Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 49

Hôm sau như đã hẹn, là ngày Tề Khải Phong đưa Tần Nhã Linh đi thăm thú San Jose, nhưng tám giờ hắn lại nhận được cuộc điện thoại của cô nói Tần Thu Ngọc muốn mời hắn đến nhà dùng bữa, kêu hắn trễ một chút hẵng đến.

Không có cách từ chối, hắn đành phải làm theo nhưng vì muốn có thêm nhiều thời gian ở bên cô, chưa đến thời gian dùng bữa trưa, hắn đã chân trước chân sau chạy đến, đồng hồ lúc này mới chỉ điểm mười giờ.

Đứng ở cửa nhà bếp nhìn Tần Nhã Linh luôn tay luôn chân, khoé miệng Tề Phong khẽ nhếch lên nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, trong lòng khẽ chảy qua một dòng ấm áp.

Trịnh Ân từ cầu thang bước xuống bắt gặp hắn đang đứng ở cửa nhà bếp chăm chú dõi theo bóng hình bên trong, anh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, tự hỏi vì cớ gì lúc này hắn lại có mặt ở đây?

Lặng lẽ tiến lại gần nơi Tề Phong đang đứng, Trịnh Ân cất tiếng gọi: “William!”

Hắn giật mình quay lại, anh gật đầu: “Chào anh, Trịnh Ân. Ở đây không phải công ty, gọi tôi Tề Phong đi.”

“Cùng uống một tách cafe chứ?” Hai tay đút túi quần, Trịnh Ân mặt không tỏ thái độ, cất giọng trầm trầm.

Nhìn vẻ mặt Trịnh Ân, hắn hiểu anh ta có lẽ muốn cùng mình nói chuyện chứ không đơn thuần là uống một cốc cafe, và tất nhiên, hắn không có quyền từ chối, khẽ gật đầu một cái.

Nhận được sự đồng ý của đương sự, Trịnh Ân không nói thêm lời nào trực tiếp đi về phía sân vườn sau nhà. Anh đi đến quầy bar pha hai tách cafe rồi tiến lại chiếc bàn trà gần đó.

“Cảm ơn anh!” Tề Phong lên tiếng cảm ơn khi tách cafe nóng còn nghi ngút khói được đặt trước mặt mình.

Trịnh Ân ngồi xuống đối diện, cầm cốc cafe đưa lên miệng thổi và nhấp một ngụm, sau đó từ tốn đặt xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn Tề Phong một cách sâu xa.

Bắt gặp ánh mắt dò xét của ai kia, Tề Phong cũng ít nhiều cũng hiểu anh ta gọi hắn đến nói chuyện về vấn đề gì, thậm chí những điều anh ta sắp nói không đơn giản, bản thân hắn cũng phải cân nhắc.

“Trịnh Ân, có việc gì anh cứ nói thẳng, anh đâu phải không biết con người tôi!”

“Vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Những lời tôi nói hôm trước cậu còn nhớ chứ?”

Tề Phong nhíu mày một cái nhưng vẫn gật đầu, những gì anh ta nói với hắn, tất nhiên hắn nhớ rất rõ, bản thân cũng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không thể hiểu một cách minh bạch.

“Vậy cậu có thật sự cân nhắc sao?” Trịnh Ân dò hỏi.

“Tôi không hiểu ý anh!” Hắn nhíu mày.

“Về Nhã Nhã, cậu thật sự muốn tiến xa hơn với con bé sao?”

“Phải!”

Tề Phong kiên định gật đầu, chưa bao giờ hắn có ý định dừng lại ở vị trí này, hắn chỉ muốn tiến thẳng về phía cô, giữ lấy cô một khắc cũng không muốn rời. Nhưng kết quả không như hắn mong đợi, hắn muốn tiến một bước thì cô cũng lùi một bước, thậm chí là hai bước, đúng hơn là cô đang trốn chạy. Vì điều gì? Đây chính là thắc mắc lớn nhất trong lòng hắn.

“Cậu chắc chắn?” Trịnh Ân hỏi thêm một lần.

