Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 54

JK không chịu bị coi thường, lập tức chống chế: “Đấy là do người trong giới công nhận, có phải tôi tự mình phân hạng đâu.”

Tề Phong cười như không cười: “Cậu xếp thứ năm, vậy cậu nói xem cô ấy xếp thứ mấy?”

Cậu ta ra điều suy nghĩ, sau đó lưỡng lự: “Tôi phải công nhận là tôi không bằng chị dâu nhỏ, còn xếp thứ mấy thì tôi chịu. Tôi còn chưa từng thách đấu với những người xếp vị trí cao hơn.”

Hắn lại nhìn vào màn hình Macbook khẽ cười: “Cậu nghĩ cô ấy thắng tôi không?”

“Làm sao tôi biết. Hai người phải đấu thì tôi mới biết chứ!”

“Cô ấy thắng. Kỹ thuật hacker của tôi không bằng, tôi chỉ giỏi lập trình giống như Andrew thôi. May mắn thắng được cậu.”

Hắn nhún vai một cái nhìn sang JK cười khẩy, vừa vặn dội cho hắn gáo nước lạnh: “Người xếp đầu bảng, WP chính là tôi.”

JK hai mắt trợn tròn nói không thành tiếng, chính xác là cậu ta kinh hoảng đến á khẩu, cuối cùng là một câu nói lắp: “Anh… Anh… Anh… là WP?”

Hắn lạnh nhạt đáp lại: “Sao? Không tin? Tôi gạt cậu để làm gì? Tôi cũng chẳng thiết tha gì cái hư danh đấy. Thấy không, có người hơn tôi rồi.”

JK tức tối giậm chân: “Biến thái! Vợ chồng các người đúng thật là biến thái.”

Cậu ta nhìn sang hai người còn lại đang đứng hóng drama, kêu gọi đồng minh: “Hai anh cũng thấy vậy đúng không?”

Andrew và Jason nhún vai xin kiếu không tham gia vào cuộc tranh luận này nhưng lại âm thầm công nhận câu nói của JK. Chị dâu nhỏ của bọn hắn thật sự không phải người tầm thường, bọn hắn thật sự phục sát đất rồi.

Đúng là nồi nào úp vung nấy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, không lệch đi đâu được.

Andrew bất giác nảy lên suy nghĩ không an phận, nở nụ cười dương dương tự đắc: “William, chị dâu nhỏ đáng sợ như vậy, còn xoay cậu quay mòng mòng. Xem ra cậu còn chưa thể thu phục được rồi. Vụ cá cược này, cậu chưa chắc thắng được tôi đâu.”

Tề Phong không cho là đúng nói: “Đợi cậu có bạn gái đi rồi nói.”

Andrew nở nụ cười đắc ý: “Rất nhanh liền có.”

Từ ngày cùng Tề Phong cá cược, Andrew bắt đầu chịu sự sắp xếp của gia đình đi xem mắt các kiểu nhưng vẫn không ưng ý được cô nào. Gần đây cậu ta lại tình cờ gặp được một cô trông khá xinh xắn, chỉ có điều hơi nhỏ tuổi, tính tình thì lại đanh đá. Bị người ta từ chối mấy lần nên cậu ta càng thêm hứng thú, quyết tâm theo đuổi cho bằng được.

Cả cậu ta và hắn hiện tại có lẽ là ngang ngửa nhau, chưa có ai chiếm thế thượng phong nên kết quả thế nào còn chưa nói trước được.

Bây giờ tình hình bỗng dưng có biến, chị dâu nhỏ chơi hắn một vố đau thế này, để xem hắn sẽ làm gì tiếp theo đây? Nhưng phải công nhận chị dâu nhỏ của bọn họ không phải dạng vừa đâu.

JK nhìn Tần Nhã Linh qua màn hình máy tính, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu khiến cậu ta nảy lên nghi ngờ, liền lên tiếng hỏi: “William, chị dâu nhỏ có biết anh là Tổng tài SLC không?”

Tề Phong chợt lâm vào trầm mặc.

