Nhận ra Tần Nhã Linh đang dần bị lay động, Jenifer tiếp tục nắm bắt thời cơ, buông lời khiêu khích: “Tôi muốn nói gì sao? Đương nhiên là muốn nói với cô về mối quan hệ của tôi và William.”
Ả dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Chúng tôi đã quen biết bảy năm rồi, không thể muốn bỏ muốn quên là được đâu. Anh ấy giấu tôi cùng cô kết hôn, tôi đương nhiên không thể cứ như vậy mà lặng im được.”
Nghe những lời nồng đậm khiêu khích này, Tần Nhã Linh nắm chặt vạt váy, cố gắng để bản thân bình tĩnh.
Nhìn Jenifer bằng ánh mắt lạnh lẽo, cô gằn từng tiếng: “Tôi lặp lại một lần nữa, chúng tôi đã kết hôn.”
Jenifer phá lên cười: “Kết hôn thì không thể ly hôn à? Tôi sống rất thoáng, hoàn toàn không ngại việc anh ấy cùng người phụ nữ khác lên giường đâu. Đàn ông mà, nhu cầu sinh lý phải giải quyết cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”
Ả nhún vai một cái nói tiếp: “Cô cũng biết đấy, anh ấy làm việc ở Mỹ, tôi thì ở Hà Lan nên chúng tôi đâu thể thường xuyên ở bên nhau. Nếu như tôi không thoáng một chút thì làm sao có thể duy trì mối quan hệ lâu dài được. Cô cũng không phải là người phụ nữ đầu tiên cùng anh ấy lên giường đâu nên đừng cảm thấy ủy khuất.”
Nghe ả nói ra những lời kia, Tần Nhã Linh bất giác cảm thấy hoang mang cực độ.
Hắn nói cô là người phụ nữ đầu tiên của hắn, cô tin nhưng hiện tại lại có chút mâu thuẫn.
Jenifer nói không sai, đàn ông ai lại chẳng có nhu cầu sinh lý nhất định, phụ nữ cũng chẳng ngoại lệ, khi đã một lần được nếm thử trái cấm thì sẽ có lần hai, lần ba và vô số lần sau. Đàn ông càng có tính chiếm hữu cao thì đa phần đều có sinh lý rất mạnh và hắn chính là người như thế.
Nhớ lại lần đầu tiên cùng hắn hôn môi, hắn thuần thục đến độ khiến cô khó lòng tin tưởng đó là nụ hôn đầu của hắn.
Từ ngày cô và hắn chính thức sống chung, hầu như đêm nào hai người cũng lăn lộn đến thấm mệt. Càng về sau hắn lại càng thể hiện dục vọng mãnh liệt của mình khiến cô hoàn toàn mất đi lý trí.
Cô thật sự muốn biết quãng thời gian chưa gặp cô, hắn trải qua như thế nào? Liệu có phải thật sự đúng như những gì Jenifer nói hay không?
Cô cảm thấy vô cùng bất an cùng hoảng sợ, sợ rằng hắn đang dối gạt cô.
Nhưng là cô có gì đáng để hắn phải dụng tâm dối gạt?
Tình yêu của hắn giành cho cô, cô hoàn toàn cảm nhận được một cách rõ ràng. Chắc chắn là ả ta đang cố tình ly gián khiến cho cô và hắn sinh ra hiểu lầm. Nhất định là vậy!
Lại nói, cô đã trải qua hai kiếp người là sự thực. Cho dù đã trọng sinh bảo vệ được bản thân và thứ quý giá của người con gái nhưng cũng không thể nào làm cô quên đi được mình đã bị chà đạp như thế nào.
Bản thân cô không toàn vẹn, cô nào dám đòi hỏi người đàn ông của mình cũng phải như thế!
Bây giờ đã là thời đại nào rồi, đàn ông cùng phụ nữ lên giường với nhau là chuyện quá đỗi bình thường. Vậy thì cô cần chi quan tâm trước đây hắn cùng ai xảy ra quan hệ? Điều cô cần quan tâm chính là từ nay về sau người phụ nữ cùng hắn ân ái chỉ có mình cô là đủ rồi không phải sao?
