Tề Phong trở về tầng hầm The Wind lái chiếc bốn chỗ của ba hắn đưa hai quý phu nhân đến L’Amour, vừa là đưa Tần Thu Ngọc về lại công ty, mà Trần Phương Thy có hẹn gặp Tần Nhã Linh vào hôm nay để xem bản thiết kế đồng phục cho nhân viên The Wind.
Tần Thu Ngọc dẫn hai mẹ con Tề Phong đến thẳng văn phòng của Tần Nhã Linh nhưng cô lại không có mặt ở nơi này. Hỏi Linda mới biết cô đang ở phòng thiết kế họp cùng các nhân viên phân bổ công việc cho bộ sưu tập mới.
Sợ người nào đó mất kiên nhẫn, Tần Thu Ngọc gọi Linda nói nhỏ: “Cháu vào nói với Lily tạm hoãn cuộc họp một chút, cứ nói là bác Trần đến rồi là con bé sẽ hiểu.”
Linda nhận lệnh đi một chuyến sang phòng thiết kế. Quả nhiên khi chị ta truyền đạt lại lời của Sếp, Tần Nhã Linh phổ biến xong vấn đề đang dang dở liền cho cuộc họp tạm dừng, hẹn đầu giờ chiều mới tiếp tục, sau đó trở về văn phòng của mình.
Đẩy cửa văn phòng bước vào, cô bỏ tư liệu trên tay đặt xuống bàn làm việc sau đó đi thẳng về phía sofa đối hai quý phu nhân mỉm cười chào hỏi: “Chào bác, chào bác Trần. Sao lại phiền bác đến đây thế này? Cháu đang định đầu giờ chiều ghé chỗ bác đấy!”
Trần Phương Thy cười hoà ái: “Không sao, bác đang rảnh mà. Tại gặp bác cháu ở The Wind nên hai chị em mới ghé đây luôn. Có tài xế miễn phí mà, cháu không cần lo lắng. Để bác giới thiệu một chút.”
Nói đoạn, Trần Phương Thy đi về phía sofa đối diện kéo người nào đó đứng dậy, mỉm cười nói tiếp: “Đây là con trai bác, Tề Phong.”
Lại quay sang người đứng bên cạnh, bà nháy mắt ra hiệu: “Con bé là Tần Nhã Linh, cháu ruột của dì Tần đấy. Hai đứa làm quen nhau đi.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng mỗi người trong lòng lại mang một tâm tư khác.
Từ lúc Tần Nhã Linh đẩy cửa bước vào, Tề Phong trong lòng đã nổ “ầm ầm” bởi vì hắn chưa từng nghĩ đến nơi này sẽ gặp cô. Tâm hắn cùng lúc tồn tại hai loại cảm xúc: nửa bất an, nửa vui mừng.
Vui mừng vì cô lại trở thành đối tượng xem mắt của hắn. Cô vậy mà là cháu ruột của Tần Thu Ngọc, hắn sao lại quên mất cô cũng họ Tần đây?
Nhưng hắn cảm thấy bất an nhiều hơn khi mà cô nhìn thấy hắn đã gỡ bỏ nẹp còn có thể dẵm trên đôi giày tây và đi đứng một cách vô cùng bình thường, lại còn có thể lái xe đưa hai vị phu nhân đến nơi này. Liệu cô có cho rằng hắn đang lừa dối cô hay không? Có vì vậy mà lập tức bỏ mặc hắn hay không?
Bây giờ nhìn biểu cảm của cô mà xem, mi tâm nhíu chặt, sững sờ tại chỗ… hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được cô đang rất không vui.
Và hắn nghĩ không sai, Tần Nhã Linh đích thực không mấy vui vẻ.
Từ lúc trở về văn phòng của mình, cô chỉ nhìn thấy Tần Thu Ngọc và Trần Phương Thy đang ngồi cạnh nhau trên ghế sofa mà không hề để ý đến người đàn ông duy nhất đang hiện diện tại nơi này. Đến khi Trần Phương Thy đi về phía đối diện bà ấy kéo người kia đứng lên, đồng thời nói ra tên của hắn, cô mới thật sự bàng hoàng.