Thân phận của hắn đặc thù, cũng không nhiều người biết. Bên cạnh Tần Nhã Linh chỉ có Tần Thu Ngọc và Trịnh Ân nhưng hắn tin tưởng hai người họ sẽ không tự tiện nói cho người khác biết nếu không phải trường hợp bất khả kháng. Hơn nữa bọn họ cũng từng nhắc nhở hắn đừng cho cô biết thân phận đặc thù này, cho nên họ càng sẽ giấu đến cùng. Cả mẹ hắn cũng thế.

Như vậy hắn hoàn toàn có thể khẳng định cô không hề biết hắn là Tổng tài SLC.

Điều mà hắn thắc mắc hiện tại chính là vì sao cô lại đến nhà hắn, vào phòng làm việc của hắn, sử dụng máy tính của hắn để thực hiện cuộc công kích này.

Đang trong cơn suy nghĩ thì JK đột nhiên lên tiếng khiến hắn hiểu ra vấn đề: “Máy tính của anh không phải có mật khẩu sao? Lại nói ID của anh cũng là đặc thù không có người thứ hai có thể sử dụng, ngay cả tôi cũng không bẻ khoá được vậy thì làm sao chị dâu nhỏ sử dụng được vậy? Chẳng lẽ anh cho chị ấy biết?”

Tề Phong liếc cậu ta một cái lộ rõ vẻ khinh thường kẻ ngu ngốc: “Đến cả tường lửa của SLC mà cô ấy còn đùa giỡn được thì mấy cái mật khẩu có là gì. Chỉ cần sử dụng được máy tính của tôi truy cập vào trang web công ty liền có thể tìm được ID một cách dễ dàng. Lại nói ID của tôi là ID nguồn, là cô ấy may mắn hay tài giỏi thì tôi cũng không dám khẳng định. Tóm lại, chỉ có cậu là ngu ngốc thôi.”

Andrew và Jason nghe hắn nói xong thì cười thành tiếng. Mặc dù hai người họ cũng ngu như nhau nhưng kẻ dám lên tiếng thì lại ngu không ai bằng.

JK hậm hực giậm chân: “Hứ, xem như tôi ngu đi, vậy thì tàn cuộc anh tự thu dọn, chiều nay tôi nghỉ việc đi an ủi tâm hồn bị tổn thương. Vợ chồng hai người muốn chơi thế nào thì cứ việc chơi đi, tôi đây không hứng thú.”

Dứt lời, JK định bụng bỏ đi nhưng bị Andrew lên tiếng thành công níu chân: “Cậu không muốn biết chị dâu nhỏ muốn cùng lão đại của chúng ta giao dịch gì à?”

Đúng lúc này, trên màn hình chính lại nhảy lên hàng chữ: “Suy nghĩ thế nào rồi?”

Có lẽ vì chờ đợi quá lâu mà không nhận được câu trả lời, đối phương tỏ ra mất kiên nhẫn liền nhắn lại hối thúc.

JK quay phắt lại ba chân bốn cẳng đi đến bên cạnh Tề Phong, bày ra bộ dáng hóng hớt: “Anh mau trả lời.”

Hắn liếc đám bạn một lượt sau đó chậm rãi gõ chữ: “Được, nhưng tôi muốn gặp trực tiếp.”

Tần Nhã Linh ngồi trước màn hình máy tính khẽ nhíu mày. Mặc dù đã đoán được phía bên kia sẽ không dễ dàng thoả hiệp nhưng lại không nghĩ họ lại muốn gặp trực tiếp.

Còn đang miên man suy nghĩ thì trên màn hình lại xuất hiện dòng chữ khiến cô nhíu mày càng chặt thêm: “Muốn cùng tôi giao dịch thì phải có thành ý một chút. Gặp trực tiếp cùng bàn điều kiện thì thế nào? Tôi rất hứng thú về anh đấy!”

Cô thở dài một hơi, xem ra nếu muốn đạt được mục đích thì phải cùng đối phương gặp mặt rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, một nhân vật giấu mặt bỗng dưng ác ý công kích máy chủ của công ty hắn, hắn không lập tức truy bắt đã là một ân huệ rồi chứ lấy gì tin tưởng. Vậy thì chỉ có thể cùng đối phương gặp thôi.

