Trần Phương Thy đi tiếp khách một vòng rồi trở về bàn chính hướng hai bà cháu mỉm cười: “Mẹ, Nhã Nhã! Hai người có vẻ nói chuyện rất ăn ý nhỉ?”
Lão phu nhân gật đầu, gương mặt phúc hậu cười rạng rỡ như trẻ thêm vài tuổi: “Ừm, Nhã Nhã rất đáng yêu, mẹ rất thích.”
“Vâng, nhưng mà mẹ cũng đừng truy hỏi nhiều thế chứ, lỡ đâu Nhã Nhã lại sợ thì sao?” Bà vừa cười vừa nói.
Tần Nhã Linh lắc đầu: “Không ạ, bà nội rất vui tính, con làm sao lại sợ ạ?”
Cô không hiểu ý tứ của Trần Phương Thy nhưng lão phu nhân thì lại hiểu rõ ràng, thế nên bà cụ ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của Tề Phong, thấy hắn ngồi đối diện thì ra hiệu gọi đến.
Hắn trước sau vẫn dõi theo hai bà cháu nên khi nhận được tín hiệu, hắn ngay tức thì rời khỏi ghế ngồi đi về phía ba người phụ nữ đang tụ lại.
Thấy cháu trai đã tiến đến, lão phu nhân cười hoà ái nói: “Được rồi, cũng đến giờ khai tiệc, để a Phong chăm sóc con nhé. Lát nữa lại cùng nội nói chuyện tiếp.”
Tề Phong lúc này vừa vặn đứng bên cạnh Trần Phương Thy, đặt tay lên vai Tần Nhã Linh đối bà cụ mỉm cười: “Vâng nội, con đưa Nhã Nhã đi trước, lát tụi con lại tìm nội.”
Lão phu nhân gật đầu: “Được, lát nữa nhất định phải đưa Nhã Nhã đến tìm nội đấy, nội còn nhiều chuyện muốn nói với con bé lắm!”
“Vâng, nhất định.”
Tần Nhã Linh nhìn bà cụ cười hoà nhã: “Vậy con đi trước, lát con lại tìm nội ạ.”
“Được.”
Cô cùng Tề Phong đi về phía bàn đối diện, đối Tề Nguyệt cười chào hỏi rồi ngồi xuống chiếc ghế vừa được hắn kéo ra.
Sau khi an vị, hắn nhìn cô lên tiếng hỏi: “Em cùng nội nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Cô nhìn hắn trả lời: “Không có gì, nội chỉ hỏi về em cùng gia đình một chút mà thôi. Sau khi biết em là cháu ruột bác Thu Ngọc thì lại hỏi em thêm về công việc.”
Hắn khẽ nhướn mày: “Chỉ có vậy?”
Cô gật đầu: “Vâng, còn chưa nói xong thì mẹ anh đến rồi.”
Tề Phong thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hắn chính là sợ bà cụ trong lúc cao hứng lại hỏi cô này nọ về mối quan hệ của hai người. Mặc dù hắn cũng rất mong bà cụ sẽ hỏi cô vấn đề đó để hắn có thể thông qua cuộc nói chuyện này mà biết được câu trả lời của cô, nhưng dục tốc bất đạt, hắn vẫn nên chờ đợi thì hơn.
Thời hạn ba tháng để cô suy nghĩ cũng đã gần đến, từ ngày ấy đến giờ hắn chưa từng nhắc lại vì không muốn cô bối rối, nhưng hắn lại sợ cô quên mất ước định của hai người. Hắn đã nói chờ thì sẽ chờ, cứ đợi ngày đó đến rồi hắn lặp lại cũng không muộn, chỉ mong cô sẽ không quên.
Tề Phong đang muốn nói gì đó thì lúc này, một bé trai cỡ chừng năm tuổi chạy đến kéo cánh tay hắn cất giọng non nớt: “Bác hai!”
Hắn quay sang nhìn cậu nhóc, vui vẻ bế bổng cu cậu lên rồi nhéo một bên má nó: “Lại chạy lung tung nữa phải không?”
“Nào có. Ở đây toàn người lớn, cháu chẳng biết ai nên mới đi kiếm đồ ăn thôi.”
