Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 388

Chương 388: Muốn liên lụy nhiều người à..

“Chị quay lại rồi à, chẳng phải đã nói có thể ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày sao?” Thúy Hoa đầu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là giọng nói dịu dàng vang lên. Chị Đỗ không có ở đây cho nên cũng thoải mái hơn chút.
Lạc Cẩn Thi cười nói: “Vốn dĩ cơ thể cũng không bị sao cả cho nên mới tới làm.” Thực ra ở đây được coi là khá tẻ nhạt, bởi vì Cư Hàn Lâm không hề giao cho cô quá nhiều công việc.
Bây giờ dự án Thành Nam vẫn chưa bắt đầu, mà cô thì cũng coi như là đã hiểu rõ rồi, cho nên mỗi ngày đều rất nhàn chám.
“Chỉ là, sao chị lại cảm thấy ít người đi vậy? Dạo gần đây công ty có dự án mới à?” Cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ, với cả mỗi bàn đều ít đi rất nhiều đồ.
Thúy Hoa hơi ngừng lại ngước mắt lên nhìn bốn phía, sau đó thở dài mấy tiếng: “Vừa nãy trợ lý Lâm tới… Sau đó gọi rất nhiều người đi, cũng bảo họ mang theo rất nhiều đồ, hình như là muốn đuổi việc họ.”
Lạc Cẩn Thi vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn quanh một vòng, cả một cái văn phòng thư ký tổng cộng lại chưa tới hai mươi người. Bây giờ cũng phải hơn mười mấy người rời đi.
Chuyện này… Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Cửa bị đẩy ra, Chị Đỗ tiến vào, có thể dùng bốn chữ vội vội vàng vàng để hình dung sắc mặt chị ấy.
Nhìn thấy Lạc Cẩn Thi chị ấy hơi mỉm cười, nhưng mà cũng không nói gì cả chỉ cầm mấy tài liệu cơ bản ở trên bàn sau đó lại rời khỏi phòng thư ký.
“Nghe người ta nói.” Thúy Hoa tiếp tục dịu dàng lên tiếng, cô ấy cẩn thận nói: “Nghe nói phải làm một cuộc thanh lọc công ty, hình như, là vì chuyện gần đây trên báo mà phải sa thải quy mô lớn.”
“Sa thải quy mô lớn?” Lạc Cẩn Thi lại bị kinh ngạc một lần nữa, thông qua sự hiểu biết về công ty mấy ngày nay thì đây là chuyện từ trước giờ chưa từng xảy ra: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thúy Hoa nhìn mấy người thư ký còn ở lại trong phòng thư ký, sau đó cô giơ tay lên bịt miệng, giọng nói càng nhỏ hơn: “Em nghe nói tổng giám đốc Cư nói rằng dạo gần đây công ty xuất hiện tình trạng có kẻ gián điệp làm rò rỉ bí mật của công ty, nếu không phía truyền thông cũng sẽ không biết được chuyện chị nằm viện. Lúc ban đầu mọi người đều nói có khả năng là do Lâm Như Hoa tiết lộ, nhưng mà cô ta đã nghỉ việc rồi.”
Sự việc lại nghiêm trọng như vậy sao? Ngồi ở trên ghế mà Lạc Cẩn Thi đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn, nói sa thải liền sa thải sao? Có cần phải liên lụy tới nhiều người như vậy không?
Cô luôn cảm thấy chuyện này là bởi vì cô mà ra, từ khi cô tới công ty này làm việc thì chuyện xui xẻo xảy ra không ngừng, chẳng nhẽ đây là một sai lầm.
“Chị Cẩn Thi, chị Cẩn Thi…” Thúy Hoa gọi cô mấy lần nhưng mà thấy cô vẫn đang thất thần cho nên cô ấy thôi không gọi nữa mà tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu trên tay mình, mọi chuyện cũng gần xong rồi, quả nhiên là nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lạc Cẩn Thi không biết bản thân mình đã thất thần trong bao lâu, chỉ là về sau cô cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu, ở bên cạnh đặt mấy quyển sách mà Cư Hàn Lâm đưa cho cô, anh nói rằng nó có thể giúp đỡ cô trong công việc.
