Tần Thu Ngọc nghe vậy thì nhìn Linda lên tiếng hỏi: “Cháu cảm thấy người mẫu nào thì hợp?”
Linda lắc đầu: “Trước đến nay cháu chỉ phụ trách liên hệ người mẫu chụp cho bộ sưu tập theo mùa mà thôi. Về áo cưới thì cháu chịu.”
Linda nhìn sang người ngồi bên cạnh nói tiếp: “Lily, em là nhà thiết kế, em nói xem chọn người mẫu thì dựa trên tiêu chí nào?”
Tần Nhã Linh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Thì vẫn là cần gương mặt có khí chất một chút, chiều cao, ngoại hình cân đối để khỏi phải sửa lại số đo. Hoặc là liên hệ được người mẫu sớm thì em sẽ cho sửa lại ở bên đó luôn.”
Linda nhìn về phía Tần Thu Ngọc lắc đầu: “Này nhất thời chị không nghĩ ra ai cả. Những người mẫu đã từng hợp tác với chúng ta thì chị nghĩ chỉ hợp với những trang phục theo mùa thôi.”
Tần Thu Ngọc bỗng nhiên nhìn chằm chằm Tần Nhã Linh khiến cô bất giác lạnh sống lưng, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên cô không hề cảm nhận sai, khoé miệng Tần Thu Ngọc chợt kéo căng ra, khoé mắt cũng cong lên đầy hứng thú: “Cháu làm người mẫu đi. Gương mặt, chiều cao, ngoại hình, khí chất đều có đủ, bảo đảm sẽ khiến cho người xem không rời được mắt.”
Linda nghe vậy cũng lập tức quay sang nhìn cô, gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng, sếp nhìn người rất chuẩn, không sai đi đâu được. Lily, em làm người mẫu nữ là bảo đảm thành công vang dội.”
Khoé miệng Tần Nhã Linh co rút liên hồi, lắc đầu nguầy nguậy: “Không được đâu, cháu chưa làm người mẫu bao giờ, hai người tìm người khác đi, tiện thể tìm người mẫu nam luôn.”
“Người mẫu nam?”
Tần Thu Ngọc lẩm bẩm, trong đầu xẹt qua hình ảnh một người. Bà cười một cách khó hiểu rồi nhìn cô cất giọng: “Người mẫu nam bác nhắm được rồi, chỉ cần cháu đồng ý làm người mẫu nữ cho bác là xong.”
“Việc này…?”
Tần Nhã Linh ngập ngừng suy nghĩ cách từ chối nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Linda đã thêm lời: “Thời gian gấp rút, em đừng lưỡng lự nữa. Để tìm được người mẫu có tên tuổi lại còn phù hợp với yêu cầu của chúng ta không dễ đâu. Nào là phải liên hệ người đại diện, thông qua họ thương lượng hợp đồng, rồi lên lịch trình cụ thể, cuối cùng còn phải cho họ xem thành phẩm của chúng ta. Khi phù hợp tất cả các yêu cầu rồi thì họ mới cân nhắc có đáp ứng hợp đồng của chúng ta hay không. Thật sự rất rắc rối và mất nhiều thời gian. Em suy nghĩ đi.”
Tần Nhã Linh nhíu mày. Cô chưa từng phải tiếp xúc với việc này nên cũng không nghĩ để chụp quảng cáo lại phải trải qua nhiều khâu như vậy.
Nếu đúng như lời Linda nói thì e rằng thời gian không đủ. Thành phẩm ít nhất phải một tháng nữa mới có thể đến tay, chụp quảng cáo xong còn phải mất thời gian chỉnh sửa, in album, trang trí showroom… Còn rất nhiều công việc chưa hoàn thành mà The Wind Plaza còn chưa đầy hai tháng nữa là khai trương rồi. Còn chần chừ nữa thật sự là không thể kịp.
Nhìn hai người trước mặt thêm một lần, cô lưỡng lự: “Thật sự không còn cách nào khác sao?”
