Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên, vẫn là cái tên đã gọi cuộc điện thoại trước đó. Có lẽ đối phương không thể chờ đợi thêm nữa nên mới liều mình gọi tiếp.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Tần Nhã Linh lên tiếng khuyên nhủ: “Anh nghe điện thoại đi!”
Nhìn ánh mắt lo lắng của cô, cuối cùng Tề Phong cũng chỉ còn cách nhận cuộc gọi. Đối phương dường như không còn kiên nhẫn nên ngay khi điện thoại vừa thông, anh ta nói một lèo không cần biết người đang bắt máy có phải người mình muốn tìm hay không.
Cô ngồi một bên im lặng nhìn hắn nói chuyện qua điện thoại. Cô chỉ loáng thoáng nghe được thứ ngôn ngữ chuẩn giọng mỹ nhưng ngữ điệu có vẻ vô cùng khẩn trương.
Trầm ổn nghe đối phương trình bày, gương mặt hắn ngày một xám xịt, từ nhíu mày đã chuyển sang day day mi tâm. Có lẽ sự việc đã trở nên vô cùng trầm trọng cho nên hắn mới có biểu cảm này.
Giọng nói lạnh băng phát ra thanh âm khàn khàn bằng giọng Mỹ: “Được, tôi biết rồi, cậu tiếp tục điều tra, bên phía đối phương cũng không được lơ là.”
“…”
“Tôi sẽ lập tức bay sang đó, cậu sắp xếp mọi việc đi, tôi cho cậu toàn quyền xử lý, cố gắng điều tra triệt để, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.”
Ấn nút tắt, hắn tựa lưng vào ghế lái thở dài một tiếng.
Cô chăm chú nhìn hắn, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt, ấy vậy mà cả ngày nay hắn vẫn vui vẻ ở bên cô không lộ chút phiền muộn nào.
Hắn nhắm mắt như suy nghĩ gì đó, cô tiến lại gần đưa đôi bàn tay lên giúp hắn xoa huyệt thái dương. Cô cũng chỉ có thể giúp hắn giảm bớt mệt mỏi mà thôi.
Hắn giật mình mở mắt ra bởi hành động của cô, trong lòng hối hận vì đã để cô nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của mình nhưng nhận ra thì cũng đã muộn rồi.
Đang định giơ tay lên gạt bàn tay nhỏ bé kia, cô đã kịp thời lên tiếng khiến hắn phải thu lại động tác của mình: “A Phong, để em giúp anh, nằm xuống đây!”
Cùng với câu nói, cô đưa đôi bàn tay kéo đầu hắn dựa trên đùi mình, tiếp tục động thái xoa huyệt thái dương.
Cảm giác thư thái và thoải mái ập đến trong tích tắc, hắn không còn biết nói gì, chỉ có thể để cô tùy ý giúp mình thư giãn.
“Có thoải mái hay không?” Cô nhẹ giọng hỏi khi thấy hắn đã nhắm mắt.
Đáp lại cô là tiếng “ừm” rất nhỏ.
Nhìn đôi mắt thâm quầng kia, lòng cô chợt thấy chua xót, tự hỏi: “Đã bao lâu rồi anh chưa được ngủ một cách thoải mái? Công việc thật sự bận rộn như vậy, vì sao sáng nào anh cũng đúng giờ có mặt cùng em chạy bộ?”
“A Phong!” Cô dịu dàng gọi tên hắn.
“Ừm.” Vẫn chỉ là một tiếng nói rất nhỏ.
“Anh rất mệt mỏi phải không? Mau về nghỉ ngơi cho tốt rồi giải quyết công việc, không cần sáng nào cũng dậy sớm như vậy!”
Nghe câu nói vô cùng nhẹ nhàng của cô, hắn chợt mở to đôi mắt đồng thời ngồi thẳng người đối diện cô.
“Nhã Nhã, anh không thấy mệt.” Hắn kiên định nói.
“Không cần gạt em, nhìn vẻ mặt của anh, em liền biết!”