“Đúng vậy, chưa bao giờ tôi có ý định dừng lại.”

Hắn nhìn thẳng người đối diện nói tiếp: “Tôi biết anh lo lắng điều gì, tôi cũng không hiếu kì khi anh có sự nghi ngờ về tôi. Nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.”

Im lặng vài giây nhìn vẻ mặt đối phương, thấy anh ta không có biểu cảm gì khác, hắn nói tiếp: “Những gì anh nói với tôi, tôi luôn suy nghĩ và cân nhắc. Anh nói trước đây cô ấy đã từng bị tổn thương… Mặc dù tôi rất muốn biết, một mặt là không muốn bản thân mắc sai lầm tương tự, nhưng phần lớn là muốn hiểu cô ấy, để cô ấy có thể an tâm khi ở bên tôi, để cô ấy có thể xem tôi là chỗ dựa. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi nhận ra bản thân có phần hơi nóng vội, ai cũng có quá khứ, có khúc mắc, còn cô ấy lại chịu tổn thương trong quá khứ, nếu như cứ tiếp tục khơi mào, một là cô ấy có thể vượt qua, hai là cô ấy sẽ mãi lún sâu không thể nào tự nhấc chân ra…”

Hắn dừng lại khi thấy Trịnh Ân nhíu chặt mi tâm, nhưng lời hắn muốn nói còn chưa xong, hắn tiếp tục nói hết một lần: “Tôi không quan tâm trước đây cô ấy là người như thế nào, tôi chỉ quan tâm con người hiện tại của cô ấy. Trước đây cô ấy đã chịu tổn thương như thế nào, tôi chắc chắn không bao giờ khiến cô ấy chịu tổn thương thêm lần nào nữa. Anh tin cũng được, không tin cũng không sao, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh, con người tôi nói được làm được!”

Nghe những lời khẳng định của Tề Phong cùng ánh mắt đầy kiên định của hắn, Trịnh Ân âm thầm gật đầu. Xem ra anh không nhìn lầm cậu ta, nhưng liệu có thể hy vọng cậu ta sẽ làm con bé thay đổi quan điểm hay không?

Vì hạnh phúc cô em gái này, có lẽ anh phải đánh cược một lần thôi.

“Được, tôi sẽ tin tưởng cậu một lần, mong cậu không làm tôi thất vọng!”

“Cảm ơn anh, tôi tuyệt sẽ không khiến anh thất vọng!” Hắn một lần nữa khẳng định.

“Không cần cảm ơn tôi, tôi là vì con bé mà thôi.”

Trịnh Ân cầm lấy tách cafe đưa lên miệng uống một ngụm, đã không còn nóng như lúc nãy, vị đăng đắng ở đầu lưỡi nhưng xuống cổ họng lại thanh thanh, cafe nguyên chất ở quê nhà vẫn là ngon nhất.

“Cậu biết đấy, không phải khen em gái tôi nhưng con bé thật sự không kém cỏi có phải không?”

Đặt ly cafe xuống bàn, Trịnh Ân nhìn Tề Phong nhếch miệng cười. Câu anh vừa nói ra không hẳn mang ý nghĩa nghi vấn, mà là một lời khẳng định vô cùng có ý tứ.

Anh tiếp tục câu nói của mình: “Cậu chắc cũng nghe được ít nhiều về con bé từ mẹ tôi?”

Tề Phong gật đầu, những gì hắn biết về cô không nhiều, tất cả đều do mẹ hắn cung cấp, mà chắc hẳn người cung cấp chính là Tần Thu Ngọc, còn lại đều là do hắn tự mình cảm nhận.

“Muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, lại vô cùng hiểu chuyện, khuyết điểm duy nhất của nó lại chính là ưu điểm của nó, luôn quan tâm đến mọi người. Chính vì quá quan tâm đến người khác mà bỏ qua cảm xúc của bản thân, luôn một mình gặm nhắm nỗi khổ sở của chính mình vì sợ người khác buồn lòng hay lo lắng. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nó đòi hỏi hay than vãn bất cứ điều gì, cũng chưa bao giờ để người khác phải lo lắng. Chỉ tiếc là… hồng nhan thì bạc phận. Ông trời vốn không công bằng, cho cái này lại lấy thứ khác. Được mọi người nâng niu trên tay, vậy mà lại bị chính người nó yêu thương tin tưởng tổn thương sâu sắc, khiến nó trở thành bộ dạng như hôm nay.”

