Tại tầng cao nhất của SLC, gương mặt Tề Phong đen như than tàu ngồi cau mày nhìn điện thoại, mà lúc này đang diễn ra cuộc trao đổi của các phòng ban về hợp đồng mới được kí kết.
Mọi người đang ngồi đợi chỉ thị của hắn nhưng đáp lại là khuôn mặt cau có khiến cả phòng họp ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Tần Nhã Linh đã về nước ba ngày rồi nhưng cô lại chẳng gọi cho hắn một cuộc điện thoại, cũng chẳng có bất cứ một tin nhắn nào.
Cho dù điện thoại không ở bên cạnh nhưng không lý nào cô không nhớ số điện thoại của hắn? Hắn có nên gặp Tần Thu Ngọc xin số điện thoại trong nước của cô hay không?
Sự chờ đợi này thật sự là dài đằng đẵng, thậm chí là bất an đến không cách nào không phải suy nghĩ.
Hiện tại cũng vậy, ngồi trong phòng họp mà tâm trí hắn lại không có ở đây. Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn hình bóng của cô cùng với câu hỏi cô đã quay lại chưa và khi nào thì cô quay lại.
Thomas ngồi gần hắn nhất lo lắng không kém gì mọi người đang ngồi tại đây, cũng đang nín thở chờ đợi hắn lên tiếng.
Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy hắn có vẻ mặt như vậy. Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đã sai sót ở chỗ nào mà khiến cho cái tên ôn thần kia bày ra vẻ mặt nhăn nhó như vậy?
Tề Phong khẽ thở dài rồi đặt điện thoại xuống bàn, ngẩng đầu lên thì bắt gặp toàn bộ cặp mắt của cả phòng họp đang đổ dồn về phía mình.
Hắn tỏ ra bất cần đời thả lưng về lại ghế dựa: “Sao lại nhìn tôi với ánh mắt này? Tiếp tục thảo luận đi.”
Các cặp mắt lại đồng loạt hướng về phía Thomas với biểu hiện cầu cứu, anh ta đành phải liều mình nói: “Chúng tôi đã thảo luận xong, đang chờ chỉ thị của cậu!”
Tề Phong im lặng vài giây suy nghĩ.
Từ lúc bắt đầu, hắn có nghe vào tai chữ nào đâu nên làm sao biết nội dung của việc thảo luận, nhưng với năng lực làm việc của Thomas, hắn tuyệt đối tin tưởng.
“Thomas, cứ theo ý cậu mà làm, dự án này tôi cho cậu toàn quyền xử lý. Tan họp.”
Mọi người nhìn nhau rồi lần lượt đứng lên rời khỏi. Cuối cùng chỉ còn lại nhóm anh em chí cốt Thomas, Andrew, Jason và JK.
Thấy không còn người ngoài, cả đám tụ lại bên cạnh hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt thăm dò.
Tề Phong tỏ vẻ ngờ vực không hiểu họ đang muốn làm gì nên vẫn im lặng.
Cả đám cứ thế nhìn nhau đọ mắt.
Cuối cùng không chịu nổi, Thomas lên tiếng đầu tiên: “Người anh em, nói cho chúng tôi biết, hôm nay cậu mắc chứng ôn gì mà lại có cái biểu hiện khác thường này, giống như ai thiếu nợ cậu, có cần tôi giúp cậu đi đòi?”
Andrew cũng không thất thế nói lên suy nghĩ của mình: “Theo kinh nghiệm của tôi, với biểu hiện này của cậu, tôi dám chắc có liên quan đến phụ nữ. Nói tôi biết, tôi giúp cậu đi đòi lại công đạo!”
JK nhanh nhẩu hất cằm khiêu khích người vừa lên tiếng: “Là chị dâu nhỏ, anh dám đi đòi không?”
JK nói dứt lời, cả đám hùa nhau phá lên cười châm chọc.