“Anh… anh chỉ muốn hàng ngày được gặp em!” Hắn ngập ngừng lên tiếng.
Bàn tay vô thức đưa lên vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt sâu thẳm tựa biển cả khiến cô không dám nhìn thẳng vào.
Đưa bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy bàn tay đang di chuyển trên gương mặt cô, khẽ nắm chặt: “Nghe em được không? Đi giải quyết công việc đi, em đợi tin tốt của anh!”
Nhìn ánh mắt chân thành kia, hắn lưỡng lự vài giây rồi cũng gật đầu thỏa hiệp: “Anh đưa em về!”
Trở về nhà tắm rửa thay đồ, Tần Nhã Linh lên giường nhắm mắt nhưng trằn trọc đến tận hai giờ sáng vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ.
Trong đầu cô lúc này tràn ngập hình bóng của hắn, từ ánh mắt nhu tình đến cử chỉ dịu dàng… Tất cả tựa như một mũi dao nhọn đâm sâu vào trái tim yếu ớt của cô. Mỗi giây mỗi khắc cô đều nhủ lòng phải khắc chế, không được hãm sâu vào, thế nhưng bản thân lại không thể tự chủ, cứ một bước lại một bước trầm luân, để bây giờ khi nhìn lại, một khi cô rời khỏi, tổn thương cô mang đến cho hắn là không thể tránh khỏi.
Cô lẩm bẩm trong miệng: “A Phong, xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”
Không biết qua bao lâu, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, một giấc mộng kinh hoàng ùa tới mang theo sự sợ hãi tột độ.
Trên chiếc giường rộng lớn, thân ảnh cô tựa như không an ổn, vầng trán trơn mịn lấm tấm mồ hôi, đầu liên tục trúc trắc, hai tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường, miệng không ngừng mấp máy nói câu gì đó không thành tiếng.
Thanh âm khàn khàn nấc thành tiếng, nức nở đứt quãng: “Đừng… Xin anh… Đừng như vậy… Xin anh…”
Câu nói cứ liên tục lặp đi lặp lại trong bóng tối mờ mịt. Ánh trăng len lỏi qua tấm màn cửa sổ có thể lờ mờ nhìn ra người đang nằm trên chiếc giường kia vô cùng yếu ớt, sức lực cạn dần, cuối cùng hai tay buông xuôi trong tuyệt vọng…
Những tưởng giấc mộng đã qua đi, người con gái kia có thể ngủ một cách an lành. Bất chợt, một tiếng thét vang vọng đến não lòng vang lên: “Không!”
Tần Nhã Linh tỉnh lại trong cơn hoảng hốt hai tay ôm lấy mặt chính mình, cảm giác ươn ướt thấm vào da thịt.
Cô khóc!
Đã bao lâu rồi cô không mơ giấc mơ này? Những tưởng đã quên khóc là như thế nào, thế mà đêm nay, một đêm không yên bình, nó như nhắc nhở cô, khiến cô không thể bỏ qua cho bản thân mà quên rằng, kiếp trước cô đã đã phải khổ sở tuyệt vọng như thế nào!
Cho nên, những gì bọn họ nợ cô, nợ gia đình cô, cô nhất định phải đòi lại hết thảy, phải khiến cho họ tự mình nếm trải cảm giác tuyệt vọng và mất hết tất cả là như thế nào, cho dù cô phải trả giá bằng cả đời này.
Hạnh phúc sao? Đó là thứ xa xỉ đến cỡ nào, mà cô, vĩnh viễn không thể mua nổi thứ xa xỉ đó, vĩnh viễn không thể nào chạm tay tới!
Cuộn mình vào trong tấm đệm dày, thế nhưng cô vẫn không thể cảm thấy ấm áp, điều hòa không mở mà vẫn lạnh cóng người. Là khí trời lạnh hay là lòng người lạnh? Cô đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
Ngồi thẫn thờ trên giường không biết qua bao lâu, đến khi cô hồi hồn trở lại thì trời đã sáng lúc nào không hay.
