Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 163

Đầu tuần trở lại công ty, Jason tuyên bố số cổ phần CMC đã nắm được, tất cả mọi người đều tỏ ra mừng rỡ. Đương nhiên, người vui nhất chính là Tần Nhã Linh bởi vì những gì mà cô lo lắng đều đã được giải quyết.

Jason khi nhìn thấy nụ cười của cô thì trong lòng cũng thấy vô cùng thoả mãn. Những gì mà anh có thể làm cho cô không nhiều cho nên bằng bất cứ giá nào anh cũng muốn hoàn thành tốt nhất có thể.

Có lẽ đây được gọi là “chỉ cần thấy người mình yêu vui vẻ thì bản thân cũng thấy vui vẻ”. Là một tình yêu cao thượng chăng? Anh không quan tâm điều đó, chỉ vì đó là điều mà anh muốn làm mà thôi.

Sau khi thống nhất bước tiếp theo của kế hoạch, Tề Phong cho Jason liên hệ với CMC để ký kết hợp đồng. Đối phương tỏ ra vô cùng mừng rỡ vì cho rằng công ty đã được cứu.

Sau đó một tuần, các công nghệ trong hợp đồng mà CMC cần cũng được SLC bàn giao và CMC cũng lập tức cho sản xuất sản phẩm để có thể kịp ngày bàn giao cho đối tác.

Một ngày đẹp trời, Trần Trung Đức nhận được cuộc điện thoại từ một dãy số lạ. Tuy rằng gã hơi nghi hoặc nhưng cũng vẫn bắt máy.

Điện thoại vừa thông, bên trong điện thoại liền vang lên thanh âm của một người phụ nữ.

“Anh là Trần Trung Đức?”

“Cô là ai?” Gã cất giọng lạnh nhạt.

Ả khẽ cười: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp anh.”

Trần Trung Đức cũng cười rộ lên: “Giúp tôi? Giúp tôi việc gì?”

Ả trả lời: “Tần Nhã Linh! Anh không muốn cướp lại cô ta à?”

Gã nhíu mày nghi hoặc: “Cô rốt cuộc là ai? Mục đích của cô là gì?”

Ả lại cười: “Mục đích của tôi? Anh không cần quan tâm đâu. Anh chỉ cần biết nếu anh muốn Tần Nhã Linh trở về bên cạnh thì đến gặp tôi. Tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cho anh. Vậy nhé. Anh cứ việc suy nghĩ, nếu đó là điều anh thật sự muốn thì cứ đúng thời gian và địa điểm đến gặp tôi. Tạm biệt.”

Ngắt điện thoại, Trần Trung Đức lâm vào trầm mặc.

Đối phương là phụ nữ, lại nói chuyện bằng tiếng Anh mà không phải tiếng mẹ đẻ đủ để biết mục đích đằng sau không hề đơn giản. Là muốn giúp gã hay nhắm vào Tần Nhã Linh, gã dường như đã đoán được rồi.

Chỉ là gã không hiểu, từ lúc nào cô lại đi đắc tội với người khác mà lại khiến đối phương chủ động nhắm đến?

Hoặc là có uẩn khúc gì chăng?

Xem ra dù muốn dù không, gã cũng phải đến gặp ả ta xem rốt cuộc ả muốn làm gì. Nếu như thật sự gây bất lợi cho cô, về tình về lý gã cũng phải lên tiếng cảnh báo để cô có thể đương đầu.

Ba ngày sau, đúng thời gian và địa điểm trên tin nhắn mà người phụ nữ lạ kia gửi, Trần Trung Đức liền xuất hiện.

Nơi mà đối phương muốn gặp là phòng bao tại một nhà hàng khá sang trọng thuộc khách sạn mà ả đang ở.

Khi nhìn thấy đối phương, Trần Trung Đức tỏ ra khá ngạc nhiên.

Xuất hiện trước mặt gã là người phụ nữ diện trên mình chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ, rãnh ngực sẻ sâu như thể muốn câu dẫn đàn ông mọi nơi mọi lúc, tóc vàng mắt xanh da trắng, điển hình của người châu Âu.

