Trở về phòng ngủ tắm rửa xong xuôi, Tề Phong ôm Tần Nhã Linh vào lòng, nhẹ giọng nói: “Thomas sắp về tới bên này rồi.”
Cô nhướn mày: “Vậy à? Vậy anh chuẩn bị đến công ty sao?”
Hắn gật đầu: “Ừm, sáng mai.”
Cô rỏ ra kinh ngạc: “Nhanh như vậy? Sao không chờ đến đầu tuần sau, dù sao ngày mai cũng là thứ sáu rồi?”
Hắn khẽ cười: “Việc điều tra lần trước anh nói với em đã có kết quả rồi, nên anh muốn giải quyết cho nhanh gọn để còn lo chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta.”
Lúc nãy khi cô đi tắm, hắn ở bên ngoài tranh thủ kiểm tra mail mà Thomas và JK gửi, xem như cũng nắm rõ tình hình chi nhánh SLC tại đây. Có điều thực tế so với báo cáo khác nhau một trời một vực cho nên hắn mới muốn gấp rút tiến hành thanh tra vào lúc trên dưới công ty đều không có sự chuẩn bị. Có như vậy thì việc thanh tra mới có hiệu quả, từ đó tìm ra những “con sâu làm rầu nồi canh” nhân tiện thay máu toàn bộ công ty và đưa cô ngồi vào vị trí Giám đốc điều hành.
Một công đôi ba việc, hắn chính là biết lợi dụng tình hình mà xử lý. Cho nên hiện tại cần phải hỏi ý kiến của cô có muốn ngồi vào chiếc ghế kia hay không để hắn có thể tiến hành những bước tiếp theo.
Tần Nhã Linh cười cười: “Chẳng phải anh nói hôn lễ đều đã có người lo liệu rồi hay sao?”
Tề Phong gật đầu: “Ừm, nhưng chúng ta cũng phải giữ tình thần thoải mái chứ, không cần để công việc làm rối bù đầu óc.”
Cô gật đầu tán thành: “Ừm, anh nói cũng đúng. Vậy anh cứ lo liệu công việc cho tốt là được.”
Buông cô ra, hắn xoay người ngồi đối diện cô, nét mặt mang theo vài phần nghiêm túc xen lẫn vài phần lo lắng nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào để đề cập đến vấn đề đang đắn đo trong lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt lưỡng lự của hắn, cô nắm lấy tay hắn khẽ cười: “Có chuyện gì anh nói đi, chúng ta nào phải người ngoài?”
Nhìn cô sâu thêm một chút, hắn lên tiếng: “Anh muốn hỏi em lần cuối cùng, vị trí Giám đốc điều hành chi nhánh Hoa quốc, em còn muốn hay không?”
Tần Nhã Linh rơi vào trầm mặc. Cô thật sự đang vô cùng mâu thuẫn, nửa muốn nửa lại không.
Gặp lại Trần Trung Đức vào tuần trước khiến cho ý nghĩ muốn trả thù của cô càng thêm sục sôi, nhưng cô lại không muốn phí hoài tâm tư vì một người không đáng, cô thà rằng ở bên cạnh người đàn ông của mình vui vẻ mà sống.
Đắn đo một hồi, cô cất giọng: “A Phong, em hiện tại cũng không biết bản thân có cần vị trí đó nữa hay không bởi vì em cảm thấy không cần thiết phải vì một người như vậy mà khiến anh phải phí công sức. Anh đã bận rộn như vậy rồi mà.”
Tề Phong ôm lấy gương mặt cô, xoa nhẹ hàng chân mày đăng nhăn lại, ôn nhu nói: “Nhã Nhã, anh là chồng em, anh có nghĩa vụ phải giúp em đòi lại những thứ em đã mất. Em đã vì một kẻ tệ bạc mà đánh mất mạng sống một lần, nếu như ông trời không thương xót cho em trọng sinh trở lại, anh có thể gặp được em sao? Cho nên Nhã Nhã, cứ làm những gì em muốn, có anh chống lưng cho em. Còn nếu em không làm được, anh thay em làm tất cả, được không?”
Nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, lòng cô chảy qua một dòng nước ấm. Kiếp trước cô chịu tủi nhục, đổi lại kiếp này gặp được người đàn ông yêu cô như thế, cô thấy đáng giá rồi, không thấy oán trách số phận nữa. Cho dù có phải chết thêm một lần nữa mà vẫn gặp được hắn, cô cam nguyện.
Ánh mắt cô nhìn hắn cũng dịu dàng chứa chan tình cảm, cô gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh.”
“Vậy…?”
“Cho em suy nghĩ thêm được không?”
Hắn gật đầu: “Được, sau khi tổ chức hôn lễ xong em cho anh câu trả lời.”
Cô cũng gật đầu: “Vâng.”
Xoa đầu cô một cái, hắn sủng nịnh nói: “Vậy sáng mai em cùng anh đến chi nhánh SLC thanh tra đi, để em làm quen với môi trường tại công ty IT, tiện thể giúp anh vài vấn đề.”
Cô cười gượng: “Em có thể giúp anh gì chứ?”
“Hệ thống tường lửa của máy chủ, các bản kế hoạch và lương thưởng phúc lợi các kiểu. Nói chung là em cứ theo anh đến đó thôi, anh ngắm em nhiều một chút để có thêm động lực làm việc.”
Hắn nói với giọng nửa đùa nửa thật khiến cô không biết nên tin câu nào. Cuối cùng lại quy về ngắm cô, cô mà tin tưởng mới lạ đó.
“Anh không cần giỡn như vậy!”
Hắn dang tay ôm cô đặt trên đùi mình, cười như không cười: “Anh có khi nào giỡn với em? Thanh tra chi nhánh đâu phải là công việc của anh, việc đó là của cấp dưới cơ mà. Anh chỉ đi theo để xem họ làm việc như thế nào mà thôi, cho nên sẽ rất nhàm chán.”
Cô bắt chước nụ cười của hắn: “Ồ, vậy sao?”
Hắn gật đầu như gà mổ thóc: “Đó là đương nhiên.”
Cô làm bộ thở dài một cái: “Vậy em đành phải ủy khuất đi theo bồi anh thôi chứ biết làm sao?”
Hắn hài lòng cười toe toét: “Vợ anh là nhất!”
Dừng lại một chút, hắn nở nụ cười gian xảo nhìn cô một thân váy ngủ bằng lụa gợi cảm, sau đó đưa tay lần mò vào bên trong váy, cất giọng gợi tình: “Vậy bây giờ…”
Hắn nói lấp lửng, sau đó không tiếng động chế trụ gáy cô cúi đầu hôn xuống hai cánh môi kiều diễm, bắt đầu cuộc vận động trên giường trước khi ngủ.
Tám giờ sáng, Thomas sau khi sắp xếp cho đoàn thanh tra của Tổng bộ cùng hắn đi tới Hoa quốc xong xuôi, liền gọi cho Tề Phong.
“William, bên tôi đã xong, khi nào xuất phát?”
Hắn lúc này đang cùng gia đình Tần Nhã Linh ăn sáng, nhìn đồng hồ nơi cổ tay rồi lên tiếng: “Bên này mấy giờ bắt đầu làm việc?”
“Giống như giờ bên Mỹ, chín giờ.” Thomas trả lời.
“Vậy, cậu cùng mọi người nghỉ ngơi đi, sắp xếp đúng chín giờ có mặt tại đó là được. Còn cậu cùng Alex, phiền qua đón tôi, để tôi gửi địa chỉ.”
“Không vấn đề, vậy bây giờ tôi lái xe qua chỗ cậu ngay.”
“Được, cứ như vậy.”
Sau khi cúp điện thoại, Tề Phong gửi định vị cho Thomas rồi quay sang người bên cạnh, mỉm cười lên tiếng: “Thomas đang trên đường tới đây.”
Cô gật đầu: “Em biết rồi.”
“Phải rồi, anh quên nói với em, Trịnh Ân cũng mới vừa về tới, lát nữa sẽ cùng Thomas ghé đây luôn.”
“Thật như vậy?” Cô tỏ ra ngạc nhiên.