Cậu nhóc bĩu môi, xong lại tròn xoe đôi mắt nhìn cô gái đang ngồi cạnh bác hai của nó, hai cánh tay trắng nõn mập mạp giơ lên, nhe hàm răng sữa trắng đều tăm tắp nói: “Chị xinh đẹp, bế!”
Tròng mắt Tề Phong bất giác tối sầm, đưa tay lên gõ vào trán cu cậu: “Cháu bớt quậy cho bác, muốn ăn đòn phải không?”
Sau đó quay sang nhìn Tần Nhã Linh cười gượng: “Cháu ruột anh, con trai của Tề Nguyệt, Hứa Thiên Dật, em có thể gọi nó là John.”
Cậu nhóc xoa xoa cái trán chẳng có tí sưng đỏ nào, bày ra dáng vẻ ủy khuất cầu thương hại. Tuy mới năm tuổi nhưng cậu nhóc vô cùng thông minh, chỉ là có chút quậy phá và hiểu chuyện quá sớm, nhất là thích gái đẹp khiến cả nhà đều đau đầu.
Ví như hiện tại, cậu nhóc nhìn thấy Tần Nhã Linh liền bắt đầu giở trò, chưng ra bộ mặt mê muội cầu được yêu yêu, hai tròng mắt như thể bắn ra được tim hồng khiến một người đàn ông có tính chiếm hữu cao như hắn khó mà không khỏi tức giận. Nhưng mà người còn đang ở bên cạnh, hắn vẫn phải cố gắng áp chế cơn tức tối trong người.
Cậu nhóc được đà lấn tới, hai cánh tay mũm mĩm vẫn không chịu bỏ xuống, tiếp tục bày ra bộ mặt đáng yêu để được Tần Nhã Linh mủi lòng.
“Chị xinh đẹp, bế John!”
Cô không có cách nào kháng cự trước sự đáng yêu của cậu nhóc, mỉm cười với cu cậu và giơ hai tay đến muốn nhấc bổng cậu bé lên, thế nhưng cố thế nào cũng không thể bế nổi, cậu nhóc này nặng quá.
Tề Phong thấy hành động này của cô nên vội giơ tay đỡ lấy, để cu cậu ngồi lại trên đùi mình, trợn mắt mắng: “Cháu xem cháu vừa to vừa nặng như vậy, cô ấy làm sao bế nổi, ngồi yên đi!”
“Cháu mới chỉ năm tuổi, cao chưa đến bốn feet, nặng chưa đến tám mươi pao, rất rất nhỏ nha.” Cu cậu xụ mặt xuống, giả bộ ngồi chỉnh tề.
Cả Tề Nguyệt đang ngồi cạnh Tề Phong và Tần Nhã Linh đều phì cười thành tiếng. Cậu nhóc rõ ràng trông như một con heo, nhỏ ở chỗ nào chứ?
Bất chấp mọi người đang cười mình, cu cậu vẫn hướng đôi bàn tay mũm mĩm về phía Tần Nhã Linh nũng nịu: “Chị xinh đẹp, vậy thơm John một cái cũng được nha!”
“Nhóc con, muốn bác ném con xuống đất phải không? Còn nữa, không được gọi chị, gọi là cô!”
Tề Phong lại trợn mắt đe. Hắn còn chưa được cô thơm cái nào đâu mà còn dám trèo lên đầu hắn ngồi, lại còn dám cả gan gọi người phụ nữ của hắn là chị, thằng nhóc này đúng là ốm đòn đây mà!
Cậu nhóc không chịu thua, tiếp tục chọc tức hắn: “Chị xinh đẹp, bác hai cứ bắt nạt John, chị xinh đẹp nghỉ chơi với bác ấy đi, chơi với John, đợi sau này John lớn lên, John đẹp trai hơn, nhiều tiền hơn bác ấy, John sẽ cưới chị gái xinh đẹp nhé!”
Cậu nhóc John cười tươi roi rói nhe hàm răng trắng đều thẳng tắp, nói chuyện thành thạo cứ như một ông cụ non, thành công khiến gương mặt Tề Phong đen như đít nồi. Không ngờ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám ở trước mặt hắn thẳng thừng muốn cướp vợ hắn, gan đúng là to không vừa đâu, thật đáng đánh đòn.
“John, cháu ngậm miệng lại cho bác, có muốn bác khâu miệng cháu lại hay không?”