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tần Nhã Linh khẽ nhếch khoé miệng: “Tôi không cần biết hiện tại cô đang có mục đích gì nhưng tôi lặp lại một lần nữa: chúng tôi đã kết hôn và sẽ không bao giờ ly hôn. Cô chỉ là quá khứ, tôi mới là hiện tại. Cho nên khuyên cô một câu, đừng tiếp tục mơ mộng hão huyền.”
Jenifer thấy không có cách nào làm lung lạc suy nghĩ của Tần Nhã Linh thêm nữa nên quyết định đánh một đòn trí mạng.
“Phải không? Nhưng mà…”
Ả đột nhiên dừng lại nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn ý cười, giọng nói cất lên cũng thập phần giễu cợt: “Cách đây không lâu William và tôi đã gặp nhau đấy cô biết không? Chắc là anh ấy nói đi công tác nhỉ?”
Nhìn sắc mặt u ám của Tần Nhã Linh, Jenifer biết bản thân đã đặt cược đúng rồi liền tiếp tục cho cô một cái kết.
“Cô biết không, tôi và anh ấy cùng trải qua một đêm ngọt ngào đấy. Anh ấy vẫn mạnh mẽ đòi hỏi như vậy. Người phương Đông các cô chẳng phải có câu “tiểu biệt thắng tân hôn” sao? Cho nên cô có thể mường tượng được đúng không? Cô nhìn chính mình đi, cô đáp ứng được dục vọng của anh ấy sao? Kết hôn cùng cô thật sự là sai lầm của anh ấy, nhưng không sao, không lâu nữa anh ấy cũng chán cô rồi hai người cũng lại ly hôn mà thôi.”
Những lời kích thích trắng trợn như vậy cô làm sao lại không nghe ra? Nhưng là cô thật sự khó lòng không tức giận.
Cầm lấy ly rượu trên bàn một hơi uống cạn để cho chính mình tỉnh táo hơn một chút nhưng dường như lại không có tác dụng, ngược lại càng khiến cho đầu óc cô rối bời.
Suy cho cùng thì lời của ả cũng không phải không đúng, cô thật sự không đáp ứng được dục vọng mạnh mẽ của hắn. Những lần cùng hắn ân ái, cô luôn là người đầu hàng trước, thậm chí là ngất đi lúc nào cũng không hay.
Chẳng lẽ sự thực đúng như lời ả ta nói, sau lưng cô hắn cùng người phụ nữ khác vụng trộm cũng giống như Trần Trung Đức khi xưa, vì không cùng gã lên giường nên mới ở sau lưng cô lên giường cùng người phụ nữ khác?
Không, không thể nào! Cô không tin hắn là người như vậy!
Cô nghiến răng hét lên: “Sẽ không! Anh ấy tuyệt đối không lừa dối tôi đâu!”
Câu nói của cô khiến cho Jenifer tin tưởng ả đã thành công làm lung lạc ý chí của cô rồi. Ả nhìn cô nở nụ cười âm hiểm: “Đàn ông đều như nhau cả thôi. Bạn trai cũ của cô không phải là một minh chứng sống sao? Tôi khuyên cô, chấp nhận sự thật đi!”
Lòng Tần Nhã Linh nặng trĩu, tim như bị ai bóp nghẹt vô cùng đau đớn. Cô liên tục lẩm bẩm trong miệng: “Không thể nào! Không thể nào! Anh ấy sẽ không nói dối tôi, sẽ không phản bội tôi!”
Ngay lúc này, cánh cửa phòng bao đột nhiên mở ra, người đến là Trần Trung Đức.
Khi Jenifer nhận được tin đã đưa được Tần Nhã Linh đến, ả lập tức gọi cho Trần Trung Đức đến nơi này.
Nhìn ly rượu rỗng trước mặt Tần Nhã Linh, nụ cười nơi khoé miệng ả càng thêm âm trầm. Tiếp theo đây ả muốn xem Trần Trung Đức lựa chọn như thế nào. Nếu như thuận theo ý ả thì tốt, còn không, ả sẽ tự mình động thủ. Dù sao người của ả cũng đang ở bên ngoài, không sợ kế hoạch không thành công.
