Sau khi tâm trạng đã trở lại bình thường, Tề Phong nhìn xuống đám nhân viên bên dưới, lạnh nhạt nói: “Những ai cần giao nộp báo cáo, lên cả đi, riêng phòng kỹ thuật, cứ ngồi yên đó.”
Cả đám người lục tục rời vị trí đang ngồi, tiến về phía bàn dài chủ toạ. Jason nhanh nhẹn đứng lên nhận lấy sau đó đặt xuống trước mặt Tề Phong và Thomas.
Nhìn đống tài liệu trên bàn, cả Tổng tài lẫn phó Tổng chưa mở xem đã muốn nản. Chính là, báo cáo mà bọn họ đưa lên quá ư là dày.
Chẳng lẽ không ai dạy họ báo cáo là phải vắn tắt cùng súc tích hay sao? Một chồng dày cộm như vậy, xem đến khi nào mới xong? Thật không hiểu vì sao bọn họ lại có thể leo lên vị trí này được?
Liếc sơ qua chồng văn kiện, Tề Phong lấy ra một báo cáo mỏng nhất. Nhìn tờ bìa, sau đó hắn cũng mở ra xem nội dung bên trong. Này cũng tạm được, ít nhất hắn có thể hiểu anh ta đang viết cái gì. Người này tương đối có kiến thức.
Đưa bản báo cáo cho Tần Nhã Linh, hắn nhẹ giọng nói: “Em xem một chút đi.”
Cô mỉm cười nhận lấy. Đầu tiên là xem tờ bìa, khẽ nhướn mày. Hoá ra là bản báo cáo của Giám đốc phòng kinh doanh, xem như cũng thuộc phạm trù công việc trước đây của cô.
Tề Phong ngồi cạnh chờ nghe ý kiến của cô. Đám người ngồi cùng bàn cũng không khỏi liếc mắt nhìn qua. Đám nhân viên công ty thì khỏi phải nói, tất cả đều trợn tròn mắt tự hỏi người phụ nữ duy nhất kia có thân phận gì mà người đàn ông trông có vẻ quyền lực kia lại đối với cô nhượng bộ như vậy, bây giờ tất cả mọi người cũng phải im lặng ngồi chờ cô đọc xong báo cáo.
Tầm năm phút sau, Tần Nhã Linh rốt cuộc cũng gập bản báo cáo lại.
Tề Phong nắm bắt thời gian lên tiếng hỏi: “Hiểu không?”
Cô gật đầu: “Hiểu.”
“Vậy em nghĩ sao?”
“Phương hướng phát triển những năm gần đây rất tốt. Có điều quá chú trọng vào những hạng mục ký kết với CMC mà lại bỏ qua rất nhiều các đối tác tiềm năng khác.”
Hắn gật đầu đồng tình: “Anh cũng nghĩ vậy. Cho nên sau khi hủy hợp tác với CMC mà công ty hiện đang đình trệ.”
Cô khẽ nhướn mày: “Hủy hợp tác với CMC?”
Hắn không giấu giếm mà gật đầu: “Ừm, anh cho hủy cách đây không lâu. Lát nữa chúng ta nói về vấn đề này sau được chứ?”
“Vâng.”
“William.”
Thấy hai người đã nói chuyện xong, Thomas gọi Tề Phong chờ đợi chỉ thị.
Hắn không nói gì chỉ gật đầu một cái.
Làm việc với nhau bao nhiêu năm, có những việc hắn không cần lên tiếng, Thomas cũng sẽ hiểu ý của hắn. Đây gọi là sự làm việc ăn ý mà không phải ai cũng có được. Chính vì vậy hắn mới có thể để cho anh ta quyết định thay mình, hơn nữa là tin tưởng tuyệt đối.
Thomas gật đầu với hắn sau đó nhìn về đám người có chức vị cao trong công ty, lên tiếng: “Được rồi, tất cả trở về phòng làm việc của mình đi chờ đợi chỉ thị đi.”
Đám nhân viên nhìn nhau rồi lục tục rời khỏi phòng hội nghị.