Vào lúc này đây, có lẽ chỉ có thể đọc sách để giết thời gian thôi.
Giây phút này tại phòng làm việc của tổng giám đốc thì bầu không khí có chút căng thẳng, Lâm Dịch Tuấn đứng ở bên cạnh lật mấy tờ giấy đang ở trên tay và nói: “Mấy người vừa nãy đều là nhân viên mới vào công ty từ năm nay, đều được phỏng vấn từ đợt tết. Họ vẫn chưa tiếp xúc nhiều với các dự án của công ty cho nên tôi nghĩ rằng không có vấn đề gì cả.”
Cư Hàn Lâm gật đầu anh giơ tay kéo ngăn kéo ở bên cạnh ra, ở bên trong đặt một hộp thuốc lá. Anh đang định lấy ra nhưng hình như lại nghĩ tới cái gì đó, cuối cùng lại không lấy thuốc ra nữa mà đóng ngăn kéo lại.
“Chỉ là…” Lâm Dịch Tuấn ngẩng đầu lên và đặt tài liệu lên trên bàn, nhìn anh ấy như có lời muốn nói.
“Thẩm Như Mai cũng coi như là một thư ký lâu năm trong văn phòng thư ký, mấy năm nay nhà họ Thẩm và ông cụ Cư có mối quan hệ rất thân thiết, cho nên, cũng chỉ hoài nghi ba người đó.”
Dường như đã đoán được một nửa sự việc, Cư Hàn Lâm nheo mắt lại: “Thẩm Như Mai…” Anh nghĩ ngợi một lúc cuối cùng cũng nhớ ra mặt người này: “Hình như hôm đại thọ năm nay của ông nội cô ta cũng tới, ông nội hình như rất thích cô ta?”
Một hồi trầm mặc, nhưng mà anh dường như đã biết kết quả.
Thời gian trôi qua tới sau khi tan làm Lạc Cẩn Thi vẫn không nhìn thấy Cư Hàn Lâm, lúc cô gần đi vẫn đặc biệt liếc mắt nhìn về phía cửa của văn phòng tổng giám đốc, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào mà Lâm Dịch Tuấn cũng không ở cửa.
Xem ra sự việc có vẻ không hề đơn giản.
“Lạc Cẩn Thi, đi thôi.” Thúy Hoa khóa túi xách của mình, sau đó cười với cô: “Chị đang nhìn cái gì vậy?”
Lạc Cẩn Thi lắc đầu, hai người cùng nhau đi tới thang máy đi phía trứơc là rất nhiều người, Thúy Hoa có chút văn kiện chưa xử lý xong mà cô lại không có việc gì làm rất rảnh cho nên mới đợi cô ấy cùng nhau tan làm.
“Không bằng chúng ta đi dạo phố đi, chị thấy thế nào?” Vừa bước ra khỏi công ty thì Thúy Hoa dường như rất vui vẻ, nụ cười của cô ấy cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Gần đây có một trung tâm mua sắm đang có chương trình khuyến mãi lớn, chúng ta tới đó xem đi, em muốn mua cho bố mẹ em mấy bộ quần áo.”
Có lẽ là vì Lâm Như Hoa đi rồi cho nên cô ấy mới sống thoải mái như thế, Lạc Cẩn Thi cảm thấy đây có lẽ là một chuyện vui: “Được đó, đúng lúc chị… Cũng muốn mua mấy bộ quần áo.”
Nhìn chiếc áo khoác mà bản thân đang mặc thì là do năm ngoái cô dùng tiền mình làm luận văn để mua, chiếc áo này đã sớm lỗi mốt rồi. Có lẽ cô nên chăm sóc bản thân mình một chút.
Tới cửa trung tâm thương mại, quả nhiên thấy treo mấy cái bảng khuyến mãi. Và trên các màn hình LED to lớn cũng đang quảng cáo những sản phẩm khuyến mãi gần đây, rất nhanh đã lại tới năm mới rồi.