Gã bước vào, nhíu mày cất giọng: “Cô là người gọi điện thoại cho tôi?”

Lia mắt nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, khoé miệng ả ta khẽ cong lên âm thầm đánh giá: người châu Á tóc đen mắt đen, dáng người cao, gương mặt góc cạnh rõ ràng, có điều so với người đàn ông mà ả tâm tâm niệm niệm thì vẫn kém xa.

Ả đứng lên rời khỏi ghế ngồi, ỏng ẹo đi đến đứng trước mặt Trần Trung Đức, nở nụ cười câu hồn: “Anh là Trần Trung Đức?”

Trong lúc ả đi đến trước mặt gã, gã cũng âm thầm đánh giá ả: dáng người cân đối nhưng vì ả khá cao nên phải dùng từ đẫy đà thì mới đúng, nhất là bộ ngực kia thật sự quá mức vĩ đại rồi. Gã vẫn thích phụ nữ phương Đông mảnh mai ngọt ngào như Tần Nhã Linh hơn. Đây có lẽ được ví như là “trong mắt người yêu hoá Tây Thi”, không ai có thể so bì.

Ả càng đến gần, mùi nước hoa càng nồng nặc khiến gã phải nhíu mày. Bên cạnh gã không ít phụ nữ ve vãn nhưng cũng không có ai khiến gã có ác cảm ngay từ lần gặp đầu như người phụ nữ trước mặt này. Nếu như không phải bất đắc dĩ đến đây, gã thật sự muốn nhanh chạy trốn, không muốn phải cùng với người phụ nữ này hít chung một bầu không khí, quá mức ô nhiễm rồi.

Trần Trung Đức lạnh nhạt gật đầu: “Là tôi. Còn cô, nên xưng hô thế nào?”

Ả đưa bàn tay với những ngón sắc nhọn của mình đến trước mặt gã, cười ngọt ngào: “Anh cứ gọi tôi là Jenifer.”

Mặc dù không muốn cùng ả bắt tay nhưng vì phép lịch sự tối thiểu, gã cũng đành phải cắn răng nắm lấy, chỉ là không quá một giây liền thu về, giống như chỉ sợ nắm lâu thêm một chút, tay gã sẽ bị ăn mòn vậy.

“Cô muốn gặp tôi để làm gì?”

Jenifer lại nở nụ cười: “Không cần gấp. Trước tiên ngồi xuống cái đã.”

Trần Trung Đức không nói gì mà cất bước đi về phía bàn ăn, ngồi vào vị trí cách nơi ả ta ngồi hai ghế.

Nhìn thái độ của gã, ả đương nhiên nhìn ra gã không có hảo cảm với mình nhưng vì để đạt được mục đích, ả cố gắng nhẫn nhịn.

Sau khi an vị, Trần Trung Đức lại cất giọng: “Được rồi, cô mau nói đi. Rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?”

Ả chống cằm nhìn gã mỉm cười: “Cùng tôi ăn bữa cơm đã nhỉ?”

Trần Trung Đức dứt khoát từ chối: “Không cần, cô cứ nói ra mục đích của mình đi.”

Sắc mặt ả tái đi vài phần nhưng cũng không dám tỏ thái độ rõ rệt. Ả vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhìn gã nói lời thăm dò.

“Như tôi đã nói qua trên điện thoại, anh có muốn cướp lại Tần Nhã Linh không?”

“Có thì sao mà không thì sao?” Trần Trung Đức lạnh nhạt hỏi lại.

“Nếu anh muốn cô ta trở về bên cạnh anh, tôi sẽ giúp anh.”

Hắn cười khẩy: “Giúp tôi? Dựa vào đâu? Cô nghĩ mình là ai mà có thể làm được điều đó?”

Gã khẽ nheo mắt nhìn ả rồi nói tiếp: “Cô biết rõ về chúng tôi như vậy thì chắc cô cũng phải biết Tần Nhã Linh đã kết hôn rồi nhỉ?”

Jenifer cười đầy tự tin: “Kết hôn thì sao? Chỉ cần cô ta phải ly hôn, anh liền có thể mang cô ta trở về bên cạnh không phải sao?”

