Bảy giờ tối, Tần Nhã Linh đúng hẹn đứng trước cửa phòng 888 của khách sạn The Wind.
Hít sâu một hơi, cô giơ tay lên nhấn vào nút chuông gắn bên ngoài. Không lâu sau cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra.
Cô chợt khựng lại vài giây khi nhìn thấy thân ảnh của người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Hắn ta đeo mặt nạ màu đen che đi nửa già khuôn mặt, mái tóc chải ngược vô cùng bóng bẩy, bên dưới sóng mũi không rõ cao thấp là ria mép thể hiện sự đứng đắn cương nghị, bộ comple chỉn chu không giấu nổi vóc dáng cao lớn. Với một ngoại hình thế này, đoán chừng hắn ta trên dưới tứ tuần chứ không hơn.
Thấy cô tần ngần tại chỗ, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên cất giọng trầm khàn bằng tiếng Mỹ, khác hoàn toàn so với thanh âm thường ngày: “Rất đúng giờ đấy. Vào thôi.”
Dứt lời, hắn ta quay gót đi vào bên trong gian phòng, ngồi vào bàn ăn đã được lên món, hai tay đan chéo vào nhau nhìn về phía cửa với cặp mắt tràn ngập hứng thú.
Bị ánh mắt của hắn lia tới, sóng lưng Tần Nhã Linh bất giác lạnh toát, chậm chạp bước vào phòng đóng cửa lại.
Thấy cô tỏ ra sợ sệt, hắn dường như rất vừa lòng, đối cô cất giọng: “Thế nào? Có can đảm đi đến đây mà vẫn còn bày ra bộ dáng kia sao? Em không tính cùng tôi nói một chút về cuộc giao dịch à?”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, Tần Nhã Linh biết bản thân đã bị hắn nhìn thấu tất cả, cũng biết chính mình không còn đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước, đánh cược một lần.
Hai tay cô cuộn chặt lại, từng bước đi về phía bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống vị trí đối diện.
“Anh dường như không mấy ngạc nhiên khi thấy người đến là phụ nữ?”
Hắn cười như không cười nhìn cô nhưng không có ý định trả lời.
Cô nói tiếp: “Tôi đoán trong lúc chúng ta nói chuyện, anh đã tra ra vị trí của tôi.”
Hắn gật đầu: “Rất thông minh. Tôi không những tra ra được vị trí cùng ID của em, mà còn nhìn thấy em qua camera máy tính.”
Mày liễu Tần Nhã Linh chợt nhăn lại. Ban đầu có không định che giấu ID cùng vị trí của mình vì muốn đối phương tìm đến, chỉ là không ngờ họ cao tay hơn, còn có thể trích xuất camera nhìn thấy được cô.
Tuy có chút không lường đến tình huống này nhưng cũng không vì thế mà khiến cô lâm vào bế tắc, dựa vào đó chống chế cho chính mình: “Chính vì nhìn thấy là phụ nữ nên anh mới càng thêm hứng thú mà chịu gặp tôi không phải sao?”
Đáy mắt hắn chợt tối sầm. Mặc dù phần lớn biết người đó là cô nên hắn mới đề xuất gặp mặt nhưng cũng không hoàn toàn phủ định việc cô là phụ nữ nên mới hứng thú. Nếu người đó không phải là cô, có lẽ hắn cũng sẽ thử gặp một lần, cốt yếu là muốn đào người mà thôi.
“Tôi không phủ nhận nhưng cũng không phải hoàn toàn như thế. Trước khi em tìm đến tôi chắc chắn em cũng nắm được một ít thông tin về tôi không phải sao? Tôi là người quý trọng nhân tài, chỉ cần là nhân tài tôi đều sẽ cân nhắc.”
Tần Nhã Linh như tìm được tiếng nói, lập tức đề xuất mục đích của mình: “Vậy cuộc giao dịch…?”
Cô còn chưa nói hết câu hắn đã lên tiếng cắt ngang: “Không vội, trước cùng tôi ăn bữa cơm này đã.”
