Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 332

Chương 332: May mắn tới mức có thể khiến người khác ghen tị.

Đối với Cư Hàn Lâm, có thể sống cùng Tô Phương Dung và Tần Lệ Phong là một giấc mơ! Tuy nhiên, hạnh phúc đến quá đột ngột khiến cậu bé có chút khó tin.

Sau những lời cam đoan lặp đi lặp lại của Tô Phương Dung, cậu bé thận trọng bắt đầu chấp nhận thực tế từng chút một! Vốn dĩ, cậu bé thực sự có thể sống trong ngôi nhà yêu thương này và không bao giờ bị chia cắt khỏi Gia Bảo và Nhan Ninh!

Suy cho cùng, Cư Hàn Lâm vẫn là một đứa trẻ, niềm vui không thể che giấu khiến Tô Phương Dung cảm thấy rằng để đổi lấy nụ cười tươi vui vẻ này, có đánh đổi thế nào cũng xứng đáng! Mặc dù trước đó Cư Hàn Quân đã thề thốt rằng Cư Hàn Lâm là con của Tần Lệ Phong, nhưng chỉ có điều chỉ có anh ta mới làm ra chuyện vì lợi ích mà không nhận con này! Từ thái độ của ông Cư, không khó nhìn ra Cư Hàn Lâm hẳn là người thừa kế gia tộc, những người khác có thể không biết, nhưng ông cụ thì chắc chắn biết rõ.

Sau khi ổn định, Cư Hàn Lâm dần trở nên vui vẻ hơn, nụ cười của Nhan Ninh cũng tăng lên đáng kể. Người hạnh phúc nhất là Gia Bảo, trong nhà cuối cùng cũng có người có thể chơi với cậu bé mỗi ngày rồi! Mà vì cậu bé, Cư Hàn Lâm sẵn sàng không đi học mẫu giáo nữa.

Đối với việc giáo dục một số đứa trẻ, Tần Lệ Phong đặc biệt mời giáo viên đến dạy tại nhà, sau khi nghe tin họ nhận nuôi Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh, ông bà nhà họ Tô cũng rất ủng hộ, họ đặc biệt chuyển đến đây và lên kế hoạch chăm sóc những đứa trẻ này giúp họ.

Sau khi thu xếp mọi thứ ở nhà, cả hai dốc hết sức cho công việc. Đặc biệt là Tô Phương Dung, cô đang trong quá trình vừa học vừa làm, đương nhiên phải nỗ lực hơn những người khác. May mắn thay, với sự giúp đỡ của Vân Phi Phàm, sự thật đã chứng minh rằng anh ta đúng là có một số kỹ năng thực sự, nếu không, Tần Lệ Phong đã không chỉ định anh ta.

“chị Tô, lát nữa chị sẽ đi ăn ở đâu?” Molly hỏi sau khi thu dọn đồ đạc trên bàn.

Tô Phương Dung từ trên máy tính ngẩng đầu nhìn thời gian, kêu lên: “Chị định ăn ở chỗ nào gần thôi!”

Rồi cô ấy đến chỗ Vân Phi Phàm, anh ta cũng đang mải mê với công việc của mình, cô ấy đứng dậy và nói: “Vân Phi Phàm, chúng ta hãy ăn cùng nhau đi.”

Vân Phi Phàm đáp lại một tiếng, sau đó bắt đầu thu dọn giấy tờ trên bàn làm việc.

Lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên.

“Chị? Vâng… Em chuẩn bị đi ăn cơm… chị Tô và các đồng nghiệp…”

Một lúc sau, anh ta cúp điện thoại: “Không cần phải ra ngoài nữa. Chị gái tôi làm một hộp cơm, sẽ gửi sau.”

“Oa! Tuyệt vời!” Molly cổ vũ.

Tô Phương Dung cũng cười nói: “Thật phiền phức.”

“Cũng không phiền phức, dù sao chị ấy ở nhà cũng nhàn rỗi, để cho chị ấy làm gì đó một chút thì tốt hơn.”

