Mở cửa phòng làm việc, một mảnh lạnh lẽo âm u hiện ra, hắn liền quay lưng nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang khép chặt, trong lòng hoang mang cực độ, nhiều hơn là sự mong chờ.
Tay hắn run rẩy chạm cào tay nắm cửa, từ từ mở ra.
Bên trong gian phòng tối đen nhưng không hề lạnh lẽo, tiếng gió của điều hoà trở nên vô cùng rõ ràng nói cho hắn biết bên trong thật sự có người.
Tay hắn chạm vào công tắc điện, một tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên, cả căn phòng rộng lớn lập tức sáng như ban ngày.
Trên tấm thảm lông dê màu xám đang hiện hữu thân ảnh của một người phụ nữ hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh là vỏ chai rượu rỗng.
Đáy lòng hắn bất giác quặn lại, hắn lê bước đi về phía người con gái kia.
Nhìn gương mặt ửng đỏ đang say ngủ, tâm hắn càng thêm muộn phiền. Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay lên chạm vào gò má cô, nhẹ giọng nói: “Vì sao lại tự làm khổ mình như vậy? Nhìn em thế này tim anh đau gấp trăm ngàn lần em biết không?”
Thở dài một cái, hắn nhẹ nhàng bế bổng cô lên để đặt lên giường. Chỉ là, tay hắn vừa chạm vào người cô thì hai mắt cô vốn đang khép chặt liền mở bừng ra khiến hắn chợt sững người trong giây lát.
Ánh mắt cô mông lung nhìn hắn, bàn tay mảnh mai chầm chậm đưa lên chạm vào mặt hắn, cất giọng nỉ non: “A Phong, là anh sao?”
“Là anh.” Hắn nhẹ giọng trả lời, đôi tay cứng rắn ôm chặt lấy cô đặt lên giường.
Hai tay cô ôm trọn gương mặt hắn, không có ý định dứt ra, nửa mê nửa tỉnh cất giọng đứt quãng: “A Phong, là anh thật sao? Em đang mơ sao?”
Hắn dịu dàng vỗ về cô: “Là anh, không phải mơ. Anh đang ở đây. Ngoan, ngủ đi!”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, dang tay ôm chặt lấy cổ hắn: “Không, không ngủ! Nếu em lại nhắm mắt anh sẽ đi mất. Em không muốn! A Phong, đừng đi, đừng rời xa em!”
Bị những lời nói cùng hành động lúc không tỉnh táo của cô đánh tới, tim hắn như bị rỉ máu đau đớn vô cùng. Có trời mới biết hắn mong cầu cô sẽ nói những lời đó cùng vòng ôm này nhiều như thế nào nhưng hắn biết, chỉ có những lúc thế này cô mới có thể không phòng bị chịu dựa dẫm vào hắn. Mà có lẽ hắn cũng không còn tỉnh táo nên mới thấy cô ôm mình như thế này.
Là mơ cũng được, là thật cũng tốt, chưa biết chừng đây là lần đầu cũng như lần cuối được cô chủ động thân mật nói lời yêu thương, vậy thì cứ buông thả đi, cùng nhau trầm luân, cùng nhau xuống địa ngục, đến khi tỉnh lại nhận ra sự thật, có hối hận cũng mặc.
Đôi cánh tay hắn tăng thêm lực siết chặt lấy cô, như thể muốn khảm sâu cô vào trong lòng, cùng nhau hoà làm một không xa không rời. Hắn nhắm mắt cảm thụ sự ấm áp mềm mại từ cơ thể cô, ôn nhu vỗ về: “Ngoan, anh ở đây, sẽ không rời đi, càng sẽ không rời bỏ em.”
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu, hệt như một đứa trẻ làm sai muốn được tha thứ: “A Phong, em xin lỗi. Anh tha thứ cho em được không? A Phong, em không muốn đâu, không muốn như vậy đâu!”. ngôn tình tổng tài
Hắn tiếp tục vỗ về lưng cô, nhẹ giọng an ủi: “Không cần xin lỗi, em không có lỗi!”