Mỗi năm vào lúc này cô đều cảm thấy đây là lúc mà bản thân mình cô độc nhất.
“Hiazz, chị Cẩn Thi, chị ăn tết ở đây sao?” Khi đi loanh quanh Thúy Hoa đột nhiên lên tiếng hỏi chuyện. Có lẽ cô ấy không ngờ rằng người bạn bên cạnh cô ấy lại cô độc như thế.
Lạc Cẩn Thi nghĩ ngợi một chút, trong sáu năm ở đây năm nào cũng đi du lịch. Nhưng mà năm nay Cao Mạn Ngọc không quay lại chắc có lẽ cô sẽ ở một mình: “Cũng coi là thế? Em thì sao? Không phải ở đây sao?”
Thúy Hoa ngượng ngùng cười nói: “Em mới vào công ty không được bao lâu cũng chưa kiếm được nhiều tiền, cho nên… Không có tiền mua nhà, cho nên chắc là sẽ về quê ăn tết, cũng không biết năm nay công ty cho nghỉ lễ mấy ngày nữa. Hiazz… Chiếc áo khoác ở đằng kia đẹp quá chúng ta qua đó xem đi….”
Nói xong cô ấy vui vẻ lôi kéo Lạc Cẩn Thi đi tới bên đó.
Chỉ là giây phút này đây Lạc Cẩn Thi đang nghĩ tới một chuyện khác, nếu như năm nay công ty dự tính không nghỉ lễ thì cô nhất định sẽ điên cuồng tăng ca, khi đó cũng sẽ không cảm thấy cô độc nữa.
Cô tin rằng một công ty lớn như Hoa Phú chắc chắn sẽ có không ít người liều mạng làm việc!
Nghĩ tới đó đột nhiên trong lòng cô yên tâm hơn nhiều, cũng không biết Cao Mạn Ngọc ở bên kia như thế nào rồi. Lát nữa sau khi về nhà phải gọi điện thoại cho cô ấy mới được.
Cho dù cô ấy có thù oán với bản thân mình thì cô cũng không thể lạnh nhạt như vậy được, nếu không Lộ Hải Văn lại bắt nạt cô ấy mà ngay đến cả một người đồng minh cô ấy cũng không có.
Bây giờ cô đột nhiên có chút hối hận rồi, biết đâu hôm nay Lộ Hải Văn vì chuyện cô làm cho anh ta mất mặt mà lại bực tức với Cao Mạn Ngọc? Cô có lễ nên nghĩ tới hậu quả một chút.
“Bộ quần áo này rất thích hợp với chị đấy!” Thúy Hoa ướm chiếc áo gió size M màu đỏ tía lên người Lạc Cẩn Thi: “Ôi chao! Chị Cẩn Thi, rất hợp với chị nha, chị đúng là mặc cái gì cũng đẹp.” Cô ấy cười rất vui vẻ.
Không biết tuyết đã rơi từ lúc nào, khi bọn họ vừa bước ra cửa trung tâm thương mại thì mới phát hiện ra tuyết, những bông tuyết nhẹ nhàng từ trên bầu trời cao rơi xuống dưới đất.
“Ôi chao! Có tuyết nè!” Có lẽ rằng sẽ không có ai là không thích một cảnh sắc tuyệt đẹp như thế này nhỉ.
Lạc Cẩn Thi nghiêng đầu nhìn, sau đó mỉm cười: “Chị đi trước đây, chị còn có một vài chuyện cần phải làm.” Nói xong cô đi về phía trạm xe.
Thúy Hoa nhìn cô rời đi, trong ánh mắt tựa như có thay đổi, sau đó cô ấy hướng về một phía khác và rời đi.
Xe taxi chạy tới cổng khu Tiểu khu, cũng may là cách cổng đơn nguyên tương tối gần, nếu không tối như vậy rồi, Lạc Cẩn Thi vẫn sẽ cảm thấy có chút sợ hãi với bóng đêm.
