Thấy người nào đó sắc mặt đen thui một mảnh, Thomas lựa lời, bày ra bộ dáng quan tâm: “Cậu làm sao lại ra nông nỗi này?”
Hắn lạnh nhạt trả lời: “Xe tông. Vậy nên một tháng tới, công việc của tôi giao cho cậu, tôi cần phải dưỡng bệnh.”
Nghe đến đây, Thomas hết cười nổi, bày ra bộ dáng đưa đám: “William, cậu đây là muốn vắt kiệt sức lao động của tôi đấy à?”
Tề Phong liếc anh ta, nở nụ cười lạnh: “Năm ngoái là ai dồn hết công việc cho tôi để đi hưởng thụ thế giới hai người?”
Thomas nghe vậy liền im bặt, không dám kêu ca nửa lời. Người ta đã nắm đằng chuôi, anh ta dù có muốn cãi cũng cãi không nổi.
Liếc nhìn Andrew và JK, hắn nói tiếp: “Vậy việc test thử nghiệm con chip A.S đời thứ hai giao cho hai người, đừng để xảy ra lỗi như vừa rồi nữa.”
Thở hắt ra một hơi, hắn lại ngả lưng vào ghế, hạ lệnh đuổi khách: “Công việc phân phó xong rồi, các cậu có thể ra về. Không tiễn!”
Chỉ mới vừa đến còn chưa tới mười lăm phút mà đã bị đuổi đi, JK ôm một bụng tức kêu gào: “William, anh có lương tâm không hả? Bọn tôi là đến thăm anh ấy!”
Hai ngón tay Tề Phong gõ nhịp nhàng trên bàn, ánh mắt phóng ra tia sắc lạnh bắn thẳng về phía JK khiến cậu ta bất giác lạnh sống lưng.
“Ồ, chẳng phải đã thăm rồi sao? Hay là cậu muốn ở lại cùng tôi giải quyết đống tài liệu này?”
Tề Phong vừa nói vừa hất cằm về phía chồng văn kiện cao hơn một gang tay đang ở trước mặt. Phải biết rằng tài liệu mang tính quan trọng thì mới cần đến người làm lão đại là hắn phải xét duyệt, nếu không, chỉ cần Thomas thông qua rồi đưa hắn ký tên là được.
JK tuy là nhân viên làm bán thời gian cho SLC, nhưng cũng không phải hạng tôm tép nên dĩ nhiên hiểu rõ quy trình làm việc của bọn hắn, càng rõ hơn ai hết mức độ quan trọng của văn kiện trong tay Tề Phong.
Quả nhiên nghe hắn doạ sợ, JK liền rụt đầu như rùa rụt cổ: “Em đầu hàng, anh thắng rồi!”
Hắn nở nụ cười hài lòng: “Vậy không còn việc gì nữa thì các cậu có thể trở về công ty làm việc được rồi. Khi đi nhớ giúp tôi đóng cửa, cũng đừng làm phiền người của tôi.”
Andrew còn chưa an phận, nở nụ cười ranh ma: “Ồ, đây là muốn hưởng thụ thế giới của hai người rồi a? Đáng tiếc, bọn tôi vừa đến thì chị dâu nhỏ đã đi rồi.”
Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mà tôi nói này William, cô bé kia đã đủ tuổi thành niên chưa đấy? Cậu đừng có mà nhúng chàm con nhà người ta đấy! Trâu già gặm cỏ non là không nên đâu!”
Mi tâm Tề Phong vì câu nói này của Andrew mà nhíu chặt lại.
Ngoại hình của Tần Nhã Linh đích thực là khiến mọi người hiểu lầm về tuổi tác, đến chính hắn cũng từng nghi ngờ về điều này, cho rằng cô còn rất nhỏ tuổi.
Nhưng mà cô chẳng phải nói bản thân qua đây để làm việc hay sao? Vậy chắc chắc cô cũng phải hơn hai mươi tuổi rồi chứ nhỉ? Trông cô điềm tĩnh, chững chạc đến như vậy kia mà!
