Nhìn sắc mặt của cha con Trần Trung Đức, Tề Phong theo thói quen tay cầm ly rượu đưa lên miệng. Chỉ là miệng ly vừa chạm vào môi, mùi rượu Hennessy xộc vào khoang mũi khiến hắn nhăn mày, lập tức bỏ ngay cái ý nghĩ thưởng thức mà hạ ly xuống, tiếp tục lắc lắc thứ chất lỏng màu đỏ bên trong.
Trịnh Ân im lặng ngồi bên cạnh chậm rãi mở tập hồ sơ, sắc mặt vô cùng bình thản. Đến những điều khoản quan trọng của hợp đồng, đặc biệt là phần lợi nhuận, ánh mắt anh khẽ nâng lên, lại cũng vô tình giơ cao khoé miệng nở nụ cười như có như không.
Qua một lúc, cảm thấy Trịnh Ân có lẽ đã đọc được đến những trang cuối của bản hợp đồng, hắn mới mở miệng hỏi: “Anh thấy thế nào, nói tôi nghe một chút.”
Nghe đương sự lúc này cũng đã mở miệng đề cập đến hợp đồng, vẻ mặt Trần Minh Vĩ lúc này mới dịu xuống, mỉm cười nói: “Tề tổng cứ xem xét, nếu có điều gì không hài lòng, chúng ta có thể thương lượng.”
“Những điều khoản này đều không có vấn đề.” Sau khi đọc sơ qua một lượt, Trịnh Ân khép lại tập hồ sơ, chậm rãi lên tiếng.
“Vậy nếu là anh, anh có muốn hợp tác hay không?” Tề Phong lơ đãng hỏi.
Nhìn nụ cười tà mị của ai đó, Trịnh Ân ít nhiều cũng hiểu ra lý do vì sao hắn lại đưa anh đến chỗ này. Đúng là con cáo già, muốn mượn tay anh chứ gì? Vậy được thôi, anh đây rất sẵn lòng cùng hắn ta tung hứng.
“Anh mới là giám đốc điều hành SLC chi nhánh Hoa quốc, tôi chỉ là cấp dưới, sao lại hỏi tôi? Quyền quyết định là ở anh kia mà!”
“À, anh không nói tôi cũng quên mất, tôi hiện tại đã… thay đổi chức vị.”
Tề Phong cười một cái rồi nói tiếp: “Tôi với anh đâu phải xa lạ gì, hơn nữa anh xem như cũng là trưởng bối của tôi, có nhiều kinh nghiệm hơn tôi về những vụ việc này, tôi cho anh quyền quyết định đấy.”
Cha con Trần Trung Đức nghe vậy lại thêm phần hoang mang. Hợp đồng của công ty, hắn thân là Giám đốc lại cho người khác quyết định mà không cần xem xét, thậm chí một chữ cũng không thèm liếc mắt, còn là tỏ thái độ ngay trước mặt đối tác.
Đây là hắn ta không quan tâm hay là hắn ta cố tình không để cho đối phương mặt mũi?
“Tề tổng, anh đây là quá đề cao tôi rồi, tôi làm sao thay anh quyết định được? Lại nói tôi là nhân viên phòng kỹ thuật, xử lý hợp đồng kinh doanh có vẻ như là không được hợp lý cho lắm.”
Trịnh Ân cũng làm theo điệu bộ của Tề Phong, nhấp một ngụm rượu, tựa như nơi này không có sự tồn tại của người thứ ba vậy. Xong, khi thứ chất lỏng kia đi xuống cổ họng, anh bất chợt nhíu mày, cố gắng nuốt xuống.
Cái mùi vị khó nuốt như thế, vậy mà tên cáo già kia lại có thể một hơi uống cạn? Show diễn này không đạt giải Oscar cũng thật là phí.
Nghe Trịnh Ân nói thế, Trần Minh Vĩ lại thêm phần hoang mang, đúng hơn là ông ta đang cau mày.
Cùng đối tác bàn chuyện hợp đồng lại dẫn theo một nhân viên phòng kỹ thuật chứ không phải nhân viên phòng kinh doanh hay trợ lý của mình, hắn rốt cuộc xem đối tác là gì đây?