Chắc là giống với câu chuyện Diệp Công Hiếu Long chứ nhỉ? Một bên vừa thích thú với đèn lồng trong màn đêm, nhưng khi nhìn thấy thì lại sợ hãi bóng đêm.
Cô vừa đi về phía cửa tầng nhà mình ở, một bên vừa nhìn những bông tuyết đang rơi xuống, vẫn rất đẹp như thế. Cảnh này giống như vĩnh viễn khiến người khác không thể ghét nổi.
Từ từ bước đi, đột nhiên Lạc Cẩn Thi cảm thấy có gì đó khác lạ, cô nắm chặt lấy vạt áo của mình và đi chậm lại, vì cô có cảm giác ở phía sau hình như có ai đó đang theo dõi cô, không biết có phải là thật không hay là bản thân mình nghĩ nhiều.
Nhưng mà tiếng bước chân vừa vang lên thì cả người cô hoảng loạn lên. Tuy rằng có khả năng là người đi đường, nhưng mà cô vẫn sợ.
Cô lấy tốc độ nhanh chóng xoay đầu lại, nhưng mà còn chưa kịp nhìn thấy bóng người nào thì trước mắt của mình là một màu đen, cô đang bị ai đó bịt mắt, sau đó cô cảm thấy cơ thể mình nghiêng về sau không thể khống chế được.
“Ai, là ai! Buông tôi ra!” Lạc Cẩn Thi vừa hét lên mấy câu thì miệng cũng bị bịt lại luôn, mùi thuốc lá nồng nặc ập đến, dường như nó còn mang theo một chút quen thuộc.
Cô cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng, chẳng nhẽ đối phương dùng thuốc mê với cô?
“Buông… Buông ra…” Lạc Cẩn Thi rất muốn hét lên nhưng mà lại không phát ra âm thanh được. Cơ thể vẫn đang bị người đó lôi kéo, nhưng thông qua khe hở giữa các ngón tay cô có thể cảm nhận được rằng mình đang ngày càng rời xa nơi có ánh sáng, dường như sự ý thức ở trong não bộ cô ngày càng yếu đi.
Cuối cùng cô cảm thấy mông mình rất đau, cả người bị ném xuống dưới đất, cô chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, dường như động đậy cũng không nổi.
Ở trong bóng đêm đối phương đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, căn bản không thể nhìn ra được mặt của người đó, căn cứ theo vóc dáng cũng rất khó phán đoán xem người đó là ai.
Cô suy nghĩ thông suốt, nếu như có người hại cô, thì sao có thể là người quen của cô được chứ? Nhưng mà mùi thơm mà vừa nãy cô ngửi thấy thì sao? Chẳng nhẽ cô thật sự quen biết người này?
Nhưng mà bây giờ cô không nghĩ được nhiều chuyện nữa, làm sao để thoát thân mới là chuyện chính: “Anh… anh là ai?” Lúc này cô đột nhiên cảm thấy đầu óc cũng không quá choáng váng như vậy, có lẽ chỉ là thiếu không khí mà thôi.
Đối phương ẩn nấp trong bóng đêm không nói câu gì, chỉ hừ một tiếng từ trong mũi ra thôi. Sau đó cúi người xuống nắm lấy cổ áo cô rồi vất cô vào một chỗ nào đó.
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được rằng cả người mình đang nghiêng về phía trước, sau đó liền tiến vào một căn phòng. Trong bóng đêm khiến cô cảm thấy sợ hãi hoảng loạn. Cô lớn tiếng hét lên nhưng mà giọng nói của mình nhỏ tới đáng sợ.
Chẳng nhẽ bản thân mình phải chết ở đây sao? Không biết là tại sao, nhưng cứ mỗi lần gặp nguy hiểm cô luôn luôn cảm thấy lạc lõng và bơ vơ, giống như việc cảm nhận được bản thân mình không thể sống sót được nữa.

Bình Luận (0)
Comment