Cô lại lắc đầu: “Không, là lỗi của em, tất cả là lỗi của em! Là do em không biết trân trọng anh, không nhận ra tình cảm của mình. Em yêu anh, rất yêu anh, nhưng em lại… em lại… A Phong, thật xin lỗi!”
Nghe được tiếng yêu từ miệng cô, hắn chết lặng tại chỗ, tai cũng đột nhiên ù đi. Hắn buông cô ra, ôm lấy gương mặt ửng đỏ tràn ngập nước mắt, ngón tay miết nhẹ giúp cô lau đi, đáy mắt mê luyến nhìn cô, ép cô phải đối diện với chính mình.
“Nhã Nhã, nói lại lần nữa. Em yêu anh? Em nói em yêu anh có phải không?”
Cô vừa cười vừa khóc gật mạnh đầu: “A Phong, em yêu anh, rất yêu anh!”
Nghe được lời khẳng định của cô, hắn thật sự không khống chế được chính mình nữa rồi. Mặc kệ cô say hay tỉnh, mặc kệ đó có phải là lời nói thật lòng hay không, hắn cũng chẳng quản nổi nữa rồi. Chỉ cần hắn nghe được câu nói đó, hắn sẽ bất chấp tất cả giam giữ cô bên cạnh cả đời, không bao giờ buông tay ra nữa.
Hắn ngay lập tức nghiêng đầu hôn lên đôi môi đang mấp máy như mời gọi hắn đến yêu thương, nụ hôn từ nông đến sâu, từ mút nhẹ đến gặm cắn mạnh bạo.
Dừng lại một chút ổn định hơi thở trong một thoáng nóng vội, hắn lại tiếp tục tiến quân thần tốc, đưa lưỡi chính mình cạy mở hàm răng của cô, luồn lách vào bên trong khoang miệng cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô mút mạnh, hút lấy toàn bộ mật ngọt.
Cô xụi lơ dựa vào lòng hắn, mặc cho hắn dẫn dắt còn bản thân thì trúc trắc đáp lại, cố gắng đuổi theo tiết tấu của hắn.
Chỉ hôn thôi làm sao đủ để giải toả cảm xúc hỗn độn của hắn lúc này, mà cô dường như cũng đồng dạng mang trong mình cảm xúc giống hắn. Bàn tay cả hai nhanh chóng tìm đến da thịt của đối phương bên dưới lớp vải mỏng manh khát cầu được yêu thương, quần áo cứ thế một cái rồi một cái rơi lả tả trên thảm lông.
Không biết lấy sức lực từ đâu, Tần Nhã Linh lại có thể đẩy ngã hắn xuống giường, nằm trên người hắn ra sức gặm cắn môi hắn. Hắn ban đầu còn để cho cô được tự tung tự tác, đến khi dục vọng dần mất khống chế hắn liền ngay tức khắc giành quyền chủ động lật người đè cô xuống giường mềm mại, sau đó hôn cô đến ý loạn tình mê.
Không khí nơi khoang miệng dần cạn, hắn rời đi môi cô hôn xuống cần cổ thiên nga xinh đẹp rồi đến xương quai xanh tinh xảo. Mỗi nơi môi hắn đi quan đều để lại từng vệt ửng đỏ mang đậm ấn ký của hắn đánh dấu chủ quyền. Bàn tay cũng không ngừng mơn trớn trên da thịt trắng như tuyết của cô khơi mào dục vọng.
Môi hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới ngậm lấy một bên nụ hoa hồng đã sớm đứng thẳng mút mạnh khiến cô phải cong người nghênh đón, bàn tay tà ác cũng từng bước lần tìm đến đoá hoa đã sớm ướt át chậm rãi trêu chọc khiến nó bung nở.
Toàn thân cô chợt run rẩy, hai chân không tự chủ muốn khép lại nhưng lại bị chân hắn tách ra, không cho cô kháng cự.
Hai mắt cô trước sau vẫn nhắm nghiền, bị xúc cảm lạ lẫm đánh úp dâng lên cảm xúc ngứa ngáy khó chịu. Miệng cô không tự chủ khẽ “ưm” một tiếng.