Lúc này Tề Phong mới chậm rãi giải đáp thắc mắc không dám hỏi của ông ta: “Anh là anh họ của Nhã Nhã, cũng xem như là anh rể của tôi rồi. Tuy đây không phải là lĩnh vực của anh, nhưng là người nhà, tôi dĩ nhiên tin tưởng anh. Cho nên, hợp đồng này, tôi cho anh toàn quyền quyết định.”
Giờ thì cha con Trần Trung Đức đã hiểu. Hoá ra người kia là anh họ của Tần Nhã Linh. Một người tung, một người hứng, hoàn toàn xem ông ta là trò cười. Lăn lộn trên thương trường bao năm, lần đầu tiên bị một tên nhãi ranh đùa giỡn, há chẳng phải quá mất mặt rồi sao?
“Tề tổng, anh đây là có ý gì?” Trần Minh Vĩ không giấu nổi cơn giận dữ, lên tiếng.
“Chủ tịch Trần, ông không cần nóng nảy như vậy, dễ mất hoà khí đôi bên. Còn ý của tôi, hẳn giám đốc Trần biết rất rõ.”
Tề Phong không nhanh không chậm nói, nhìn Trần Trung Đức nở nụ cười mỉa mai. Xong không đợi gã ta mở miệng, hắn quay sang Trịnh Ân hỏi: “Ý anh thế nào?”
“Hợp đồng này đối với công ty chúng ta quả thật vô cùng có lợi, rất đáng xem xét. Thời gian tương đối gấp gáp nhưng chúng ta có thể đáp ứng được, lợi nhuận cũng tăng thêm hai mươi phần trăm so với hợp đồng mới bị hủy cách đây không lâu.” Trịnh Ân chậm rãi phân tích.
“Ồ, hợp đồng bị hủy trước đây anh cũng xem qua rồi à? Anh cũng am hiểu đấy chứ!” Tề Phong cười gật đầu.
Trần Minh Vĩ nghe Trịnh Ân phân tích rành rọt như thế, trong lòng ông ta dường như nhẹ nhõm phần nào, ít ra người này cũng hiểu lợi ích cuối cùng đạt được mà xem xét, chỉ mong anh ta không lấy công trả thù riêng.
“Anh là đang đề cao tôi hay xem thường tôi?” Trịnh Ân tiếp tục tung hứng.
“Dĩ nhiên là đề cao anh rồi, quả nhiên tôi không nhìn nhầm.”
Tề Phong cười thành tiếng, sau đó nói tiếp: “Vậy cuối cùng anh quyết định thế nào? Mau cho chủ tịch Trần một câu trả lời thoả đáng.”
“Anh thật sự cho tôi quyền quyết định?” Anh tỏ ra ái ngại hỏi lại.
Tề Phong gật đầu khẳng định: “Dĩ nhiên, tôi trước giờ không nói hai lời. Cho dù ảnh hưởng tới lợi ích toàn cuộc, tôi cũng sẽ một mình gánh trách nhiệm. Anh đâu phải mới quen biết tôi ngày một ngày hai. Lại nói, anh là anh rể của tôi, tôi há lại không tin tưởng cùng chiếu cố?”
“Ồ, vậy tôi không khách sáo.”
Trịnh Ân nhoẻn miệng cười, xong nhìn về phía cha con Trần Trung Đức, tiếp tục nói: “Hợp đồng này quả thật vô cùng tốt, có điều…”
Nói đến đây, anh im lặng nhìn biểu cảm của đối phương, nở nụ cười như có như không. Đối phương cũng nhìn anh nhíu chặt mi tâm, trong lòng đầy bất an.
Thấy cha con Trần Trung Đức dường như giới hạn chịu đựng đã gần hết, Trịnh Ân mới lên tiếng: “Tôi lại không muốn cùng những người này hợp tác.”
Tề Phong nghe vậy khoé miệng lại khẽ nhếch lên. Câu này của anh khiến hắn vô cùng hài lòng.