Câu nói của anh ta khiến hai người buồn cười, trong lúc chờ Vân Mộc Đóa, cả ba người liên tục tán gẫu với nhau, đến lúc Vân Mộc Đóa đến mới thôi.”

Kỹ năng nấu nướng của Vân Mộc Đóa rất tốt, bữa trưa được chuẩn bị theo phong cách truyền thống và phương Tây, đồng thời cũng rất đầy đủ dinh dưỡng.

Tô Phương Dung nhìn hộp cơm trưa như một tác phẩm nghệ thuật, cô không nỡ phá hủy nó, cô ngước nhìn cô ấy với vẻ ghen tị và nói: “Vân Mộc Đóa, cậu thật tuyệt vời! Cậu có thể nấu nhiều món ăn ngon như vậy!”

“Haha, điều này thật tuyệt phải không?” Vân Mộc Đóa nói trong khi phục vụ ba người họ: “Khi mình ở nước ngoài, chồng mình không cho phép mình làm bất cứ điều gì. Mình cũng cảm thấy nhàm chán, vì vậy mình đã học một cái gì đó tương tự như nấu ăn… Không, lúc này mình không nên nhắc tới chồng cũ.” Nói xong thì bồi thêm một câu: “Thứ đàn ông khốn nạn!”

Molly cũng biết chuyện của cô ấy, lập tức gật đầu đồng ý: “Đúng là cặn bã! Vợ tốt như vậy không biết quý trọng, tôi thấy anh ta đúng là mất não rồi!”

Tô Phương Dung nói: “Đừng nhắc đến chuyện quá khứ. Điều quan trọng là hiện tại Vân Mộc Đóa đang sống tốt, vậy là ổn.”

Vân Phi Phàm: “Chị ơi, chị có thể cắt đứt quan hệ với tên khốn đó cũng là một loại may mắn đấy!”

Nhiều người đồng thời nhìn anh yta và cười nói: “Đúng vậy, Vân Phi Phàm, thật không nhìn ra mà. Gần đây anh rất am hiểu, anh đã học những điều này từ ai vậy?”

Vân Phi Phàm cười khúc khích: “Vấn đề chung của những người thông minh, bất kể phương diện nào cũng không cần học vẫn giỏi, tôi cũng thấy rất mệt.”

Molly gõ đũa về phía anh ta: “Vậy sao không thấy anh dẫn bạn gái về?”

Vân Phi Phàm lắc đầu: “Hiểu là một chuyện, thực hành là một chuyện khác! Đặc biệt là tình yêu, có thể dễ dàng khiến người ta tổn thương! Thật sự không đáng, thà tập trung vào sự nghiệp còn hơn!”

Tuy hơi cực đoan, nhưng cũng có lý, Tô Phương Dung nói: “Có vẻ như phúc lợi trong tương lai của công ty chúng ta là phải tăng cường giải quyết những vấn đề của nhân viên!”

Molly cười lớn: “Chắc chắn sẽ được chào đón lắm đây!”

Tô Phương Dung quay đầu lại hỏi Vân Mộc Đóa: “Vân Mộc Đóa, cậu đã nghĩ sẽ làm gì chưa?”

Vân Mộc Đóa nói: “Nghĩ rồi thì mình có thể làm gì? Mình đã từng làm thư ký cho bố của An Ngọc Kỳ, mình chỉ biết làm thư ký. Sau khi kết hôn với anh ấy, mình đã không làm việc nữa.”

Vân Phi Phàm tiếp lời: “Chị Tô, vẫn còn vị trí tuyển dụng trong công ty của chúng ta không?”

Tô Phương Dung nhìn Molly lắc đầu: “Phòng hành chính hiện tại không thiếu người, chỉ có phòng kinh doanh…”

Vân Mộc Đóa xua tay lần nữa: “Không, mình không thể, mình không biết làm kinh doanh đậu.”