Hắn gật đầu: “Ừm, anh ấy quen thuộc với chi nhánh ở đây, nên sẽ giúp ích được rất nhiều.”
Nửa giờ sau, Thomas cùng Trịnh Ân đã có mặt ở nhà Tần Trọng Huy. Hai ông bà hay tin thì tỏ ra vô cùng vui vẻ. Chính là đã một năm chưa gặp, làm sao lại không mừng đây?
“Cậu mợ, Nhã Nhã, mọi người vẫn khoẻ chứ?”
Tần Trọng Huy vui mừng gật đầu: “Cám ơn con, chúng ta đều khoẻ. Gia đình con cũng thế chứ?”
Trịnh Ân cũng vui vẻ đáp lại: “Dạ, cảm ơn cậu mợ, mọi người đều khỏe.”
Nhìn sang Tần Nhã Linh, anh ta tỏ ra bí xị: “Hôm qua anh vừa biết tin vui nha. Con bé này, vậy mà không chịu gọi điện báo cho anh, anh là người cuối cùng biết tin đó.”
“Dạ, tại em cũng chỉ vừa mới quyết định mà thôi. Mấy ngày nay em lu bu nhiều việc nên cũng chưa kịp gọi cho anh.” Cô mỉm cười giải thích.
Trịnh Ân mỉm cười: “Anh chỉ đùa mà thôi, anh mừng cho em.”
“Cảm ơn anh!”
Nãy giờ mải nói chuyện với anh họ mà quên mất ở đây còn có một người nữa, cô liền gượng gạo lên tiếng chào hỏi: “Chào anh Thomas, đã lâu không gặp.”
Thomas nãy giờ bị xem như không khí, ngồi một bên nghe, chằm chằm nhìn về phía người phụ nữ đang vui vẻ cười nói.
Chỉ mới một thời gian không gặp, anh ta tưởng như đối diện mình là một người khác chứ không phải cô bé Lily với gương mặt không có nửa điểm cảm xúc đã gặp qua, thật sự khó mà miêu tả thành lời.
Thomas nghĩ vậy cũng phải thôi bởi vì khi ở Mỹ, Tần Nhã Linh luôn chưng ra vẻ mặt lạnh lùng, chẳng thèm ngó ngàng tới ai. Ngay cả khi đụng mặt nhau cũng chỉ nói vài câu chào hỏi khách sáo. Hiện tại lại luôn miệng cười nói ngọt ngào thế kia, đương nhiên là khác biệt rất lớn. Đây phải chăng là vẻ mặt của người khi yêu?
Thomas nhìn cô gật đầu: “Chào em, đã lâu không gặp. Anh còn đang nghĩ William có phải hay không quen người khác rồi đấy!”
Tề Phong lia ánh mắt hình viên đạn về phía anh ta ngầm cảnh cáo, tức thì anh ta liền rụt cổ lại, lập tức giải thích: “Ầy, chẳng qua là trước kia gặp em thấy anh lạnh lùng quá mà, bây giờ lại cười ngọt ngào thế kia, cho nên thấy hơi lạ lẫm ấy mà.”
Tần Nhã Linh trên trán xẹt qua ba vạch đen. Thomas nói vậy thì cô cũng chẳng thể nói được gì biện minh cho mình. Khi đó cô quả thật đối với ai cũng chưng ra biểu cảm như vậy, nhất là đối với đàn ông. Cho nên kệ thôi, miễn sao người đàn ông của cô không lánh xa cô là được.
Nhìn thấy người ngồi bên cạnh cười gượng, Tề Phong liền lên tiếng giải vây: “Cậu là gì của vợ tôi mà bắt vợ tôi phải cười vui vẻ với cậu?”
Thomas giơ cờ trắng đầu hàng: “Vâng vâng, em biết rồi đại ca à!”
Liếc xéo Thomas thêm một cái, hắn cất giọng: “Được rồi, không còn sớm, mọi người còn đang đợi, đi cho kịp thời gian.”
Nhìn về phía hai vị trưởng bối, hắn mỉm cười nói: “Ba mẹ, chúng con đến công ty ạ!”
Tần Trọng Huy gật đầu: “Ừm, buổi tối cùng nhau trở lại đây ăn cơm nhé!”