Hắn năm nay ba mươi tuổi, hơn cô mười tuổi cũng không phải là vấn đề. Lại nói ngoại hình của hắn cũng không kém cạnh, cũng anh tuấn tiêu sái, gương mặt điển trai, trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, đứng cạnh cô cũng không đến nỗi phải liên tưởng đến câu “trâu già gặm cỏ non” như lời Andrew nói.
Tự luyến xong, Tề Phong mới nhìn Andrew trả lời: “Tôi trông già đến vậy cơ à? Vậy thì cậu phải xem lại cậu thôi, Thomas đã có vợ, Jason cũng đã có bạn gái, chỉ còn cậu vẫn FA thôi. Cho nên, tự cầu phúc cho mình đi thôi, đừng để đến cả JK cũng lấy vợ rồi mà còn mỗi cậu vẫn là cẩu độc thân đấy!”
Lời của Tề Phong cứ như một đao rồi một đao đâm vào trái tim “mỏng manh”, “yếu đuối” của Andrew khiến anh ta sắc mặt u ám vài phần. Thế nhưng vẫn cứ ngoan cố chống chế, chỉ tay vào hắn nói không thành công: “Cậu… Cậu… Được lắm! Cậu cứ đợi đấy, chưa đến phút cuối, ai thắng ai còn chưa biết đâu.”
Tề Phong nhướn mày: “Ồ, không chịu thua à? Vậy có dám cá cược không?”
“Cá gì?”
“Ai kết hôn trước.”
Andrew không đồng tình: “Không được, tôi còn chưa có bạn gái, cá như vậy không công bằng.”
Hắn lả giả cười: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Andrew tần ngần suy nghĩ một hồi rồi cất giọng: “Ai có con trước.”
Thomas ở một bên nghe thì cười thành tiếng, liếc mắt nhìn gã mắt xanh tìm tòi: “Chơi lớn vậy sao? Cậu sẽ không vì muốn thắng cược mà ném con gái người ta lên giường rồi không chịu trách nhiệm đấy chứ?”
Andrew lườm anh ta một cái: “Tôi là người thiếu trách nhiệm thế à? Cậu đừng quên xuất thân của tôi.”
Andrew là con cháu gia đình mấy đời làm chính trị, việc bê bối cá nhân mà bị cánh truyền thông nắm thóp sẽ ảnh hưởng đến danh dự của gia đình cho nên hoặc là cậu ta không kết hôn, hoặc là kết hôn rồi thì không được để tình trạng ly hôn xảy ra. Một phần liên quan đến danh dự gia tộc, một phần cũng là do ảnh hưởng của truyền thống gia đình. Cho nên anh ta dù muốn dù không cũng phải tuân theo không được làm trái.
Thomas gật gù: “Ồ, đã biết. Nếu đã chơi lớn như vậy thì phần thưởng cũng nên lớn một chút nhỉ?”
Tề Phong tỏ ra hứng thú: “Cậu nói xem.”
Tuy hắn cũng không chắc bản thân có thắng được hay không nhưng ít nhất cũng tạo cho hắn chút động lực để quyết tâm theo đuổi cô. Phần thưởng đối với hắn chẳng có nghĩa lý gì.
Danh vọng, tiền tài, địa vị… Hắn chẳng thiếu thứ gì cả. Thứ mà hắn mong mỏi nhất hiện tại cũng chỉ là có một người sẽ ở trong nhà thắp đèn chờ hắn trở về, cùng nhau ăn bữa cơm, cùng nhau đắp chung một cái chăn, mỗi sáng thức dậy chào nhau bằng một nụ hôn ấm áp…
Uớc mơ nhỏ bé nhưng cũng thật xa vời biết bao, thậm chí từ xưa đến giờ hắn chưa từng dám mơ như thế cho đến khi gặp được cô.
Tình yêu sét đánh sao? Có thể không khi mà hắn chưa bao giờ tin vào điều đó. Nhưng có lẽ bây giờ hắn dường như bắt đầu bị lung lay rồi.