Nhìn chân người nào đó dẵm trên đôi giày tây, cô bất giác cảm thấy mình đang bị đùa cợt nhiều hơn là bị lừa dối.
Sáng nay khi cô rời khỏi nhà hắn, chân hắn vẫn còn đang quấn băng nẹp kín mít, chỉ trong vài giờ đồng hồ liền có thể tháo ra được sao? Ngẫm lại thì hình như có thể nha, đến bệnh viện một chuyến, một phút liền có thể gỡ bỏ rồi. Nhưng là, hắn còn có thể lái xe đấy, ngạc nhiên chưa?
Vậy có phải nói rằng, từ hôm nay cô có thể rũ bỏ trách nhiệm với hắn được rồi chăng? Được rồi, tối nay sẽ cùng hắn nói chuyện rõ ràng vậy, dù sao hiện tại công việc của cô thật sự rất nhiều, cô đã phải rất cố gắng để toàn vẹn đôi bên. Bây giờ xem ra cô đã có thể dành thêm nhiều thời gian cho công việc rồi.
Tần Nhã Linh thu hồi ánh mắt kinh ngạc, khoé môi nở nụ cười nhàn nhạt, đưa tay về phía đối diện cất giọng lạnh nhạt: “Xin chào, anh Tề, tôi là Tần Nhã Linh, anh có thể gọi tôi là Lily.”
Tề Phong theo phản xạ đưa tay lên nắm lấy tay cô, nhưng mới chỉ vừa chạm nhẹ vào, cũng chưa nói được câu nào, bàn tay nhỏ nhắn kia đã lập tức thu về khiến hắn hoàn toàn bất động tại chỗ.
Bàn tay nắm vào khoảng không chậm rãi thu về, trên mặt hắn ánh lên sự mất mát khó mà diễn tả.
Từ giọng nói, biểu cảm đến hành động của cô đều ngầm ám chỉ cô có bao nhiêu tức giận hắn, không thèm để ý đến hắn lại tỏ ra không quen biết hắn nữa.
Có phải hắn đã làm sai rồi không khi muốn níu kéo sự quan tâm của cô dành cho mình? Hắn rốt cuộc nên làm sao để cứu vãn đây?
Trong khi Tề Phong đang cố vật lộn với dòng suy nghĩ của mình thì Tần Nhã Linh lại tỏ ra vô cùng lưu loát gạt bỏ người không quan trọng là hắn, hướng người đứng bên cạnh hắn mỉm cười: “Bác Trần, để cháu lấy mẫu thiết kế cho bác xem, bác đợi cháu một lát.”
Dứt lời, cô đi về phía bàn làm việc của mình lấy chiếc Macbook, sau đó trở lại vị trí vừa rời đi, nói với bà: “Bác ngồi đi, để cháu cho bác xem.”
Trần Phương Thy gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tề Phong, Tần Nhã Linh ngồi về phía đối diện, cạnh Tần Thu Ngọc.
Mẫu thiết kế hiện lên, Tần Nhã Linh vô cùng chuyên nghiệp giải thích từng mẫu thiết kế mà trong ba ngày qua cô đã làm ra.
Tần Thu Ngọc hài lòng thì không nói, cả Trần Phương Thy đều không tìm ra được nửa điểm không hài lòng, lập tức chọn mẫu thiết kế này để may cho nhân viên làm đồng phục mới.
Tề Phong ở một bên ngồi nghe, chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của cô, trong lòng âm thầm tán thưởng sự chuyên nghiệp cùng sắc sảo của cô.
Phần mềm hắn tự làm ra vì cô, chỉ trong thời gian ngắn mà cô có thể thao tác vô cùng thuần thục, cũng biết vận dụng vào công việc vô cùng hợp lý. Lại nói, không ngờ cô còn trẻ như vậy mà đã có thể ngồi vững vàng trên chiếc ghế giám đốc, thật khiến hắn phải nể nang vài phần.