Trần Trung Đức chợt cười lạnh: “Ly hôn? Cô nghĩ hôn nhân chỉ như tờ giấy, có thể để người khác tùy ý cắt xé?”

Ả ta đột nhiên cười lớn: “Không phải sao? Chỉ cần anh muốn, tôi sẽ có cách làm được điều đó.”

Nụ cười của ả khiến gã nảy sinh nghi hoặc. Rốt cuộc ả lấy tự tin từ đâu mà có thể muốn làm gì thì làm, tùy ý xem nhẹ cuộc hôn nhân của người khác? Lại nói, làm sao đột nhiên ở đâu xuất hiện một người nói muốn giúp gã giành lại cô? Chắc chắn phải có lý do gì đó.

“Vì sao lại muốn giúp tôi?” Gã bắt đầu thăm dò.

“Anh không cần phải biết lý do.” Jenifer kiên định nói.

Gã tần ngần một lúc rồi nói tiếp: “Được, vậy tôi hỏi câu khác: Cô và Tần Nhã Linh có mâu thuẫn gì mà lại muốn xen vào cuộc hôn nhân của cô ấy?”

Nói đến đây, Trần Trung Đức dường như đã hiểu được sự tình. Gã nheo mắt nhìn ả ta nở nụ cười khinh miệt: “Ồ, tôi hình như hiểu ra rồi, mục đích của cô là chồng của Tần Nhã Linh có phải không?”

Sắc mặt Jenifer đột nhiên sa sầm, ánh mắt ả ánh lên sự căm phẫn tột độ, bàn tay bất giác nắm chặt lại, nghiến răng nói: “Đúng! Là cô ta cướp người đàn ông của tôi. Tôi muốn hai người họ phải ly hôn!”

Quả nhiên là gã nói không sai, mục đích của ả chính là Tề Phong. Ả không cam tâm để tuột mất người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt như hắn.

Sau khi biết Tề Phong đã kết hôn, ả lập tức vận dụng mọi mối quan hệ điều tra về người phụ nữ kia. Ròng ra gần tháng trời mới nhận được kết quả, ả ngay lập tức đến Hoa quốc. Xong lại bới lông tìm vết, cuối cùng cũng tra ra quá khứ trước kia của cô và tìm được Trần Trung Đức cho nên mới có cuộc gặp gỡ với gã hôm nay.

Ả đặt rất nhiều hi vọng vào việc hợp tác cùng Trần Trung Đức để chia rẽ vợ chồng Tề Phong bởi vì tài nguyên của ả có hạn, đất nước này đối với ả vô cùng xa lạ nên không thể tung hoành. Lại nói người đàn ông kia cũng ở nơi này, ả rất sợ bị bại lộ hành tung. Một khi để hắn biết ả tìm đến nơi này, e rằng hắn sẽ không để yên cho ả.

Trần Trung Đức nhìn Jenifer cười khẩy: “Cô muốn thì tự mình làm đi, tìm tôi để làm gì?”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, ả tỏ ra bàng quang nói: “Anh không muốn cô ta nữa à?”

Trần Trung Đức lựa chọn im lặng.

Ả tự tin nói tiếp: “Khiến cho hai người đó ly hôn, tôi có được người đàn ông tôi muốn, anh có được người phụ nữ anh muốn, không phải vẹn cả đôi đường không phải rất tốt sao?”

Gã lại nheo mắt nhìn ả: “Cô làm được?”

Ả lắc đầu: “Không, một mình tôi thì không thể làm được, cho nên tôi mới tìm đến anh để hợp tác. Chỉ cần anh phối hợp cùng tôi, tôi đảm bảo cả hai chúng ta đều sẽ đạt được thứ mình muốn.”

Trần Trung Đức tiếp tục im lặng.

Jenifer thêm một kích cuối cùng: “Tôi cho anh ba ngày suy nghĩ. Nếu đồng ý thì gọi cho tôi theo số cũ, nếu không tôi sẽ tự mình ra tay. Chỉ cần đạt được thứ tôi muốn, tôi không ngại phá hủy cô ta. Cho nên, anh suy nghĩ thật kĩ đi rồi trả lời tôi.”

Bình Luận (0)
Comment