Tô Phương Dung suy nghĩ một chút: “Thế này đi, để mình hỏi bên chỗ Lệ Phong.”

Khi Vân Mộc Đóa nghe vậy, khuôn mặt cô ấy chợt nở nụ cười, cô cảm ơn Tô Phương Dung rất chân thành: “Tuyệt vời! Phương Dung, cảm ơn cậu rất nhiều! Với công việc, mình có thể tự nuôi con gái mình! Mình thực sự không biết làm thế nào cảm ơn cậu.”

“Đừng nói như vậy, không biết chỗ Lệ Phong có chỗ trống tương ứng hay không.”

“Vậy thì cũng cảm ơn cậu, cậu thật sự là cứu tinh của mẹ con mình!”

Cô ấy cảm ơn Tô Phương Dung, khiến Tô Phương Dung có chút ngượng ngùng.

Buổi chiều Tô Phương Dung gọi điện thoại cho Tần Lệ Phong.

“Thư ký?”

“Thôi… nếu khó quá thì quên đi, em sẽ thử tìm các công ty khác.”

“Đừng phiền phức như vậy, anh sẽ để cho Trần Chính Cường lo liệu.”

Tô Phương Dung nói: “Lệ Phong…cảm ơn anh.”

Người bên kia uể oải nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được. Tất cả anh làm đều vì em.”

Tô Phương Dung mím môi cười, sau đó khẽ “ừm” một tiếng.

Không cần anh nói cô cũng biết Tần Lệ Phong luôn phân biệt công tư, nếu không phải cô yêu cầu, có muốn vào công ty bằng các con đường không chính thức cũng không được! Tuy nhiên, nghĩ đến bản thân đang sống khó khăn một mình với Gia Bảo vào thời điểm đó, cô thực sự muốn giúp Vân Mộc Đóa.

Lúc sắp tan làm, Tô Phương Dung nhận được cuộc điện thoại của Vân Mộc Đóa phấn khích nói: “Tô Phương Dung, mình vừa nhận được một cú điện thoại, bảo mình ngày mai đến tập đoàn J.L làm thủ tục gia nhập! Mình… mình hạnh phúc quá…”

Tô Phương Dung không ngờ hiệu suất của Tần Lệ Phong cao như thế, cô hài lòng và nói: “Vậy thì tốt, nhưng Mộc Đóa này, J. L. Là một công ty lớn, yêu cầu rất nghiêm ngặt về lao động, cậu phải làm việc chăm chỉ đấy.”

“Ừm! Đừng lo lắng, mình là do cậu giới thiệu. Nếu không nỗ lực, mình chẳng phải sẽ mất mặt với cậu và tổng giám đốc Tần sao?”

Nói như vậy Tô Phương Dung cảm thấy nhẹ nhõm, bước tiếp theo cổ vũ tinh thần cho cô ấy.

Sáng sớm hôm sau, Vân Mộc Đóa giao An Ngọc Kỳ cho bảo mẫu, cô ấy ăn mặc tươm tất đi đến tập đoàn J.L.

“Có phải cô Vân không?” Trần Chính Cường xuất hiện, lịch sự gật đầu với Vân Mộc Đóa.

“Vâng, là tôi.” Vân Mộc Đóa đứng dậy khỏi ghế salon với vẻ mặt hơi lo lắng.

“Mời đi theo tôi.” Trần Chính Cường đưa cô đến phòng thư ký, giới thiệu xong trưởng phòng thì động viên: “Đừng căng thẳng, nếu không hiểu có thể hỏi trưởng phòng hoặc tôi.”

“Vậy thì cảm ơn.”

Sau khi Trần Chính Cường rời đi, trưởng phòng giới thiệu ngắn gọn với Vân Mộc Đóa, sau đó không chút lưu tình hỏi: “Cô có quen với trợ lý Trần không?”

Vân Mộc Đóa ngẩn người, nhớ tới anh chàng vữa nãy, vội vàng nói: “Đó là lần đầu tôi gặp anh ta.”

