Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 147

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 147: Tôi thật sự muốn có quan hệ tốt với cô.

 

Tô Phương Dung gật đầu một cái, cái hiểu cái không.

“Ngủ thôi.” Rửa sạch bọt xà phòng trên tay, Tần Lệ Phong đi tới trước mặt cô.

Tô Phương Dung ngáp một cái, lại dụi mắt một cái, dáng vẻ cũng có chút buồn ngủ” “Vâng.”

Hai người quay trở lại phòng ngủ, Tô Phương Dung đi tắm, Tần Lệ Phong thì ngồi trên giường xử lý văn kiện.

Chuông điện thoại di động của Tô Phương Dung vang lên từng hồi, anh liếc mắt nhìn một cái, là Ngọc Vân gọi đến.

Anh cau chân mày một chút rồi bấm nhận: “A lô…”

“A…” Cô ấy ngừng một lát, khách sáo hời hợt: “Tổng giám đốc Tần.”

“Cô tìm cô ấy có chuyện gì không?” Tần Lệ Phong bình thản nói.

“Tôi muốn hẹn cô ấy đi ra ngoài chơi.” Ngọc Vân nói một cách trực tiếp: “Anh để cho cô ấy nghe điện thoại.”

“Cô ấy đang tắm.”

“Hai người ở chung?” Y Thẩm Thanh âm lộ ra kinh ngạc.

“Có liên quan gì tới cô không?”

“Lệ Phong, anh nhất định phải từ chối người từ ngoài ngàn dặm như vậy sao?”

“Vậy còn phải xem là người nào.” Tần Lệ Phong khép văn kiện lại: “Ngọc Vân cô làm ra một ít chuyện, nhớ tới tình cảm cũ tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng chính bản thân cô cũng nên tự biết điểm dừng.”

“Tôi làm cái gì cơ chứ?” Ngọc Vân cố làm ra vẻ trấn định giải thích.

“Tự trong lòng cô rõ ràng.” Tần Lệ Phong lạnh lùng nói một câu coi như kết thúc, nói xong liền cúp điện thoại.

Ngọc Vân nhìn âm thanh máy bận của điện thoại truyền đến, ánh mắt đỏ thẫm, thở hổn hển, cô ta cứ như vậy mà thất bại trước một người đàn bà bình thường.

Khóe miệng cô ta cười lạnh, chợt ném điện thoại di động trên đất.

“Tài liệu tôi cần đâu?” Cô ta nhìn người ngồi bên cạnh, người đàn ông lấm la lấm lét.

Người đàn ông kia ha ha cười một tiếng, đem tài liệu đưa lên.

Ngọc Vân mở túi văn kiện ra, nhìn lướt qua đại khái, hài lòng từ trong túi xách móc ra tiền đưa cho người đàn ông kia.

Chứng sợ hãi nước sâu? Tô Phương Dung, cô không nên trách tôi quá độc ác.

“Ai vừa gọi điện thoại đến vậy?” Tô Phương Dung tắm xong ngồi ở trước bàn trang điểm.

“Ngọc Vân.”

“Cô ấy gọi điện đến có chuyện gì không?” Tô Phương Dung ngồi sấy tóc không hiểu hỏi.

“Không có chuyện gì.”

“Thật không?” Tô Phương Dung nghi ngờ nhìn Tần Lệ Phong một cái.

“Thật.” Tần Lệ Phong mặt không biểu cảm trả lời.

Tô Phương Dung mờ mịt gật đầu một cái, em tin anh.

Cô cầm điện thoại tới phòng tắm, gọi điện thoại.

Rất nhanh bên kia có người nhận điện thoại, truyền đến tiếng khóc mơ hồ.

Tô Phương Dung ngạc nhiên nhìn điện thoại di động: “Ngọc Vân, cô sao thế?”

“Tô Phương Dung tôi thật sự nghĩ muốn có quan hệ tốt với cô.” Ngọc Vân nghẹn ngào nói, giống như là bị uất ức cực lớn: “Nhưng mà Lệ Phong…” Còn chưa nói hết câu cô ta đã anh anh khóc.

Tô Phương Dung xoa xoa trán, rất khó tưởng tượng kiểu người giống như Ngọc Vân cũng sẽ khóc thành như vậy.

“Đừng khóc, tôi muốn chơi với ai, anh ấy không có quyền can thiệp.” Cô khó khăn nói.

“ Ừ, Phương Dung, cô thật tốt.” Ngọc Vân hít mũi một cái: “Đúng rồi, tôi muốn mời cô với Lệ Phong cùng đi biển chơi.”

“Đi biển sao?” Tô Phương Dung ngẩn ra, mi tâm nhăn lại, suy nghĩ làm sao để từ chối.