Vào nhà vệ sinh tắm rửa, đến khi trở ra cô đã trông có sức sống hơn.
Thay bộ đồ công sở chỉn chu, cô nhìn chính mình trong gương, đôi mắt tràn ngập tơ máu và thâm quầng, cô quyết định trang điểm nhẹ nhàng che đi gương mặt hốc hác, sau đó rời nhà đi đến L’Amour để hoàn thành những công việc còn dang dở và giao phó phần việc tiếp theo cho phòng thiết kế, có như vậy cô mới có thể an tâm rời khỏi cương vị của mình một thời gian để thực hiện mục đích của mình khi đến Mỹ.
Linda tìm đến văn phòng của Tần Nhã Linh báo cáo công việc như thường lệ, khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô thì không khỏi lo lắng.
“Lily, chỉ mới hai ngày không gặp mà sao em lại thành ra thế này? Gặp phải chuyện gì sao?”
Cô lắc đầu cười gượng: “Không có gì, chỉ là đêm qua em mất ngủ mà thôi.”
Linda vẫn không tin tưởng lắm: “Thật sự chỉ là mất ngủ thôi sao? Em đừng gạt chị!”
“Em gạt chị làm gì?” Cô tiếp tục chống chế.
“Vậy sao hôm nay không thấy anh chàng kia đưa em đến công ty? Có phải hai đứa xảy ra chuyện gì hay không? Toàn công ty đang ngồi hóng drama của em đấy!”
Tần Nhã Linh trên trán xẹt qua ba vạch đen. Đây đích thực là môi trường của dân văn phòng mà, cứ thích tò mò chuyện của thiên hạ.
Cô mặt không biểu cảm lạnh nhạt nói: “Anh ấy đi công tác mà thôi.”
Linda nhướn mày: “Ồ, đi công tác? Phải không?”
Cô dựa lưng vào ghế xoa xoa mi tâm: “Vâng, thưa chị. Dừng vấn đề này lại được rồi chứ? Em còn nhiều việc phải làm lắm.”
Linda tiu nghỉu thu lại vẻ tò mò của mình, bắt đầu báo cáo công việc.
Phần việc đầu tuần hoàn tất, Tần Nhã Linh cất giọng: “Sau khi hoàn thành việc dang dở em sẽ không đến công ty nữa. Các đơn đặt áo cưới chị cứ gửi mail cho em, sau khi hoàn tất em sẽ gửi mail lại cho chị. Khi thật sự cần thiết em mới đến công ty, phần còn lại chị tự quyết nhé.”
Linda tỏ ra nghi hoặc: “Sao lại tự dưng quyết định như vậy?”
Cô trầm mặc một hồi rồi mới trả lời: “Em có việc riêng cần phải làm. Nếu như thuận lợi thì không lâu nữa em sẽ về nước.”
“Về nước? Vậy công việc hiện tại…?”
Cô trấn an: “Em vẫn sẽ hoàn thành tốt, chị không cần lo lắng. Cứ xem như trở lại khoảng thời gian trước đây làm việc qua facetime thôi. Nếu như gặp trục trặc không thể giải quyết, em sẽ lại bay sang đây. Như vậy chị yên tâm rồi chứ?”
Linda âm thầm nhìn Tần Nhã Linh dò xét, thấy cô trước sau vẫn giữ nguyên bộ dáng kiên định khó lòng lay chuyển, chị ta đành phải gật đầu thoả hiệp: “Được, chị biết rồi. Thế em đã nói với Sếp chưa?”
Cô lắc đầu: “Còn chưa, em mới chỉ vừa có quyết định. Em sẽ lựa lời nói với bác ấy.”
“Được, vậy em tự giải quyết cho tốt. Nếu có cần chị giúp gì thì phải nói đấy, đừng tự ôm một mình.”
Cô mỉm cười gật đầu: “Vâng, em biết rồi. Cảm ơn chị.”