Không cho cô có cơ hội phản bác, hắn cầm chai rượu từ tốn mở nắp, rót cho mỗi người một ly, sau đó cầm lấy ly rượu hướng cô cất giọng: “Vì cuộc gặp gỡ của chúng ta, cạn ly.”
Không có cách từ chối, cô đành phải làm theo ý muốn của hắn, cầm lấy ly rượu cùng hắn chạm ly: “Vì cuộc gặp gỡ của chúng ta.”
Nhấp lưng ly rượu, hắn lại hướng cô cười cười: “Cứ tự nhiên đừng khách sáo. Món ăn ở nơi này không tệ, tôi đặc biệt chuẩn bị theo hương vị của quê hương em, em nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?”
Nghe hắn nói vậy, tay cầm ly rượu của Tần Nhã Linh chợt run rẩy. Hắn vậy mà còn biết xuất thân của cô, nói không chừng hắn đã biết mọi thông tin của cô luôn rồi. Với cương vị của hắn muốn điều tra một người chẳng có gì khó, cô chỉ là cảm thán tốc độ làm việc của hắn mà thôi.
“Xem ra anh đã biết rõ về tôi?”
Hắn không có ý che giấu: “Không nhiều, thời gian ngắn ngủi cho nên tôi chỉ nắm được đại khái thông tin của em mà thôi.”
Hắn dừng lại nhìn vẻ mặt biến hoá của cô, khoé miệng lại nhếch lên: “Tần Nhã Linh, hai mươi lăm tuổi, quốc tịch Hoa, hiện là Giám đốc thiết kế của L’Amour với tên LiLy, anh họ Trịnh Ân đang làm việc tại SLC, gần đây có qua lại với một người cũng làm việc tại SLC…”
“Đủ rồi!”
Tần Nhã Linh đanh giọng cắt ngang, không muốn hắn tiếp tục nói ra thông tin của mình thêm nữa bởi cô biết, cái tên sắp được hắn thốt lên sẽ khiến cô dằn vặt như thế nào, vậy thì thà rằng đừng để cô nghe thấy.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, nhìn cô cười đầy ẩn ý, cầm lấy ly rượu lắc lắc vài cái rồi uống cạn, sau đó lại tiếp tục rót rượu vào ly của mình, đối cô nói: “Ăn xong bữa cơm này chúng ta lại tiếp tục, được chứ?”. ngôn tình hài
Cô không nói gì, trực tiếp cầm đũa từ tốn ăn. Mặc dù không có tâm tình ăn uống nhưng cũng không có cách nào nói chữ “không”, chỉ có thể thuận theo ý hắn nếu như muốn tiếp tục cùng hắn thực hiện giao dịch.
Ăn qua loa cho xong, cô đặt đũa xuống cầm ly rượu uống cạn, sau đó yên lặng nhìn hắn.
Người nào đó tâm tình lại rất tốt, cho dù biết đang bị cô nhìn chằm chằm nhưng vẫn thản nhiên ngồi ăn uống no say. Đến khi dạ dày tạm gọi là đủ hắn mới dừng đũa, lại uống thêm một ly rượu nữa mới ngẩng đầu nhìn cô.
“Xong rồi sao? Vậy thì tiếp tục chủ đề ban nãy đi.”
Hắn chậm rãi rời khỏi bàn ăn đi về phía sofa gần đó ngồi xuống, Tần Nhã Linh cũng cất bước đi theo, vẫn chọn vị trí đối diện hắn mà ngồi.
Hắn lại nhìn cô cười đầy ẩn ý: “Trước khi bàn về cuộc giao dịch của chúng ta, tôi muốn hỏi em một vấn đề.”
Cô không nói gì chỉ gật đầu thể hiện sự đồng ý.
“Vì sao lại sử dụng máy tính và ID của người kia để công phá máy chủ?” Hắn lạnh nhạt hỏi, cố gắng không nói ra cái tên của chính mình.