Thanh âm yêu kiều càng làm cho hắn khó lòng kiềm chế, tay hắn càng thêm càn quét dữ dội khiến cho **** *** từ đoá hoa mỗi lúc một tiết ra nhiều hơn.
“A Phong!”
Miệng cô không tự chủ yêu kiều gọi tên hắn, lọt vào tai hắn lại là thanh âm mời gọi trí mạng.
Sóng mắt hắn mụ mị nhìn thân ảnh hồng nhuận dưới thân, ghé vào tai cô thều thào nói ra mong muốn của mình: “Nhã Nhã, cho anh, để anh yêu em!”
Không cần biết cô có nghe thấy hay không, tay hắn lập tức rời khỏi đoá hoa ướt át, đưa vật kiêu hãnh của chính mình cắm mạnh vào đoá hoa kia.
Cơn đau như xé da xé thịt bất giác ập đến khiến cô nhăn mày thét lên một tiếng, giọt lệ trực chờ nơi khoé mi lập tức thi nhau rớt xuống như nước vỡ đê.
Con đường khai phá đoá hoa kiều diễm bị một bức tường trong suốt ngăn trở, cùng lúc đó thanh âm rên la đau đớn đánh vào màng nhĩ khiến hắn bừng tỉnh trong cơn mụ mị, lập tức dừng lại luật động.
Hắn thương tiếc nhìn gương mặt trắng bệch của người dưới thân nhưng đáy lòng là sự cao hứng chưa từng có. Hắn chính là người đàn ông đầu tiên của cô, về sau cũng là người cuối cùng.
Hôn lên hai hàng lệ vương trên gò má, hắn thủ thỉ bên tai cô: “Nhã Nhã, ngoan, chịu một chút, rất nhanh sẽ hết đau.”
Thanh âm an ủi quen thuộc vang lên bên tai hệt như liều thuốc giảm đau vô cùng hữu hiệu, cơn đau nơi hạ thân rất nhanh liền biến mất không còn dấu vết, toàn thân căng cứng cũng từ từ trở nên mềm nhũn, cô đã có thể thích ứng được với sự xâm nhập của vật thể lạ.
Tay hắn lồng vào tay cô, mười ngón đan xen, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng: “Nhã Nhã, anh yêu em!”
Dứt lời, hắn lại cúi xuống ngậm lấy môi cô, hạ thân cũng bắt đầu luật động, tiết tấu chậm rãi rồi tăng dần theo thời gian.
Tiếng ngân nga yêu kiều của cô truyền vào tai hắn càng khiến hắn thêm điên cuồng, từng chút từng chút đi sâu vào bên trong đoá hoa khiến nó nở bung hoàn toàn mà tiết ra mật ngọt.
Bị sóng triều đánh úp, bàn tay nhỏ nhắn bị hắn nắm chặt cũng vô thức nắm chặt lấy tay hắn, hai mắt cô nhắm nghiền nhưng lại như nhìn thấy hàng ngàn tinh tú lấp lánh vây quanh.
Hai thân thể hoà làm một nhanh chóng lên đỉnh thăng hoa, hắn phóng tất cả tinh túy vào sâu bên trong đoá hoa nở rộ hoà làm một với mật ngọt yêu kiều.
Hắn thở hổn hển ôm lấy cô như muốn an ủi dỗ dành. Cô từ bây giờ đã chính thức trở thành người phụ nữ của hắn, là vợ danh chính ngôn thuận theo đúng nghĩa của nó.
Hơi thở ổn định, hắn rời khỏi người cô, từ trên cao nhìn xuống gương mặt thoả mãn sau hoan ái, hắn lại không cầm lòng được tiếp tục gặm cắn môi cô, cứ thế một lần lại một lần chiếm lấy cô, mãi đến khi cô ngất đi vì mệt mỏi hắn mới luyến tiếc buông tha.
Hôn lên trán cô một cái, hắn nở nụ cười dịu dàng: “Nhã Nhã, ngủ ngon. Anh yêu em!”