“Phương Dung, cô sẽ không từ chối tôi chứ?” Giọng Thẩm Thanh căng thẳng: “Thì ra cô vẫn luôn không xem tôi là bạn bè.” Cô ta nói rồi cúp điện thoại cái rụp.

“ A lô…” Tô Phương Dung kêu một tiếng, bên đầu điện thoại kia truyền tới âm thanh máy bận, cô thở dài, không phải cô không muốn đi, mà cô đối có chứng sợ hãi bẩm sinh đối với nước.

“Không cho phép em đi.” Thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa truyền tới.

Tô Phương Dung mở cửa, chỉ thấy Tần Lệ Phong dựa ở cửa, ánh mắt thâm thúy.

“Tại sao anh ở chỗ này?” Tô Phương Dung lúng túng hỏi.

Tần Lệ Phong liếc cô một cái, lập lại lời nói vừa rồi: “Không cho phép em đi.”

Tô Phương Dung gãi đầu một cái: “Không đi thì có vẻ không tốt lắm.”

“Có cái gì không tốt cơ chứ?”

“Nếu như em không tiện mở miệng, anh sẽ từ chối giúp em.” Nói xong liền đoạt lấy điện thoại trong tay cô.

Tô Phương Dung chấn động một cái, liền vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Tần Lệ Phong, anh đừng có ngang ngược vô lý như vậy.”

“Anh ngang ngược vô lý chỗ nào?”

“Ngọc Vân là bạn của em.” Cô cúi đầu, nói một cách trang trọng.

“A, bạn sao?”

Yết hầu Tần Lệ Phong trượt một cái “Em đang quyến rũ anh đấy sao?” Anh nói một cách thản nhiên.

Tô Phương Dung gật đầu “Dù sao em cũng không xinh đẹp, chắc là tổng giám đốc Tần cũng chướng mắt.”

Nói xong, cô thu dọn quần áo rồi nói: “Tối nay em đi ngủ với Gia Bảo.”

Cô khoát tay áo, diễu võ giương oai hướng cánh cửa đi đến.

Người còn chưa kịp đi mà đã bị một lực mạnh mẽ ôm vào trong ngực, Tần Lệ Phong thấp giọng chửi rủa: “Chết tiệt.”

Tô Phương Dung cười một tiếng, bộ dáng đắc ý: “Hả?”

Anh ôm eo cô rồi ném cô xuống giường. “Ngoại hình không đẹp, kỹ năng cần phải cải thiện nhiều.”

Anh khàn giọng cười một tiếng: “Em nghĩ anh có nhìn trúng cái gì ở em?”

“Ôn nhu hiền thục?”

“…”

“Cao quý hào phóng?”

“…”

“ Ngậm miệng.” Anh thầm mắng một tiếng. Dùng hai tay mò quần áo của cô. “Em không được phép tiếp xúc với cô ta nữa.”

“Tại sao?” Tô Phương Dung trừng mắt, hai chân bị anh tách ra.

Tần Lệ Phong nhìn cô “Em thật ngốc nghếch.”

“Hả?” Tô Phương Dung một mặt ngạc nhiên, đây là lý do gì.

Cô còn chưa kịp nói thì đã bị Tần Lệ Phong lấp kín miệng, sau đó bị anh đưa đến một quốc gia mới.

Sau đó, Tô Phương Dung mệt mỏi mở mắt không ra, Tần Lệ Phong vuốt vuốt tóc của cô như có điều suy nghĩ.

Sáng sớm.

Tô Phương Dung toàn thân đau nhức, ngồi phịch ở trên giường, Tần Lệ Phong đã thay quần áo, chỉnh lại cà vạt, nhìn Tô Phương Dung trên giường, anh gõ đầu cô một cái.

“Em lại dậy muộn.”

Tô Phương Dung oán hận trừng mắt liếc anh một cái: “Trách em sao?”

Tần Lệ Phong nhướng mắt: “Còn cần luyện tập nhiều hơn.”

Tô Phương Dung thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ là không thể đem người này làm cái gì.

Khi đến công ty, Tô Phương Dung chân thấp chân cao đi tới.

“Tô Phương Dung, cô sao vậy?” Giám đốc Ngôn lộ vẻ quan tâm.

Tô Phương Dung ngượng nghịu cười: “Eo hơi đau.”

Phú Quý che miệng không phát ra tiếng.

Tô Phương Dung nhìn bộ dạng cười trộm của anh liền trừng mắt nhìn sang một cái.

Hai người trừng mắt nhìn nhau qua lại, ánh mắt của Phú Quý hướng về một phía rồi nhếch mép nhìn cô, Tô Phương Dung quay đầu lại thì thấy Ngọc Vân với đôi mắt đỏ hoe đang đi về phía cô với.