Lúc này JK cũng vừa lúc tiến vào, đi đến sau lưng Tề Phong, lên tiếng chỉ đủ cho mấy người họ nghe: “Đã xong, ông ta gan cũng lớn lắm, nhưng không phải chỉ có một người, tôi cũng đã tra ra đầy đủ.”
“Tôi biết.” Tề Phong khẽ gật đầu.
“Vấn đề này tương đối lớn, có lẽ sẽ phải nhờ pháp luật can thiệp. Tôi đã gọi cho James rồi, anh ta cũng nói như vậy. Sau khi chuẩn bị đủ tài liệu cần thiết, anh ta sẽ lập tức đến chỗ chúng ta.” JK nghiêm túc nói.
“Tốt, càng ngày càng được việc rồi đó!” Thomas chen miệng châm chọc.
“Này không phải sao?”
JK cười ngoác miệng, sau lại thấy có gì đó không đúng, vội đính chính: “Thomas, tôi không phải nhân viên của cậu, cậu đừng có việc gì cũng đẩy lên đầu tôi, tôi chỉ làm việc cho William, chuyện khác không cần bàn.”
“Cũng như nhau thôi không phải sao?” Thomas cười gian xảo.
“Được rồi!” Hắn lên tiếng cắt đứt cuộc đấu khẩu: “JK, giờ cậu ngồi xuống đi, lát nữa có việc giao cho cậu làm.”
Hắn nói với JK sau đó nhìn về đám nhân viên phòng kỹ thuật bên dưới, bắt đầu lên tiếng: “Trưởng phòng các tổ, giao báo cáo lên đây.”
Hơn chục người lục tục tiến lên rồi trở về, thế nhưng Tề Phong nhìn cũng không nhìn qua xấp tài liệu kia, liền cất giọng: “Trong số các nhân viên ở đây, có ai không hài lòng với chế độ của công ty hay không?”
Không một ai dám lên tiếng, kể cả người giữ chức vụ cao nhất trong đám nhân viên kia.
Nhìn vào đồng hồ nơi cổ tay, cũng đã qua giờ nghỉ trưa. Hắn đúng là tức giận đến quên cả thời gian luôn rồi. Thôi thì mọi việc tạm dừng ở đây, để cho bọn họ ăn uống nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, sau đó sẽ tiếp tục.
“Trọng Hải!” Hắn lên tiếng gọi cậu em rể.
“Anh rể, có chuyện gì sao?”
“Em đến nói với đồng nghiệp của em, nếu có điều gì không hài lòng, thắc mắc hoặc có yêu cầu gì, họ cứ thoải mái lên tiếng, anh sẽ xem xét và làm theo yêu cầu của họ.”
“Vâng.” Cậu ta gật đầu.
Thomas cũng thêm lời: “Em nói với họ cứ thoải mái không cần căng thẳng, bọn anh đến đây chủ yếu cũng vì bọn họ. Nhìn xem, vẻ mặt của họ thật sự là… Anh cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung.”
“Để tôi cùng Trọng Hải đến nói với họ!”
Trịnh Ân luôn im lặng từ khi bước vào đây, lúc này cũng lên tiếng: “Một số người trong đó tôi đã từng làm việc chung một thời gian, có thể sẽ hữu ích, một mình Trọng Hải cũng sẽ khó nói cho họ hiểu.”
Tề Phong nhìn anh ta rồi gật đầu: “Được, vậy nhờ anh.”
“Không vấn đề.” Trịnh Ân vui vẻ lên tiếng.
“Vậy bọn tôi đợi anh ở bên ngoài rồi cùng đi ăn trưa.” Thomas nói.
“Được, quyết định như vậy.”
Nhìn về phía nhân viên bên dưới, Thomas cất giọng: “Tạm thời kết thúc ở đây, ba giờ chiều phiền mọi người trở lại đây tiếp tục cuộc họp.”
Sau khi Trịnh Ân và Tần Trọng Hải đến nói với họ, toàn bộ đều thở phào nhẹ nhõm và mạnh dạn nói lên ý kiến bản thân.