Tần Thu Ngọc nhìn Linda trao đổi ánh mắt, sau đó nhẹ giọng nài nỉ: “Cháu giúp bác chuyện này đi. Còn nhiều khâu phải chuẩn bị nữa, sợ không kịp thời gian.”
Cô thở dài: “Dạ được. Vậy để cháu liên hệ về nước chỉnh sửa số đo của cháu. Về người mẫu nam, bác liên hệ lấy số đo sớm để cháu gửi về chỉnh sửa luôn.”
“Được. Trong ngày hôm nay bác sẽ đưa cho cháu.” Tần Thu Ngọc vui vẻ ra mặt.
“Vậy cháu về phòng làm việc tiếp đây.”
Tần Nhã Linh đi rồi, Linda lúc này mới dám lên tiếng: “Sếp, sếp có phải cũng đang nhắm tới người mẫu nam giống cháu không?”
Tần Thu Ngọc cười như không cười: “Nói xem?”
“Thái tử gia The Wind.”
Bà gật đầu: “Rất có mắt nhìn.”
“Sếp không sợ Lily không đồng ý sao?” Linda lưỡng lự hỏi.
Tần Thu Ngọc dựa vào ghế làm việc, thản nhiên lắc đầu: “Là con bé không hỏi người mẫu nam là ai chứ đâu phải bác không nói?”
Linda chắp tay bội phục: “Cao minh.”
Bà cười đắc ý, sau đó cầm lấy điện thoại di động: “Tiếp theo phải cần người trung gian lên tiếng cái đã. Nhưng bác chắc chắn không vấn đề.”
Cuộc nói chuyện kết thúc, Tần Thu Ngọc hướng Linda ra dấu, cười như gió xuân: “Đại công cáo thành.”
Phía bên kia, sau khi cùng chị em tốt nói chuyện, Trần Phương Thy ngay lập tức gọi điện thoại cho thằng con trai bảo bối.
Tề Phong đang ngồi trước bàn làm việc đọc văn kiện thì nhận được điện thoại từ mẹ mình, hắn tạm dừng công việc cùng bà nói chuyện.
“Mẫu thân đại nhân, người lại có chuyện gì gấp à?”
“Thằng quỷ sứ, đừng dùng cái giọng điệu này nói chuyện với mẹ anh.” Trần Phương Thy tức giận mắng.
“Mẫu thân bớt giận. Mẫu thân gọi cho hài nhi có việc chi dạy bảo?” Hắn vẫn giữ giọng điệu nhả nhớt như thường ngày.
“Mẹ có việc nhờ con giúp. À không, là dì Tần muốn nhờ con giúp một chuyện. Con có rộng lòng giúp đỡ hay không?”
“Dì Tần sao? Dì ấy có chuyện gì cần đến con?” Tề Phong không khỏi kinh ngạc hỏi lại.
“Là như vầy, dì ấy cần một người mẫu nam để chụp quảng cáo cho bộ sưu tập áo cưới của Nhã Nhã. Hiện tại chưa tìm được người nên nhờ mẹ hỏi con xem có thể giúp dì ấy hay không. Ý con thế nào?”
Hắn chợt cao giọng: “Mẫu thân đại nhân, từ lúc nào nhan sắc của con, người có thể đem bán được rồi? Người có phải thấy vô cùng hãnh diện hay không?”
“Thằng quỷ sứ, mẹ mang con bán bao giờ hả? Đây là dì Tần nhờ giúp có được hay không? Với lại con phải nên mừng khi dì ấy còn nghĩ đến con, nếu không con cứ ngồi đó mà khóc ròng đi!” Trần Phương Thy mỉa mai nói qua điện thoại.
“Mẫu thân đại nhân, người đừng vòng vo nữa. Rốt cuộc người muốn nói gì?”
Tề Phong tỏ ra mất kiên nhẫn, không còn hứng thú với cuộc trò chuyện này. Hắn còn cả chồng văn kiện đang chờ phê duyệt. Nếu như người gọi đến không phải là người mẹ kính yêu của hắn, có lẽ hắn sẽ không bắt máy luôn.
“Mẹ hỏi con lần cuối, con có đồng ý giúp hay không?”