“Phương Dung.” Cô ấy ủy khuất kêu một tiếng.

Tô Phương Dung nháy mắt với Phú Quý một cái. Phú Quý nhún vai như thể không liên quan gì đến anh ta.

“Làm sao vậy?” Tô Phương Dung chỉ có thể kiên trì chống đỡ.

“Cô không coi tôi là bạn sao?” Ngọc Vân run rẩy hỏi.

Tô Phương Dung sửng sốt, nhìn xung quanh: “Không có.”

“Vậy tại sao cô không đồng ý với tôi?” Cô ấy khịt mũi, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã.

“Không phải như vậy…” Tô Phương Dung ngừng lại, không biết nên giải thích như thế nào.

“Vậy là cô đồng ý với tôi rồi?” Ngọc Vân nhìn cô tràn đầy mong đợi.

Tô Phương Dung vuốt vuốt thái dương, cắn răng một cái. “Ừm.”

“Vậy chiều nay gặp nhé?”

“Ừm, được.” Tô Phương Dung gật đầu.

“Chiều nay đi đâu vậy?” Giọng Tiêu Bảo Lộc từ ngoài cửa vang lên, anh bước vào thì tình cờ thấy Ngọc Vân đang nói chuyện với Tô Phương Dung.

Anh nhướng mày, đi tới chỗ hai người họ: “Chị đi đâu vậy?”

“Đi…” Tô Phương Dung vừa định nói thì Ngọc Vân đã cắt ngang lời cô: “Đi lặn.”

“Ý cô không phải là đi tắm biển sao? Sao đột nhiên lại thành đi lặn?” Tô Phương Dung ngẩn ra.

Ngọc Vân cười với cô ấy và nói: “Lặn còn thú vị hơn tắm biển nhiều.”

Tiêu Bảo Lộc mí mắt cụp lại. “Vậy thì không ngại mang theo tôi đi cùng chứ.”

Ngọc Vân quái lạ, cô ta không nghĩ tới Tiêu Bảo Lộc lại tới muốn thò một chân vào.

“Ừm…” Thần sắc cô ấy dừng lại, lập tức nhẹ gật đầu, hào phóng đáp ứng “Tôi cũng không ngại.”

“Em định làm gì?” Tô Phương Dung nhíu mày.

Lông mày của Tiêu Bảo Lộc rũ xuống “Tôi sợ chị sẽ xảy ra chuyện.”

”Miệng quạ đen.”

“Đừng lo, tôi vậy mà cũng có bằng lặn đấy.” Tiêu Bảo Lộc vỗ ngực, ánh mắt tinh nghịch rơi vào Ngọc Vân.

Ngọc Vân cứng ngắc giật giật khóe miệng: “Tôi còn có việc phải làm, chiều nay tôi sẽ đến đón hai người.” Nói xong, cô ấy liền xoay người rời đi.

Tiêu Bảo Lộc liếc mắt, nhìn qua bóng lưng của cô, không rét mà run.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Phương Dung tự nhiên cảm thấy đáy mắt lạnh lẽo của anh ta.

“Phương Dung, chị sẽ không thực sự tin vào người phụ nữ này chứ?”

“Tin cô ấy cái gì cơ?” Tô Phương Dung đang xử lý báo cáo, không hiểu ý tứ của Tiêu Bảo Lộc.

“Tôi không nghĩ cô ấy có ý tốt.” Tiêu Bảo Lộc không né tránh mà trực tiếp nói thẳng một câu.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Phú Quý đang ngồi một bên lập tức quay người bu tới.

Tô Phương Dung trừng mắt nhìn: “Dưới ban ngày ban mặt, hẳn là sẽ không xảy ra cái trò quỷ gì đi?”

Phú Quý lấy một tay chống nạnh, một tay chọc chọc đầu của cô: “Cô là ngốc thật hay ngốc giả thế. Loài động vật như phụ nữ không thể hiểu như bình thường được.”

Tô Phương Dung dang tay: “Tôi biết rồi.”

Tiêu Bảo Lộc tiến đến trước mặt cô, cười đùa tí tửng: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ chị.”

Tô Phương Dung cáu kỉnh liếc nhìn anh ta: “Em có chắc là em không gây thêm phiền phức không?”

Tiêu Bảo Lộc bất mãn khịt mũi: “Tôi mới không phiền phức.”

“Chị mới không tin em đó?”

“Loại tính cách đa nghi này của chị không nên dùng với tôi đâu.” Tiêu Bảo Lộc hai tay ôm ngực ra vẻ thương tâm.

Phú Quý nổi da gà khắp người, càu nhàu rồi quay trở lại vị trí của mình.

Tô Phương Dung nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay đầu hàng: “Chị nói sai rồi.”

Bình Luận (0)
Comment