nói cái gì anh đều tin, nếu em dám nói dối anh…” Những lời còn lại anh không nói tiếp nữa.

“Em sẽ không lừa dối anh đâu.”

“Ừm.” Anh gật đầu, nhưng trong đầu anh chợt lóe lên cảnh Tiêu Bảo Lộc tiễn Tô Phương Dung về nhà tối nay.

Tô Phương Dung mới sáng sớm đã lấy tay đập đập thắt lưng, sau một đêm mệt mỏi, cô dụi dụi đôi mắt mờ sương, Tần Lệ Phong đã không còn thấy tăm hơi đâu.

Cô cúi đầu, thế nhưng có chút cảm giác mất mát.

Cô đứng dậy dọn dẹp một chút, Gia Bảo đã ngoan ngoãn chuẩn bị đâu vào đấy sẵn sàng, đợi cô ở cửa.

“Mẹ ơi!” Cậu bé vẫy vẫy tay với Tô Phương Dung.

“Làm sao vậy?” Tô Phương Dung đi tới, sờ sờ đầu của cậu nhóc.

“Con có quà tặng cho mẹ nè.” Gia Bảo cười, ngoắc ngón nhỏ xíu về phía Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung cúi người đến gần cậu bé: “Quà gì vậy?”

“Này!” Gia Bảo hôn một cái thật kêu lên mặt cô.

“Chú Tần, vì để không làm phiền giấc ngủ của mẹ, nụ hôn này để Gia Bảo thay thế chú ấy.” Gia Bảo mỉm cười, che miệng nhỏ lại.

Tô Phương Dung sờ sờ mặt, trong lòng cười cười: “Đừng có lúc nào cũng cùng chú Tần học mấy trò vớ vẩn nữa.”

“Vâng!” Gia Bảo gật đầu: “Nhưng mà mẹ, mẹ có vẻ rất vui.” Cậu bé cọ cọ vào cổ Tô Phương Dung.

“Ai nói vậy?” Tô Phương Dung quay đầu đi.

“Anh nói đó.” Tần Lệ Phong từ cửa bước vào, đưa ngón tay cái giơ lên với Gia Bảo.

“Tô Phương Dung trước mặt con trai cần thành thật.” Anh chậm rãi nói.

“Đúng vậy đúng vậy, mẹ mẹ đã từng bảo con phải làm một đứa bé thật thà.” Gia Bảo vỗ tay phụ họa nói.

“Cho nên mẹ, mẹ có vui không?” Gia Bảo hỏi thay Tần Lệ Phong.

Tần Lệ Phong thích thú nhìn cô và cũng rất mong chờ câu trả lời này.

Tô Phương Dung trừng mắt nhìn Gia Bảo, tên nhóc phản bội.

“Vui lắm.”

“A ha ha.” Tần Lệ Phong cười một tiếng, ôm lấy Gia Bảo: “Về sau không được làm một người nói một đằng nghĩ một nẻo, biết chưa?”

“Biết ạ biết ạ!” Gia Bảo bận rộn gật đầu.

“Ngoan lắm.”

Tô Phương Dung: “…”

Gia Bảo được đưa đi học mẫu giáo xong, cả hai cùng nhau đến công ty.

Thang máy đi tới bộ phận phát triển, Tần Lệ Phong liếc nhìn Tô Phương Dung: “Sau khi tan làm chờ anh.”

Tô Phương Dung gật đầu: “Được.” Nói xong, cô ra khỏi thang máy.

Ngay khi Tô Phương Dung đến bộ phận phát triển, Tần Bảo Đông đã đứng ở giữa bộ phận phát triển với vẻ mặt ảm đạm.

Nhìn thấy Tô Phương Dung, ông ta khịt mũi: “Chính là cô.”

Tô Phương Dung chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc Tần, có chuyện gì vậy ạ?”

“Một khách hàng yêu cầu tôi nói chuyện hợp tác vào buổi chiều, bên cạnh tôi thiếu một thư ký.”

Tô Phương Dung nhíu mày, người ta hiện nay không có thư ký thì đều thích đến bộ phận phát triển sao?

“Tổng giám đốc Tần nên đến phòng nhân sự hỏi chuyện này mới đúng.” Cô nói không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.

“Cô đang bắt bẻ tôi sao? Tôi không mời nổi cô à?” Tần Bảo Đông cười nhạo, hoàn toàn không để cô vào trong mắt.

“Không phải.”

“Vậy thì đúng rồi.” Nói xong, ông ta rời khỏi bộ phận phát triển mà không nhìn lại.

Tô Phương Dung nhíu mày, trong lòng không yên.

Buổi chiều, Tần Bảo Đông sai người đến đón Tô Phương Dung, hai người cùng nhau đi tới khách sạn.

Vừa đến cửa khách sạn, Tô Phương Dung đã đứng khựng lại, cô sợ hãi nhìn về phía cửa.

Đây là chỗ mà quản lý Lý từng mời cô đến.