Điều mà hắn không ngờ là một người khó tính như mẹ hắn lại có thể không tìm ra khuyết điểm trong mẫu thiết kế của cô, chứng tỏ cô là một người vô cùng tinh tế. Không những thế, cô còn rất được lòng bà, khiến bà hài lòng đến nỗi không tiếc lời dụ dỗ hắn đến xem mắt, còn thông đồng cùng dì Tần ép hắn vào khuôn khổ.
Chỉ là, cô có biết bản thân đang bị đặt vào cuộc xem mắt vô hình hay không?
Nếu hắn không nghĩ sai, cô chắc chắn không biết. Cũng may hắn đã không từ chối khi đến nơi này, nếu không, dì Tần sẽ tìm cho cô người đàn ông khác cũng không biết chừng.
Cuộc nói chuyện của ba người phụ nữ đang dần đi đến hồi kết thì điện thoại của Tần Nhã Linh bất ngờ vang lên. Cô xin phép hai người lớn đi nhận cuộc gọi.
Cô đi về phía bàn làm việc mở máy tính, vừa nghe điện thoại, vô cùng chuyên tâm. Chừng hai phút sau, cô gọi Tần Thu Ngọc cùng tham gia vào cuộc gọi kia. Sắc mặt của cô cũng biến hoá dần theo từng câu nói, càng lúc mi tâm càng nhíu chặt, giống như thật sự gặp phải vấn đề gì vô cùng nan giải.
Tề Phong từ đầu đến cuối đều chưa từng dời mắt khỏi cô, đến khi Tần Thu Ngọc đi rồi, chỉ còn lại hai mẹ con, Trần Phương Thy liền lên tiếng hỏi hắn: “Thế nào? Không dời mắt khỏi người ta được rồi sao?”
Tầm mắt bị che khuất, hắn tỏ ra không vui đáp: “Mẹ có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Hắn tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”
Trần Phương Thy cười như không cười: “Buổi xem mắt này hài lòng chứ? Nếu hài lòng thì nắm bắt đi, con sẽ không tìm được ai hơn con bé ấy đâu. Mẹ chắc chắn đấy!”
Hắn khẽ nhướn mày, lên tiếng thăm dò: “Mẹ rất hài lòng về cô ấy?”
Bà gật mạnh đầu: “Vô cùng hài lòng. Con nhìn mà xem, vừa xinh đẹp, vừa có tài, tính tình lại tốt, không hề kiêu ngạo. Tìm đâu được người phụ nữ nào hơn thế nữa? Con dâu này, mẹ chấm rồi đó. Con mà còn không chịu nữa, vậy thì chết già luôn đi. Mẹ không quản con nữa.”
Hắn trầm mặc một hồi rồi lại lên tiếng hỏi: “Cô ấy có biết con đến đây để xem mặt không?”
Trần Phương Thy bĩu môi khinh thường: “Biết rồi mà còn cố hỏi. Đừng cho rằng bản thân có chút nhan sắc, có chút gia thế thì phụ nữ nào cũng bám nhé! Nhã Nhã không phải dạng phụ nữ đó đâu. Con vừa ý người ta nhưng chưa chắc người ta đã vừa ý con đâu, đừng tưởng bở.”
Câu nói này của bà thật sự đang tát vào mặt hắn một cái đau điếng. Hắn biết chứ, cho nên hắn mới làm liều sử dụng khổ nhục kế, bây giờ thì tự mình vả mặt mình, đau hơn gấp bội.
Hắn ủ rũ gật đầu: “Con biết, mẹ không cần phải dội nước lạnh lên đầu con nữa đâu.”
Trần Phương Thy nghi hoặc hỏi: “Có ý gì?”
Hắn nhìn về phía Tần Nhã Linh đang chuyên tâm xử lý công việc, khẽ thở dài: “Một lời khó nói hết, lát nữa trở về con nói với mẹ sau.”