“Anh nói với anh Trọng Khang và anh Gia Huy rồi à?” Sau khi Tề Phong an vị bên cạnh, Tần Nhã Linh ngay lập tức lên tiếng hỏi.
Nắm lấy bàn tay người ngồi cạnh, hắn mỉm cười dịu dàng: “Sớm muộn cũng phải cho họ biết mà. Biết sớm một chút cũng không phải không được.”
Hắn nhìn cô sâu thêm một chút, nói tiếp: “Sau khi giải quyết CMC xong, anh muốn giao CMC lại cho hai người họ cho nên hiện tại chính là để cho họ có thời gian chuẩn bị, vừa tìm hiểu vừa học hỏi để nhanh chóng tiếp nhận công ty đó.”
Hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó dò, cười như không cười nói: “Chẳng lẽ em định tự quản lý CMC, không định cùng anh trở về Mỹ?”
Tần Nhã Linh ngay lập tức lắc đầu: “Không có! Em đương nhiên sẽ cùng anh về Mỹ.”
Hắn vì cô suy nghĩ chu toàn như vậy, cô cảm ơn còn không kịp chứ phản đối làm gì? Cô thậm chí còn muốn cùng hắn về Mỹ sớm hơn dự định để tổ chức hôn lễ bởi vì cô đã định từ bỏ việc trả thù. Hiện tại mọi việc đã đâu vào đấy, cô cứ an nhiên làm theo những gì hắn sắp xếp là được.
Đã có hắn làm chỗ dựa cho cô, cô cứ việc dựa dẫm ỷ lại là được rồi. Cảm giác có người chống lưng, thật sự không tệ chút nào.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu |||||
Tề Phong xoa đầu cô mỉm cười: “Thế thì cứ quyết định như vậy. Chờ giải quyết xong CMC, anh sẽ giao lại chi nhánh này cho cấp dưới, sau đó chúng ta trở về Mỹ, được chứ?”
Cô nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào: “Vâng, em đều nghe anh.”
“William!”
Ngay khi các thủ tục trên sân khấu đều đã hoàn tất, Thomas đi đến chỗ Tề Phong lên tiếng gọi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Thomas: “Có chuyện gì vậy?”
“Đến giờ party rồi, cậu hiện tại là Giám đốc điều hành, cần phải đi giao tiếp với mọi người.” Thomas trả lời.
“Được, đợi tôi một lát.”
Tề Phong gật đầu với Thomas, sau đó quay sang Tần Nhã Linh nói: “Em với mọi người đi ăn chút gì lót dạ nhé!”
“Vâng, anh đi làm việc của mình đi.”
“Vậy đợi anh một chút, xong việc sẽ tìm em. Nếu có người không hợp nhãn đến làm phiền, em cứ việc đuổi hắn đi hoặc trực tiếp đến tìm anh, được chứ?”
Cô đương nhiên hiểu “người không hợp nhãn” mà hắn nói đến là đang ám chỉ ai cho nên liền mỉm cười gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
“Ừm.”
Hắn nhìn cô thêm một chút rồi cùng Thomas rời khỏi đó tiến về phía trung tâm hội trường. Nơi đó đã có người đợi sẵn, chính là Lý Thành Hào, giám đốc maketing mới nhậm chức. Người này sau khi trải qua vài cuộc sát hạch, lại được Trịnh Ân lên tiếng đề bạt, anh ta liền được tiếp quản vị trí này.
Trịnh Ân lúc này cùng Tần Trọng Khang và Lưu Gia Huy cũng đi đến chỗ Tề Phong bởi vì trước đó mọi người đã bàn với nhau, party hôm nay cũng là cơ hội để anh em họ làm quen với môi trường này. Trước là giới thiệu họ với vài vị giám đốc mà sau này họ sẽ phải thường xuyên tiếp xúc, cũng là để cho ai đó biết được địa vị của họ mà nhìn bằng cặp mắt khác.