“Nhìn cái gì vậy? Còn chưa thấy qua sao?” Tần Bảo Đông chế nhạo.

Tô Phương Dung lắc đầu, đi theo phía sau ông ta.

Trên bàn ăn, những khách hàng đang bàn chuyện hợp tác đã ngồi ở phía đối diện.

“Chà, Tổng giám đốc Tần thật là có diễm phúc nha, có một nữ thư ký xinh đẹp như vậy.” Một người trong số đó đứng lên, cười đùa vui vẻ.

Tần Bảo Đông hừ một tiếng: “Làm sao có thể so với các mỹ nữ đủ màu sắc hình dáng xung quanh Tổng giám đốc Lý được.”

“Đâu có đâu có, anh em chúng ta cần gì nói nhiều như vậy, uống rượu không?” Ông ta rót một ly rượu đưa cho Tần Bảo Đông.

Ai ngờ Tần Bảo Đông cầm lấy rượu, trực tiếp đưa cho Tô Phương Dung: “Mấy ngày nay tôi bị bệnh bao tử, để cho cô ta uống thay đi.”

“Chậc chậc chậc, Tổng giám đốc Tần, thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc nha, để tôi xem người đẹp đi rồi kìa.”

Tô Phương Dung loạng choạng bước đi, mũi chua xót, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.

“Phương Dung, chị như thế này thật nguy hiểm.” Tiêu Bảo Lộc từ sau lưng đi tới trước mặt cô.

Tô Phương Dung giương mắt, vì Tần Bảo Đông, cô thậm chí còn không cho Tiêu Bảo Lộc sắc mặt tốt.

“Chị như vậy là giận chó đánh mèo đó, tôi thật sự vô tội mà.” Tiêu Bảo Lộc giang hai tay.

“Cảm ơn.” Tô Phương Dung thì thầm một tiếng, dù sao không có anh ta, cô sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy.

“Lại cảm ơn tôi suông, tôi đây muốn phần thưởng.” Tiêu Bảo Lộc tinh nghịch hỏi phần thưởng.

Tô Phương Dung hai mắt choáng váng, bộ dáng không ổn, thở hổn hển: “Thưởng cái gì?”

“Chị cười lên đi.” Tiêu Bảo Lộc nhéo hai má cô.

Nghe được những lời này, Tô Phương Dung tức giận trừng anh ta một cái: “Hì hì.”

“Không đủ vui vẻ.”

“Ha ha.”

“Cười có lệ à, chị nên dùng thái độ tràn đầy chân thành đối xử với tôi mới đúng.” Khóe mắt anh ta cụp xuống, trong lòng cảm thấy rất xót xa.

Tô Phương Dung vuốt trán: “Em đừng động đậy nữa, chị chóng mặt quá.” Nói xong liền ngã vào trong vòng tay của Tiêu Bảo Lộc.

“Phương Dung…” Tiêu Bảo Lộc gọi một tiếng, có chút do dự, đặt tay lên vai cô.

Tô Phương Dung nhướng mày, sắc mặt đỏ bừng.

Tiêu Bảo Lộc thở dài, biết cô làm việc vất vả, anh ta bế cô lên, ôm đặt vào xe.

Nhéo cái mũi của cô: “Biết rõ là hố sâu mà lại nhảy vào đó, đồ ngốc.”

Anh ta lái xe đi đến tiểu khu của Tô Phương Dung.

Vừa dừng lại liền nhìn thấy Tần Lệ Phong.

Anh ta quay cửa kính xe xuống: “Anh trai…” Anh ta gọi theo hướng Tần Lệ Phong.

Tần Lệ Phong nghe tiếng, vừa quay đầu lại, liền thấy Tiêu Bảo Lộc đang vẫy tay ngoắc ngoắc.

“Sao cậu lại ở đây?” Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Tiêu Bảo Lộc.

Tiêu Bảo Lộc chỉ vào ghế sau: “Chị dâu…”

Tần Lệ Phong nhìn anh ta chằm chằm, đi tới bên cạnh xe của Tiêu Bảo Lộc, mở cửa, mùi rượu nồng nặc xộc đến.

“Cô ấy bị sao vậy?” Anh nhíu mày thành ba nếp gấp.

Tiêu Bảo Lộc nhún vai: “Chờ chị ấy giải thích với anh đi.”

Tần Lệ Phong gật đầu, bế Tô Phương Dung lên.

Tô Phương Dung mơ mơ màng màng ôm lấy cổ anh, khẽ mở mắt: “Lệ Phong.” Cô thì thào kêu.

“Anh đây.” Anh đáp mà không cần suy nghĩ.

Có lẽ là vì tác dụng của rượu, Tô Phương Dung cắn môi dưới bật khóc.

“Làm em sợ muốn chết.”

Cô thút thít như một đứa trẻ, ôm lấy cổ anh: “Sao anh không trả lời điện thoại của em?”

Bình Luận (0)
Comment