Là hứng thú, là thích hay là yêu, hắn hiện tại chưa thể xác định rõ ràng cảm xúc của bản thân nhưng ước mơ cùng cô xây dựng một gia đình là có thật.
Hắn có lẽ còn cần phải cố gắng nhiều lắm!
Andrew nhìn chằm chằm Tề Phong, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tự đắc. Anh ta hình như nhìn thấy điểm bất thường trên mặt hắn rồi. Lại nhớ đến thái độ lạnh nhạt của chị dâu nhỏ, anh ta càng thêm tin tưởng hai người này còn chưa đâu vào đâu, người theo đuổi còn là cái tên mặt lạnh này nữa.
Anh ta cười thầm trong bụng: “William à William, này thì Tổng tài cao cao tại thượng, gặp chuyện tình cảm thì cậu cũng chẳng hơn gì tôi đâu. Tôi dám cá cậu thua chắc trên tay chị dâu nhỏ rồi.”
Chậc, xem ra cả hai người đều đang ở vị trí xuất phát mà thôi. Ai thắng ai vẫn còn là một ẩn số đấy!
Nghĩ đến đây, Andrew càng thêm tự tin nói ra điều mình mong muốn: “Nếu tôi thắng, lương tăng gấp đôi. Nếu cậu thắng, một năm làm không công. Thế nào?”
JK nghe vậy thì nhanh nhẩu, thay Tề Phong lên tiếng bất bình: “Andrew, anh nói mà không biết ngượng à? Điều kiện hình như chênh lệch quá mức rồi đấy!”
Andrew liếc cậu ta một cái, bĩu môi nói: “Chênh cái gì mà chênh, thứ mà lão đại nhà chúng ta không thiếu nhất là tiền đấy có biết không? Tôi cũng chỉ là làm công ăn lương thôi mà!”
Tề Phong lạnh nhạt nhìn anh ta: “Lợi nhuận hàng năm công ty trả cho cậu quá ít hay là cậu không hài lòng với mức lương của Giám đốc kỹ thuật?”
Ở SLC, không bàn đến lợi nhuận hàng năm tính trên phần trăm cổ phần nắm giữ thì vị trí Tổng tài và Phó Tổng tài, mức lương tính riêng đã là con số trên trời rồi, người thứ ba có lương cao nhất chính là Giám đốc kỹ thuật.
Andrew còn là Giám đốc kỹ thuật có thực quyền cao nhất tại tổng bộ, các Giám đốc kỹ thuật tại chi nhánh chỉ là hạng tôm tép không đáng nhắc đến, cho nên lương căn bản của anh ta hiển nhiên còn cao hơn lương của Giám đốc điều hành chi nhánh.
Nếu anh ta còn chưa hài lòng thì chắc Tề Phong cho anh ta lên làm Tổng tài luôn cho rồi.
Cho nên kết quả là, Andrew rụt đầu rụt cổ chột dạ chống chế: “Ầy, đó là hai chuyện khác nhau. Tôi với cậu là đang cá cược cơ mà. Nếu đã cá cược thì phải có thua có chịu chứ!”
Tề Phong nheo mắt nhìn vẻ mặt đáng ghét của anh ta, nở nụ cười như có như không: “Ồ, có chơi có chịu sao? Vậy để công bằng, nếu cậu thắng thì tổng tiền cậu nhận được tính từ ngày hôm nay cho đến khi cậu báo tin có con sẽ nhân đôi, xem như làm quà mừng cho cậu. Còn nếu tôi thắng, tôi chỉ cần đúng số tiền đấy chuyển đến tài khoản cho mẹ của con tôi xem như tiền tiêu vặt cho cô ấy. Thế nào?”
Andrew đảo mắt suy nghĩ. Cũng không tồi, được ăn cả, ngã về không, anh ta cũng chằng thiếu số tiền ấy, nếu may mắn thắng cược, cũng xem như tặng cho vợ tương lai làm tiền tiêu vặt đi.
“Ok, thành giao.”