Đôi tay thon dài chậm rãi gõ chữ trả lời: “Thời gian, địa điểm?”

Trên màn hình rất nhanh có câu trả lời: “Bảy giờ tối, phòng 888 khách sạn The Wind.”

Mi tâm Tần Nhã Linh một lần nữa nhíu chặt, suy tư về dòng chữ vừa được gửi đến.

Bên trong phòng máy chủ, JK lại tiếp tục giở thói bát quái: “Phòng 888 The Wind? Đấy không phải phòng riêng của anh à?”

Andrew nghe vậy thì bĩu môi lườm hắn: “William, cậu chơi như vậy không được đâu. Sẽ không vì muốn thắng cược mà thịt chị dâu nhỏ luôn đấy chứ!”


Đáy mắt Tề Phong tối sầm lại, sau đó phóng ánh mắt sắc lạnh về phía người vừa lên tiếng, nghiến răng nói: “Tôi là hạng người đó à? Nếu tôi muốn còn chờ đến giờ này trong khi cô ấy có thể tùy ý ra vào nhà tôi? Lại nói, tôi thiếu số tiền ấy?”

Andrew á khẩu không nói được gì nữa. JK thì lại không an phận quyết truy hỏi tới cùng: “Vậy anh hẹn chị dâu nhỏ ở đó làm gì?”

Hắn từ chối không trả lời bởi vì chính hắn cũng không biết hẹn cô ở nơi đó để làm gì. Hắn chỉ đơn giản muốn ở một chỗ với cô chứ không hề có ý tứ không trong sáng gì cả.

Trước khi đi công tác, hắn và cô đã tiến thêm một bước, ngay khi vừa trở về lại được cô tặng cho món quà lớn như thế này, hắn không thụ sủng nhược kinh là không thể, cho nên bây giờ hắn chỉ muốn báo đáp cô thật tốt mà thôi.

Đầu hắn vận dụng hết công suất, hắn cũng vô cùng tò mò muốn biết cô muốn cùng hắn giao dịch chuyện gì. Nếu như là giao dịch thì tất nhiên phải có hợp đồng nhỉ? Vậy thì hợp đồng hôn nhân thì sao?

Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên nở nụ cười như có như không. Cô muốn gì hắn đều sẽ dâng cả hai tay, thậm chí cả SLC hắn cũng có thể cho cô mà không có nửa điểm đắn đo, đổi lại cô trở thành người của hắn cũng không sai biệt lắm.

Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, hắn di chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh người phụ nữ xuất hiện trên Macbook. Thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm trầm mặc không có ý định trả lời tựa như đang cân nhắc về yêu cầu gặp mặt của hắn, hắn cười thầm trong lòng. Xem ra cô vẫn còn biết sợ, vậy thì hắn phải cật lực dụ dỗ thôi.

Hai tay hắn múa trên bàn phím gõ chữ gửi đi: “Thân phận tôi đặc thù, không thể tùy ý lộ diện bên ngoài cho nên chỉ có thể hẹn ở khách sạn. Ngoài ra tôi chỉ muốn cùng anh ăn bữa cơm nói chuyện phiếm, tiện thể nói về cuộc giao dịch mà anh muốn. Thế nào?”

Đối phương đã nói rõ lý do rồi, Tần Nhã Linh dĩ nhiên không còn lo sợ gì nữa. Dù sao cô cũng đã hạ quyết tâm trả giá hết thảy vậy thì còn đắn đo gì nữa khi mà khó khăn lắm đối phương mới đồng ý gặp mặt bàn bạc giao dịch. Bây giờ chỉ mong cuộc nói chuyện với hắn sẽ suôn sẻ, cô đạt được mục đích thì có thể an tâm rời khỏi đây rồi.

Cô thở hắt ra một hơi gõ chữ: “Được.”

Xong xuôi, cô cũng không nán lại thêm, gõ một tràng những chuỗi dữ liệu dài ngoằng rồi lập tức khôi phục nguyên trạng máy tính của Tề Phong và rời khỏi đó hệt như chưa từng bước vào căn phòng này.

Bình Luận (0)
Comment