Sau khi tiếp chuyện với hầu hết giám đốc các công ty được mời đến, lúc này nhân vật mà Tề Phong mong đợi nhất cuối cùng cũng thân chinh xuất hiện. Có điều ông ta lại tiến đến một mình mà không thấy tên cặn bã kia theo cùng. Khi bước vào đây, hắn rõ ràng thấy gã ta nhưng giờ lại không thấy mặt, là chột dạ hay gã còn có mục đích khác?
Đảo mắt một vòng, cuối cùng hắn đã hiểu vì sao? Khẽ nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng, trong lòng hắn đã có sự tính toán.
“Chúc mừng Tề tổng!” Trần Minh Vĩ buông lời khách sáo, đồng thời chìa tay về phía người đối diện muốn bắt tay chào hỏi.
Khoé miệng Tề Phong lại khẽ nhếch lên nở nụ cười trào phúng, nhưng rất nhanh trở nên thân thiện, làm bộ tỏ ra kinh ngạc: “Ngài là…”
Lý Thành Hào đứng bên cạnh dĩ nhiên nắm rõ thân phận của mọi giám đốc các công ty đối tác, và hiện tại anh ta đang mang trên mình nghĩa vụ giới thiệu thân phận các nhân vật sẽ tiến đến chào hỏi cấp trên của mình.
Chỉ là anh ta còn chưa kịp mở miệng, Tần Trọng Khang đã nhanh nhẩu lên tiếng: “Đây không phải là chủ tịch tập đoàn CMC tiếng tăm lẫy lừng hay sao? Trái đất thật tròn, hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến. Một năm rồi không gặp, ông vẫn là sống thật tốt!”
“Anh có ý gì?”
Trần Minh Vĩ nghe vậy không nén được tức giận. Ông trước đó còn lưỡng lự, đứng ở một bên chờ đợi Tề Phong cùng những giám đốc công ty khác đang nói chuyện chưa dám tiến đến, bởi bên cạnh hắn còn có anh em Tần Trọng Khang, những người mà hiện tại ông khá e dè. Không phải ông sợ họ, mà là sợ mối quan hệ giữa họ, sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới mục đích của ông.
Thế nhưng khi thấy đa phần những người lãnh đạo cấp cao của những công ty cạnh tranh đều đã tiến đến chào hỏi vị giám đốc vừa nhậm chức này, ông đã không còn chủ quan mà đứng xem được nữa, đành phải liều một phen.
Những tưởng anh em họ sẽ không chủ động lên tiếng, thế nhưng người tính không bằng trời tính, anh ta lại dám ngang nhiên mở miệng châm chọc người có địa vị như ông mà không hề có chút kiêng dè. Quả nhiên có chỗ dựa rồi nên mới dám phách lối.
“Ý trên mặt chữ. Tôi nghĩ ông hẳn là người biết rõ hơn tôi mới phải.” Tần Trọng Khang vẫn là nói với giọng đầy châm biếm.
Tề Phong dĩ nhiên biết rõ đối phương là ai, nhưng ngoài mặt hắn vẫn là tỏ ra không biết, im lặng đứng một bên nghe hai người kia đấu khẩu.
Bắt gặp vẻ mặt có phần khó kiềm chế của ông ta, hắn mới chậm rãi cùng ông ta bắt tay, lên tiếng: “Thì ra là chủ tịch Trần, thất lễ rồi!”
“Tề tổng tuổi trẻ tài cao, khiêm tốn rồi!” Trần Minh Vĩ nén cơn giận trong lòng, nở nụ cười hoà nhã.
Thấy Tề Phong không định nói thêm gì, ông ta tiếp tục lên tiếng: “Không biết Tề tổng có thời gian cùng tôi ăn bữa cơm hay không? Hai công ty chúng ta hợp tác cũng đã nhiều năm, mong được tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau.”
“Chủ tịch Trần khách sáo rồi. Được ngài coi trọng là vinh hạnh của tôi.”
Tề Phong khoé miệng khẽ nhếch lên, không ngờ đối phương lại nóng lòng như thế. Chỉ mới vừa công bố chức vụ mà ông ta đã ngay lập tức tìm đến thẳng thừng nói đến chuyện hợp tác.