Tề Phong đanh mặt lại nhìn đám bạn thân đem mình ra đùa giỡn, lớn tiếng quát: “Các cậu có im đi không? Đùa tôi vậy vui lắm hả?”
Cả đám lại phá lên cười lần nữa, không nghĩ rằng William hằng ngày luôn là người điềm tĩnh mà hôm nay cũng biết tức giận, không phải là chuyện nhỏ nha.
Thomas to gan lớn mật dám chống đối hắn, vạch mặt: “Cậu dẵm phải bom à, chứng tỏ trúng tim đen, có tật giật mình. Sẽ không phải chị dâu nhỏ bỏ cậu đi rồi đấy chứ?”
Lần này Tề Phong thật sự cứng họng không dám nói năng gì nữa, bởi vì hắn đích thực bị cô ghét bỏ, rời đi mà không nói một lời, đến hôm nay vẫn là bặt vô âm tín. Cho nên tốt nhất nên im lặng, lũ bạn này có thể bất chấp mang hắn ra đùa giỡn mà không sợ tổn thương đến lòng tự tôn của hắn.
Mặt hắn đen như đít nồi, đứng lên đẩy chiếc ghế đang ngồi và bước đi về hướng cửa phòng họp.
Chân chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì hắn bỗng đứng khựng lại, quay đầu hướng về đám người đang đưa mắt nhìn.
Bị ánh mắt sắc như dao của đại Boss lia tới, cả đám giật nảy mình, không ai dám hó hé nửa lời.
“Andrew!”
Tề Phong gọi đích danh tên một người trong nhóm khiến cậu ta thót tim, vội vàng đứng dậy lên tiếng: “Dạ! Sếp!”
“Gọi Alex lên gặp tôi một lát!”
Nói dứt lời, hắn bước một mạch ra khỏi phòng họp không quay đầu lại nữa.
Andrew lúc này thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống ghế: “Tôi tưởng bị xử tử hình chứ, hù chết tôi!”
Thomas, Jason và JK như trút được tảng đá nghìn cân, thở phào một hơi. Cũng may trời không đổ mưa máu, nếu không bọn họ chắc chỉ có nước đào hố tự chôn.
“Cậu ta gọi Alex làm gì? Có chuyện gì mà cả cuộc họp quan trọng cậu ta cũng không để tâm, vậy mà cuối cùng lại gọi Alex? Các cậu không thấy lạ à?”
Thomas không nén được lòng hiếu kì lên tiếng. Trước giờ William chưa từng có biểu hiện kì lạ như hôm nay, chắc chắn cậu ta có chuyện gì giấu bọn họ.
Bốn người nhìn nhau lắc đầu, không ai nói câu nào sau đó đồng loạt đứng dậy trở về phòng làm việc của mình.
Tại văn phòng làm việc ở tầng cao nhất của SLC, Tề Phong đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay cho vào túi quần, mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xa.
Bao nhiêu năm nay, dù là lúc bận tối mắt tối mũi, cả thời gian để ngủ cũng không có, thậm chí là lúc công ty đang ở bên bờ vực thẳm, hắn cũng chưa bao giờ có cảm giác buồn phiền như thế này. Trong lòng cứ thấp thỏm không yên, không thể tập trung làm được bất cứ việc gì.
Không ngờ Tần Nhã Linh lại có sức ảnh hưởng lớn đến hắn như vậy. Trong đầu hắn lúc nào cũng hiện lên khuôn mặt cô.
Đã ba ngày rồi, hôm nay đã là ngày thứ tư cô rời đi mà không cho hắn bất cứ tin tức gì. Chẳng lẽ cô thực sự trốn rồi, không muốn có bất cứ liên hệ gì với hắn nữa?
Ba tiếng gõ nhịp nhàng ‘cốc, cốc, cốc’ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tề Phong. Hắn định thần trở lại lên tiếng: “Mời vào!”
Người gõ cửa là Trịnh Ân, anh họ của Tần Nhã Linh, là nhân viên dưới trướng của Andrew, thuộc bộ phận tinh anh nhất của SLC. Trong công ty mọi người gọi anh ta là Alex để tiện xưng hô vì công ty đa phần là người Mỹ.