Nghỉ trưa trở lại, việc thương thảo nói lên ý kiến cá nhân của phòng kỹ thuật diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Vấn đề nan giải nhất cũng đã được xử lý bước đầu, việc còn lại là xử lý những con sâu làm rầu nồi canh, nhanh chóng đưa công ty trở lại hoạt động bình thường, sau đó bắt tay vào chuyện chính.
Rời công ty lúc năm giờ ba mươi nhưng mãi đến bảy giờ mới đến được nhà Tần Trọng Huy. Thời điểm tan tầm, giao thông ở thành phố này thật không tốt chút nào.
Do trước đó Tần Nhã Linh đã gọi điện thoại nói với ba mẹ cô mọi người đã sắp về đến nơi nên lúc này cơm canh nóng hổi đã được bày biện sẵn trên bàn.
JK dĩ nhiên vui mừng không thôi, bởi vì món ăn mà Hà Bội Như nấu vô cùng hợp khẩu vị của anh ta. Một là anh ta chưa từng thấy qua nên vô cùng hiếu kỳ, hai là ăn món tây nhiều quá nên chán ngán, mỗi lần muốn ăn món châu Á đều phải đi thật xa, đến tận The Wind mới có thể được thưởng thức. Nhưng cái chính là tay nghề của bà ấy quá tuyệt vời, so với The Wind chỉ hơn chứ không kém.
Nghe JK khen không ngớt lời, Thomas cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, thật muốn nhanh một chút được ăn những đồ ăn kia.
Thế là ở trên xe, hai người cứ anh một câu, tôi một câu khiến những người còn lại đều vô cùng đau đầu.
Tần Trọng Hải cuối cùng cũng nghiệm ra lời mà Tề Phong đã nói trước đây, chính là gặp bọn họ nhiều quá sẽ vô cùng nhàm chán. Cậu mới chỉ tiếp xúc với họ một chưa đầy một ngày mà họ đã như cái máy hát nói hoài không hết chuyện.
Ngồi trên bàn ăn, sau khi đã động đũa vào từng món, JK lại không quên khen tặng: “Bác gái, món bác nấu thật là ngon, còn ngon hơn hôm qua nữa đấy!”
Cả Andrew, Thomas và Jason cũng thêm lời khen tặng khiến Hà Bội Như vui vẻ không thôi.
Kết thúc bữa tối, đám người Thomas cùng nhau trở về khách sạn.
Ngồi trên xe, JK không nén được sự khó hiểu trong lòng, lên tiếng hỏi: “Thomas, William quyết tra xét đến cùng sao?”
Thomas không cần suy nghĩ liền gật đầu: “Ừm, tình hình trước mắt là như vậy, tôi thấy cũng là lẽ thường. Hơn nữa việc quản lý chi nhánh xảy ra sai sót lớn như vậy, trách nhiệm thuộc về tôi tương đối cao. Nếu như đã biết sai sót ở chỗ nào, không cần cậu ta ra chỉ thị, tôi cũng sẽ làm đến nơi đến chốn.”
“Giải quyết xong rồi thì sao? Bước tiếp theo anh ta sẽ làm gì? Tôi không tin hai người đích thân về đây chỉ để giải quyết cái mớ hỗn tạp này.” JK nói lên quan điểm của mình.
“Ngửi ra mùi rồi sao?” Thomas không quên châm chọc.
“Thomas, tôi không phải cún!” JK không vui nói.
“Mục đích chính là giao cái ghế Giám đốc điều hành cho chị dâu nhỏ để cô ấy chơi đùa cùng công ty CMC. Mà cái công ty CMC có gì đáng để đùa cơ chứ? Chỉ cần một cái búng tay cũng đủ để nó phá sản ngay tức khắc, cần gì đích thân cô ấy phải nhọc lòng. Tôi cũng không hiểu anh ta chạm sợi dây nào nữa?”
JK nhún vai: “Muốn biết thì đi mà hỏi anh ta đấy, hỏi tôi làm gì?”
Thomas lườm anh ta một cái, cười khinh thường: “Thế mà tôi còn tưởng cậu rành lắm chứ? Đúng làm màu.”