Nhìn thấy Tần Nhã Linh đang có vẻ thống khổ, Trần Trung Đức lập tức đến bên cạnh cô hỏi han: “Nhã Nhã, em làm sao vậy?”
Lại nhìn đến Jenifer, gã đanh giọng quát: “Cô đã làm gì cô ấy?”
Ả cầm ly rượu uống một ngụm rồi mới chậm rãi trả lời: “Không có gì, chỉ là khiến cô ta ngoan ngoãn một chút.”
Nghe thanh âm xa lạ nhưng quen thuộc của đàn ông vang lên bên tai, Tần Nhã Linh ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy gương mặt ghê tởm của Trần Trung Đức, cô lập tức đẩy gã ra hét lên: “Tránh ra!”
Lực đạo cú đẩy của cô không đủ lớn để có thể tránh xa khỏi cánh tay của gã. Mồ hôi trên trán cô không ngừng ứa ra, hô hấp khó nhọc, toàn thân mệt mỏi rã rời, thân nhiệt cũng càng lúc càng tăng.
Trần Trung Đức nhìn biểu cảm của cô thì khẽ nhíu mày. Gã dường như đã nhận ra được điểm bất thường liền phóng ánh mắt sắc lạnh về phía Jenifer.
“Cô đã làm gì cô ấy hả?”
Tần Nhã Linh lúc này cũng nhận ra chính mình có điểm không thích hợp, toàn thân nóng ran, ngứa ngáy khó chịu, tầm mắt cũng dần mờ đi không thể phân biệt rõ ràng.
Nhìn phần rượu còn sót lại trong chiếc ly đế cao đã bị cô uống cạn, cô dường như đã biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Ả ta cứ liên tục thúc giục cô uống rượu, hoá ra là bên trong có thứ không sạch sẽ.
Jenifer nhún vai một cái, cười như không cười: “Một chút kích thích mới mẻ, đủ để anh và cô ta ân ái ba ngày ba đêm. Quá hời cho anh còn gì?”
Sắc mặt Trần Trung Đức lập tức sa sầm không nói nên lời: “Cô…!”
Ả vẫn chưng ra bộ mặt cười trên nỗi đau của người khác: “Anh có được cô ta, hai người trở về bên nhau. Chờ cô ta ly hôn rồi, hai người lại kết hôn không tốt à?”
Gã nghiến răng quát: “Đây là kế hoạch của cô?”
Ả gật đầu: “Thì như anh thấy, đôi bên cùng có lợi.”
Liếc mắt nhìn Tần Nhã Linh, ả cười khẩy: “Thuốc đang phát huy tác dụng rồi, nhanh một chút thoả mãn cô ta, nếu không cô ta thăng thiên đấy. Báo trước là đi bệnh viện không giải quyết nổi đâu.”
Ả dừng lại một chút nhìn gã rồi nói tiếp: “Nếu anh không làm thì người của tôi rất sẵn lòng.”
Lúc đi vào đây gã đã nhìn thấy bốn người đàn ông cao to lực lưỡng đứng bên ngoài canh gác, gã thật sự có chút nghi hoặc. Bây giờ xem như đã hiểu được ý đồ của ả, gã giờ đây dường như đã không còn đường lui.
Chẳng lẽ gọi cho người đàn ông của cô?
Không, gã không cam tâm. Lại nói, nếu hắn biết gã tham gia vào vụ này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đường nào cũng chết, thay vì khoanh tay chịu trận thì gã thà quyết định đánh liều một phen. Chỉ cần cô thuộc về gã rồi, không tin cô lại có thể tiếp tục làm lơ nữa.
Trần Trung Đức cúi xuống ôm lấy Tần Nhã Linh, hướng Jenifer nói: “Để tôi tự làm.”
Ả cười thành tiếng, ném cho gã chiếc thẻ từ: “Rất tốt, tôi đặt phòng cho anh rồi. Tận hưởng vui vẻ nhé!”
Gã cầm lấy thẻ phòng rồi bế Tần Nhã Linh đi về phía cửa.