“Vậy thì tại sao anh ta lại cử cô đến đây? Cô biết đấy, anh ta là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, vậy làm sao anh ta có thể liên quan đến nhân viên mới?”

Vân Mộc Đóa có chút xấu hổ nói: “Tôi và vợ tổng giám đốc Tần là bạn tốt…”

Khi trưởng phòng nghe đến đây, nét mặt thay đổi, thái độ ngay lập tức trở nên hòa nhã hơn: “Ồ, thì ra là vậy! Tôi đã nói mà, haha… nếu cô không hiểu gì trong tương lai thì cứ đến hỏi tôi. Những người mới đến, chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian thích nghi, không sao cả, đừng căng thẳng, tận dụng thời gian của cô để học hỏi nhé.”

Vân Mộc Đóa nhất thời có chút nịnh nọt: “Cảm ơn trưởng phòng, tôi nhất định sẽ chăm chỉ.”

“Haha tốt.”

Trong suốt cả ngày, Vân Mộc Đóa luôn nỗ lực học hỏi và thích nghi. Tuy làm việc chưa lâu nhưng cô ấy có kiến thức kinh doanh vững chắc và dù sao cũng đã từng làm việc trong một công ty lớn của nước ngoài, trưởng phòng báo cáo cho Trần Chính Cường, khen ngợi cô ấy rất nhiều.

Đặt điện thoại xuống, Trần Chính Cường nói với người ở phía sau văn phòng: “Khả năng làm việc của cô Vân không tệ, trưởng phòng rất hài lòng với cô ấy.”

Tần Lệ Phong không ngẩng đầu nói: “Tốt rồi.”

Khi gần kết thúc công việc, về cơ bản ai cũng bận rộn với những việc trong tay, tán gẫu và buôn chuyện trong khi chờ kết thúc công việc, được nhắc đến nhiều nhất là nam thần độc thân trong công ty hay bộ phận nào có chuyện tình công sở…Cuối cùng, chủ đề bằng cách nào đó đã đến với Tần Lệ Phong.

“Chuyện tình của tổng giám đốc Tần của chúng ta có thể ghi vào Kỷ lục Thế giới Guinness! Một người đàn ông giàu có và đẹp trai như anh ấy lại kết hôn với một phụ nữ có con, lại còn đối xử tốt với họ đến mức khiến người khác ghen tị! Cô nói xem, người như anh ấy biết tìm ở đâu chứ?”

“Hì hì… cũng là số mệnh của bà Tần! Khi đó chuyện của hai người sẽ gây náo loạn. Ai cũng nghĩ nhất định sẽ không ở bên nhau. Ai biết được, ngày hôm sau tổng giám đốc Tần đã tuyên bố rằng anh ấy và Tô Phương Dung đã kết hôn. Sau này cô ấy sẽ là mợ chủ nhà họ Tần… Chậc chậc, giờ nghĩ lại, ánh mắt trìu mến đó làm tôi cảm động…”

“Cô xúc động thì có ích gì? Cũng là người của người khác! Hừ, kiếp trước Tô Phương Dung có lẽ đã cứu cả thế giới rồi thì kiếp này mới có được một người yêu thương mình đến vậy!”

“Haha… giọng điệu ghen tị chưa kìa!”

“Ai ghen tị?”

Vân Mộc Đóa im lặng lắng nghe, cô ấy biết về Gia Bảo hơn ai hết, cô ấy đã nghe Tô Phương Dung đề cập đến chi tiết hai người ở bên nhau. Tuy nhiên, nếu những điều này được nói ra bởi một bên thứ ba thì lại là một câu chuyện khác.

Cô ấy chậm rãi thu dọn đồ trên bàn, trong lòng thật ra cũng rất đồng ý, Tô Phương Dung thật may mắn, thật may mắn, thật may mắn khiến người ta phải ghen tị…

Bình Luận (0)
Comment