“Cho con một lý do để đồng ý đi!”
Vuốt vuốt mi tâm, hắn thật sự có chút đau đầu rồi. Chiều nay hắn còn phải đến L’Amour đón cô, cho nên phần công việc hôm nay hắn phải nhanh chóng làm cho xong.
“Người mẫu nữ là Nhã Nhã. Lý do này đủ thuyết phục chưa?”
Tề Phong tay cầm bút đặt trên tờ văn kiện chợt khựng lại. Nhã Nhã sao?
Cho đến hôm nay, mỗi khi nghe đến cái tên này, hắn vẫn không sao kiềm chế được cảm xúc. Tâm tưởng rối bời, vui buồn lẫn lộn, lúc chỉ muốn giữ thật chặt, cũng có lúc thật bất lực chỉ muốn buông xuôi, nhưng cuối cùng tâm không nỡ, lòng không đặng!
Có lẽ tình cảm mà hắn dành cho cô đã vượt quá tầm kiểm soát, trong đầu không lúc nào không nhớ đến gương mặt thanh thuần nhưng chất chứa đủ mọi cảm xúc đan xen của cô. Đời này của hắn thật sự thua thảm trên tay cô rồi!
Mãi không thấy đầu bên kia lên tiếng, Trần Phương Thy lên tiếng gọi: “A Phong!”
Vẫn là sự trầm mặc. Bà nói tiếp: “Sao không nói gì? Quyết định thế nào? Con không nhận thì khi bị người khác giành mất, con đừng nói mẹ không giúp con!”
“Mẹ!” Hắn chợt cao giọng.
“Sao? Không gọi mẫu thân đại nhân nữa à?” Trần Phương Thy không nén được cao hứng, buông lời châm chọc.
“Được rồi. Mẹ không cần phải sát muối vào vết thương.” Hắn thật sự đuối lý.
“Vậy mẹ xem như con đã nhận lời. Để mẹ báo cho dì ấy.”
“Nhã Nhã có biết không?”
Hắn vẫn còn điều nghi hoặc. Với tình trạng hiện giờ của hai người, không lý nào cô lại đồng ý việc này. Hơn nữa còn là chụp album áo cưới.
Quả nhiên, câu trả lời của Trần Phương Thy đúng như hắn dự đoán: “Con bé không biết. Dì Tần kêu con tạm thời giấu việc này.”
“Con biết rồi. Thời gian chụp báo trước cho con vài ngày để con sắp xếp!”
“Được, vậy con làm việc đi.” Trần Phương Thy xem như đã an lòng.
“Vâng, con chào mẹ!” Tề Phong nói lời tạm biệt.
Kết thúc cuộc điện thoại, hắn tựa lưng vào ghế dựa vuốt vuốt mi tâm. Tần Nhã Linh đối với hắn lúc nóng lúc lạnh, khi thì quan tâm, khi thì chẳng thèm nhìn đến vẻ mặt của hắn. Hắn thật sự không thể nào hiểu được cô đang nghĩ gì, thật sự muốn điều gì.
Hắn đưa mắt nhìn khung ảnh để một góc trên bàn. Đây là lần đầu tiên hắn để vật riêng tư ở nơi làm việc, mà lại là một khung ảnh và cũng là duy nhất. Người con gái trong khung ảnh ấy không ai khác chính là người hắn ngày nhớ đêm mong – Tần Nhã Linh.
Nét đẹp của cô không quá xuất sắc nhưng lại vô cùng trong sáng thuần khiết, chỉ dám ngắm nhìn từ xa không dám chạm vào vì vô cùng mỏng manh dễ vỡ, ánh mắt xa xăm không có điểm đến, nụ cười ẩn giấu nỗi buồn không ai nhìn thấu…
Người con gái này đã từng phải chịu tổn thương đến nhường nào mà khiến cô lại sợ hãi thu mình lại như vậy?
Ánh mắt thâm tình nhìn khung ảnh trước mặt, hắn lẩm bẩm: “Nhã Nhã, anh phải làm sao để em có thể tự nguyện ở bên cạnh anh đây?”