Tề Phong mi tâm nhíu chặt khi nghe những lời này. Người cô yêu thương tin tưởng gây tổn thương cho cô? Ai lại có thể nhẫn tâm đến vậy? Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ tức giận. Nếu hắn biết là ai, hắn sẽ không tha cho kẻ đó, sẽ khiến kẻ đó phải trả giá vì hành động ngu xuẩn này.

“Là ai?” Tề Phong chợt nghiến răng ken két.

Trịnh Ân bất giác thấy lạnh sống lưng khi nghe thanh âm đầy phẫn nộ của hắn. Hắn là đang tức giận sao? Bộ anh nói sai chuyện gì à? Người làm sai nào có phải là anh đâu chứ?

“Tôi hỏi anh, là ai gây thương tổn cô ấy? Tôi muốn biết!” Tề Phong cất giọng đầy nộ khí.

Mặc dù thấy hơi kinh ngạc trước vẻ mặt tức giận của hắn nhưng Trịnh Ân vẫn thản nhiên cầm tách cafe đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Sau khi thứ chất lỏng được nuốt xuống, anh mới điềm tĩnh cất giọng: “Nếu cậu muốn biết thì tự đi hỏi con bé, những gì tôi vừa nói với cậu đã vượt quá giới hạn cho phép. Nếu như con bé biết tôi nói với cậu, với tính cách của nó, tôi e là nó sẽ không nhìn mặt người anh họ này nữa, cho nên…”

Nói đến đây, Trịnh Ân im lặng nheo cặp mắt nhìn người ngồi đối diện, ý tứ: câu nói phía sau, câu tự hiểu đi.

Trịnh Ân cất giọng bình thản, bồi một cú sau chót: “Nếu cậu muốn biết thì chỉ cần điều tra là sẽ rõ ràng tất cả nhưng tôi khuyên cậu đừng làm điều đó nếu như cậu tôn trọng con bé. Cậu hiểu ý tôi đúng không?”

Tề Phong trầm ngâm không nói gì. Những lời Trịnh Ân nói đều có ẩn ý, nhưng ít nhiều sự việc đã dần dần được hé lộ.

Trong lòng hạ quyết tâm, nhìn người đối diện thốt ra lời tự đáy lòng: “Cảm ơn anh, tôi biết phải làm thế nào.”

Dùng xong bữa trưa tại nhà Tần Thu Ngọc cũng đã hơn một giờ. Sau khi dọn dẹp bàn ăn và lên phòng thay đồ, thời điểm an vị trên xe cũng đã hai giờ chiều.

Khoé miệng nhếch lên nở nụ cười vui vẻ, Tề Phong quay sang người ngồi bên ghế lái phụ: “Em muốn đi chỗ nào?”

Tần Nhã Linh lạnh nhạt trả lời: “Tùy anh thôi, ở San Jose này em cũng không biết đi nơi nào.”

“Vậy em muốn đi ngắm cảnh, vui chơi giải trí hay mua sắm? Ở San Jose cũng khá nhiều chỗ có thể đi.”

Cô suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng trả lời: “Vậy đi ngắm cảnh đi!”

Trong đầu Tề Phong xẹt qua một địa điểm khá lý tưởng, từ đây đến chỗ đó cũng không quá xa, chỉ mất hơn ba mươi phút lái xe.

“Anh đưa em đến một nơi, chắc chắn em sẽ rất thích!”

Cô vui vẻ gật đầu, không cần biết là đi đâu, ngày hôm nay cô sẽ thả lỏng tâm tình ở bên cạnh hắn không lo không phiền, để ngày mai hắn có thể an tâm đi giải quyết công việc của mình.

Bình Luận (0)
Comment