Tần Nhã Linh nói không sai, đối phương sẽ không ngại thân phận tự mình tìm đến hắn. Hắn chỉ không ngờ lại nhanh đến như vậy. Xem ra CMC thật sự đang đứng bên bờ vực thẳm, hẳn là không đợi được nữa rồi.
Nếu đã như vậy, hắn phải chớp lấy thời cơ dày vò ông ta một chút, sau lại cùng ông ta chơi trò mèo vờn chuột theo như mong muốn của cô. Trò chơi này hẳn là sẽ vô cùng kích thích đây.
“Tề tổng cũng khách sáo rồi. Hợp tác với quý công ty nhiều năm, tôi đánh giá rất cao, cũng vô cùng hài lòng. Rất mong lần hợp tác tới của chúng ta.
Tề Phong nhẹ nâng ly kính rượu, lên tiếng: “Rất mong chờ. Tôi kính ngài.”
Trần Minh Vĩ trong lòng dâng lên một tia hi vọng bởi những lời khách sáo của hắn, vô cùng vui vẻ cùng hắn chạm ly.
“Vậy không làm phiền Tề tổng nữa, tôi sẽ liên hệ với quý công ty sau.”
“Tôi chờ cuộc gọi của ngài.”
Sau khi Trần Minh Vĩ rời khỏi, Trịnh Ân lên tiếng nói với giám đốc maketing Lý Thành Hào vẫn còn đang đứng đó: “Cậu đi xử lý những việc còn lại đi.”
“Vâng, tôi xin phép.” Anh ta hiểu ý, gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Bóng anh ta vừa khuất, Trịnh Ân nhìn Tề Phong nghi hoặc hỏi: “Sao cậu lại khách sáo với ông ta quá vậy?”
“Ông ta nói gì với cậu?” Thomas nghe không hiểu tiếng Hoa cho lắm, liền lên tiếng hỏi.
Tề Phong nhìn Thomas cười như không cười: “Cũng không có gì, chỉ là dường như ông ta vô cùng nóng lòng, không đợi được nữa mà đề cập ngay đến việc hợp tác.”
“Cậu dồn CMC vào đường cùng như vậy, ông ta nóng lòng có gì đáng ngạc nhiên?”
Thomas cười khẩy rồi hỏi tiếp: “Thế cậu trả lời thế nào?”
“Dĩ nhiên mở cho ông ta con đường, nhưng đường sống hay chết thì phải xem sắp tới ông ta sẽ dở chiêu trò gì.”
Tề Phong nở nụ cười lạnh lên tiếng, sau đó hất cằm về phía một góc hội trường, nói tiếp: “Nhìn xem, không phải có người đang muốn tìm đường tắt hay sao?”
Thomas và Trịnh Ân cùng nhìn về hướng Tề Phong chỉ, chợt hiểu ra vấn đề.
“Chỉ là hắn ta dường như không có não.” Người lên tiếng là Trịnh Ân.
Hắn lại nở nụ cười châm biếm, đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm hòng che đi nụ cười ấy.
“Được rồi, người cần gặp cũng đã gặp, việc còn lại anh cho người giúp tôi xử lý. Tôi thật sự không hứng thú với mấy cái party này.”
“Này tôi cũng không ham, vậy rời khỏi đây thôi, tôi cũng thấy đói rồi.” Thomas cũng không vui lên tiếng.
“Ừm, cậu đi sắp xếp đi.”
Tề Phong nói với Thomas rồi quay sang Trịnh Ân nói tiếp: “Anh đi gọi đám JK giúp tôi, tôi qua chỗ Nhã Nhã.”
“Ok, tôi biết rồi.” Trịnh Ân gật đầu rồi cùng Thomas rời khỏi.
Tiến về nơi gia đình Tần Nhã Linh đang ngồi, Tề Phong lên tiếng: “Việc của anh xong rồi, chúng ta đi dùng bữa tối chứ?”
“Dạ được, em cũng không muốn ở đây lâu. Em nghĩ ba mẹ cũng vậy.” Cô mỉm cười gật đầu.
“Được, vậy chúng ta đi thôi.”