Trịnh Ân là do Tề Phong đích thân chiêu mộ về. Một phần do anh ta là con của dì Tần, cũng có qua lại đôi lần, nhưng cốt yếu anh là nhân tài IT, có thể nói là tiền bối của hắn. Tất cả cộng lại, hắn không tiếc trả lương hậu hĩnh để mời anh về làm việc cho mình.
Vì mối quan hệ khắng khít giữa hai vị trưởng bối và cũng nể nang sự tinh nhuệ của Tề Phong nên Trịnh Ân không hai lời lập tức đầu quân cho SLC.
Khi nghe Andrew nói Tề Phong muốn gặp mình, Trịnh Ân cũng cảm thấy lạ. Hỏi Andrew thì anh ta nói không biết nên chỉ đành tuân lệnh mà lên tầng cao nhất gặp sếp tổng.
Thấy Trịnh Ân mở cửa vào, Tề Phong cũng tiến lại bàn làm việc của mình và chỉ tay vào ghế đối diện ý bảo anh ta lại đó ngồi.
“Trịnh Ân.”
Tề Phong gọi tên anh ta bằng tiếng mẹ đẻ mà không phải gọi là Alex như những lúc làm việc khiến anh ta không khỏi nghi hoặc.
Sau khi an vị trên ghế, hắn lên tiếng: “Gọi anh lên đây không phải vì công việc mà là chuyện cá nhân.”
“Tôi biết. Nếu là công việc thì chỉ cần Andrew nói là được.”
Trịnh Ân cũng không lấy làm lạ, đây là lần đầu tiên hắn gọi anh đến đây, cũng là lần đầu tiên ở trong công ty họ nói chuyện với nhau bằng tiếng mẹ đẻ.
“Có chuyện gì cậu cứ nói!” Trịnh Ân không vòng vo, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Muốn hỏi anh về một người!”
Trịnh Ân mày khẽ nhướn lên chứng tỏ anh vô cùng bất ngờ. Tuy vậy anh vẫn không nói tiếng nào chờ đợi người đối diện lên tiếng.
“Nhã Nhã… mấy ngày nay… cô ấy thế nào? Anh có liên hệ được với cô ấy không?”
Nghe hai chữ “Nhã Nhã” được thốt ra từ miệng người đối diện, Trịnh Ân không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Nhã Nhã? Cậu biết con bé?”
Tề Phong cũng không giấu giếm: “Tôi và cô ấy quen nhau được một thời gian rồi. Mấy ngày nay không liên lạc được với cô ấy nên có chút lo lắng, muốn hỏi thăm anh xem cô ấy thế nào mà thôi.”
Trịnh Ân tiếp tục kinh ngạc: “Quen lâu rồi? Con bé chỉ mới sang bên này được vài tháng tháng thôi mà?”
“Từ lúc cô ấy sang đây là tôi đã gặp rồi. Nhà tôi ở gần nhà anh. Chúng tôi gặp nhau lúc chạy bộ buổi sáng.” Tề Phong giải đáp thắc mắc của anh ta.
Tần Nhã Linh có thói quen chạy bộ buổi sáng, người làm anh họ như anh dĩ nhiên biết rất rõ. Trong lòng anh đã sáng tỏ. Vậy họ gặp nhau cũng không có gì lạ. Cái chính mà anh muốn biết là giữa hai người là quan hệ gì mà thôi.
“Cậu và con bé là quan hệ gì?”
Tề Phong cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Trịnh Ân như thế nào. Chính hắn cũng còn chưa xác định quan hệ giữa hắn và cô thì phải nói thế nào đây. Lỡ như để anh ta hiểu lầm thì sao?
Sau vài giây lưỡng lự, Tề Phong lên tiếng khẳng định: “Tôi thích cô ấy, tôi đang theo đuổi cô ấy!”