“Tề tổng, ý của anh…”
Nhận được câu trả lời của Trịnh Ân, Trần Minh Vĩ không giấu nổi bất an, nhìn Tề Phong bằng ánh mắt ngờ vực, muốn nghe chính miệng hắn nói ra quyết định của mình.
Hắn đương nhiên hiểu ý tứ của ông ta, nhún vai một cái tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Chủ tịch Trần, ông cũng nghe thấy rồi. Tôi đã cho anh ta quyết định, cho nên ý của anh ta cũng chính là ý của tôi.”
“Tề tổng, anh đây là đang làm khó tôi sao?” Mi tâm Trần Minh Vĩ càng thêm nhíu chặt, trong lòng càng thêm bất an.
“Chủ tịch Trần, sao lại nói tôi làm khó ông? Tôi chỉ là giao quyền quyết định cho cấp dưới, bây giờ anh ta nói không muốn cùng quý công ty hợp tác, tôi há vì vậy mà nuốt lời?”
“Tề Phong, anh đây là đang lấy việc công trả thù riêng.”
Trần Trung Đức nãy giờ im lặng ở một bên, lúc này nghe Tề Phong buông lời thách thức, gã đã không giữ nổi bình tĩnh, hùng hổ đứng dậy lên tiếng. Gã vốn đã cố gắng kiềm chế, nhưng là lúc này đã mất kiểm soát rồi.
“Trần Trung Đức, anh im miệng cho tôi.” Trần Minh Vĩ nghe thấy con trai mình quát tháo, vội vàng lên tiếng can ngăn.
Tề Phong chờ đợi chính là giây phút này. Hắn không tin gã ta có thể giữ bình tĩnh đến phút chót.
Hắn nở nụ cười giễu cợt không có ý định che giấu, ánh mắt sắc bén nhìn gã: “Giám đốc Trần, anh nói tôi lấy việc công trả thù riêng? Vậy tôi lại muốn hỏi anh, giữa tôi và anh có thù riêng gì sao tôi lại không biết? Anh có thể khai sáng cho tôi được hay không?”
“Tề Phong, anh…” Trần Trung Đức á khẩu, không biết phải nói thế nào cho phải.
Trịnh Ân ngồi một bên nhìn biểu cảm của người bên cạnh, âm thầm tán thưởng trong lòng. Con cáo già này thật biết đóng kịch, không đi làm diễn viên cũng uổng đấy.
Trái với khuôn mặt không chút biểu cảm của hai người kia, Trần Minh Vĩ thở dài trong lòng. Xem ra ông đã đánh giá đối phương quá thấp, bị quay mòng mòng mà không có kết quả gì. Xem ra hôm nay việc hợp tác là không có kết quả.
“Ồ, giám đốc Trần dường như đã quên những gì xảy ra một năm trước rồi. Nếu anh không nhớ, tôi cũng không ngại cùng anh ôn lại chuyện cũ.” Trịnh Ân hời hợt nói.
“Anh…”
Trần Trung Đức nghe vậy càng thêm phẫn nộ. Người được gọi là anh họ của Tần Nhã Linh chẳng những không nhượng bộ, cũng không lẩn tránh nói rõ vấn đề giữa đôi bên. Đây chẳng khác nào là hoàn toàn nhắm vào gã? Vậy ra từ đầu chí cuối, gã chính là bị đối phương bỡn cợt.
“Giám đốc Trần, tôi là người thẳng thắn, có sao nói vậy. Tôi không ngại nói thẳng với anh, tôi chính là muốn lấy việc công trả thù riêng. Những việc mà anh đã làm trước đây, những gì mà anh nợ em gái tôi, tôi sẽ thay mặt nó lấy lại cả vốn lẫn lãi. Hi vọng anh chuẩn bị tâm lý.”
Trần Trung Đức nghe lời tuyên cáo thẳng thừng của Trịnh Ân thì khuôn mặt trở nên trắng bệch, toàn thân có chút run rẩy mất kiểm soát.
Trần Minh Vĩ ngồi bên cạnh dường như cũng có chút hoang mang không kịp phản ứng, chỉ biết im lặng ngồi nhìn hai người đối diện.