Cô không suy nghĩ gì liền trả lời: “Tôi chỉ đơn giản nghĩ sử dụng máy tính và ID của người trong công ty thì khả năng công phá sẽ đạt hiệu quả hơn, và đích thị là vậy, tôi không mất quá nhiều thời gian để làm điều đó.”
Hắn cười như không cười: “Em có biết hậu quả của hành động đó hay không? Em không sợ liên lụy đến người đó hay sao?”
Sắc mặt Tần Nhã Linh chợt tối sầm: “Không liên quan đến anh ấy. Xin anh đừng truy cứu trách nhiệm, nếu muốn truy cứu cứ tính lên tôi đi!”
Hai tay hắn cuộn chặt thành quyền, sống lưng cũng bất giác căng cứng: “Hắn là gì của em mà em phải ra sức bảo vệ? Nếu muốn gặp tôi, vì sao không nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta hoặc anh họ của em?”
“Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không định nhờ vả bất cứ ai, càng không muốn có người thứ hai biết.” Cô kiên định nói.
Hắn nhìn cô sâu thêm một giây, đáy lòng chợt quặn lại, âm thầm nói trong lòng: “Nhã Nhã, vì cớ gì em không muốn nhận sự giúp đỡ của anh? Rốt cuộc em đang suy nghĩ điều gì? Chẳng lẽ đến tận hôm nay em vẫn không có một chút tình cảm nào với anh sao?”
Hắn không ai khác chính là Tề Phong, người mà nãy giờ cùng cô đề cập đến nhưng lại không nói ra cái tên.
Lặng lẽ hít sâu một hơi điều chỉnh tâm tình của mình, hắn nhìn cô cất giọng lạnh lùng: “Vậy vào việc chính đi. Em muốn cùng tôi thực hiện giao dịch gì? Hoặc là nói, mục đích em tiếp cận tôi là gì?”
Tần Nhã Linh vì câu hỏi này mà bất giác căng thẳng, trán đã lấm tấm mồ hôi, cố gắng suy nghĩ chọn lựa từ ngữ thích hợp cùng hắn đối đáp.
“Tôi muốn vị trí giám đốc điều hành chi nhánh SLC tại Hoa quốc.”
Mày rậm Tề Phong chợt nhướn lên, lặp lại câu nói của cô: “Giám đốc điều hành chinh nhánh Hoa quốc? Đây là điều em muốn?”
Cô gật đầu: “Đúng vậy. Tôi chỉ cần vị trí này trong vòng một năm, được tự mình quyết định mọi quyết sách của công ty mà tổng bộ cũng không được phép can thiệp.”
“Tôi muốn biết lý do!”
“Xin lỗi, tôi không thể nói, đây là việc cá nhân của tôi.” Tần Nhã Linh không có chút sợ sệt kiên định nói.
Hắn phóng ánh mắt sắc bén về phía cô như thể vừa tìm tòi vừa đánh giá, cốt để lung lạc ý chí của cô nhưng cô dường như không có nửa điểm kinh hoảng, ánh mắt vẫn kiên định đối diện hắn, sóng lưng vẫn thẳng tắp không có lấy nửa tia thoái lui.
Yêu cầu này hắn hoàn toàn có thể đáp ứng cô mà không nao núng, bởi vì một cái chi nhánh dù có phá sản đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến sự vận hành của toàn hệ thống. So về năng lực của cô, hắn càng tin tưởng sẽ không thể xảy ra chuyện phá sản. Điều hắn quan tâm chính là mục đích sau cùng của cô khi muốn hắn trao cho vị trí đó mà thôi.
Tiếp tục cùng cô mắt đối mắt nhưng cô trước sau vẫn duy trì sắc mặt vừa lạnh lùng vừa kiên định, cuối cùng hắn là người chịu thua, xuống nước thoả hiệp: “Vị trí đó tôi có thể cho em. Nhưng em nói xem, em tính lấy gì để đổi lại vị trí đó? Giao dịch thì phải có qua có lại không phải sao?”