“Chị xinh đẹp, bác hai uy hiếp John nữa kìa!” Nhóc John vẫn không chịu thua thiệt.
Lúc này Hứa Ngôn, chồng của Tề Nguyệt và là ba của cậu nhóc phải lên tiếng đe doạ: “John, không quậy nữa, lại đây với ba.”
Nãy giờ Tần Nhã Linh chỉ chuyên tâm nhìn cậu nhóc nên không hề để ý đến người đàn ông tên Hứa Ngôn đang đứng sau ghế Tề Nguyệt ngồi, trên tay đang bế một bé gái tầm hai tuổi vô cùng đáng yêu, giờ nghe anh ta lên tiếng cô mới để ý và ngẩng đầu nhìn anh ta nở nụ cười gượng gạo, gật đầu chào.
Hứa Ngôn cũng mỉm cười gật đầu chào cô, sau đó quét ánh mắt sắc lạnh về phía cậu con trai của mình, khiến cậu ta rụt cổ im bặt không dám động đậy.
“John!”
Anh ta quát gọi tên cậu nhóc lần nữa. Cậu nhóc mặt lầm lì tụt xuống khỏi đùi Tề Phong và đi về chỗ trống bên cạnh Tề Nguyệt, ngồi im phăng phắc. Cậu nhóc chắc chắn là sợ ba nhất rồi cho nên mới ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Tề Phong nhìn cô cười giải thích: “Thằng nhóc đó là vậy, không biết tôn ti lớn nhỏ, em đừng để bụng.”
Cô lắc đầu cười: “Không sao, cháu trai của em cũng vậy, con nít mà, không cần chấp nhặt.”
Cuối cùng buổi party cũng bắt đầu diễn ra. Hai MC nam nữ đi ra giữa sân khấu bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Sau một tràng giới thiệu thường lệ về chủ nhân của bữa tiệc và tiết mục văn nghệ mở màn thì cũng đến lúc khai tiệc, nhân viên nhà hàng trong bộ đồng phục được thiết kế riêng bởi Tần Nhã Linh cầm trên tay phần đồ ăn lần lượt tiến vào giữa lối đi rồi rẽ ngang vào từng bàn đặt khay đồ ăn xuống.
Buổi party diễn ra vô cùng náo nhiệt. Hai vị MC cũng rất biết cách hoạt náo, tùy thời tùy lúc lại mời khách dự tiệc lên hát và khiêu vũ. Bên dưới sân khấu là một khoảng trống rộng rãi vừa đủ để hai mươi cặp nam nữ thoả sức bung xoã.
Một điệu nhạc Valse êm dịu vang lên, Tề Nguyệt quay sang Tề Phong ngồi cạnh lên tiếng: “Anh cùng Nhã Nhã nhảy một bản đi, điệu này vừa hay rất thích hợp.”
Lời đề nghị này vừa vặn hợp ý hắn, hắn liền nhìn sang Tần Nhã Linh nhẹ giọng hỏi: “Cùng anh nhảy điệu này được chứ?”
Tề Nguyệt góp lời: “Nhã Nhã, lên nhảy đi, đến đây thì cũng ít nhất nhảy một điệu chứ?”
Mặc dù cảm thấy gượng gạo muốn từ chối nhưng đã bị em gái người ta nói đến như thế rồi, hơn nữa cô đến đây cũng là thuận theo yêu cầu của Trần Phương Thy làm bạn nhảy của hắn, nếu không nhảy một điệu e là cũng khó ăn nói. Thôi thì nhảy một điệu vậy, cũng không mất mát gì.
Cô hướng hắn gật đầu: “Được.”
Tề Phong dĩ nhiên vô cùng vui vẻ, lập tức đứng lên chìa tay ra trước mặt Tần Nhã Linh bày ra dáng vẻ thân sĩ. Cô đặt tay mình vào tay hắn, sau đó cũng đứng lên cùng hắn đi về phía sàn nhảy.
Đôi nam thanh nữ tú cứ thế trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn, có người trầm trồ cũng không ít người ganh tị, nhất là các vị thiên kim tiểu thư đã từng cùng Tề Phong xem mắt. Nhưng mà ganh tị thì thế nào, tài sắc không bằng người ta vậy thì cứ đỏ mắt mà nhìn đi.