Tề Phong biết hắn yêu Tần Nhã Linh nhiều như thế nào, hắn không thể kiểm soát chính mình, đến nỗi bất tri bất giác trở thành một nửa sinh mệnh của hắn, mà bây giờ cô đi rồi, hắn cũng như mất đi một nửa sinh mệnh.
Bức thư kia cứ như một mũi tên cắm sâu vào lồng ngực hắn, khiến hắn phải đứng ở ranh giới giữa sống và chết, buộc hắn phải lựa chọn.
Hắn phải làm thế nào đây?
Chấp nhận, chẳng khác nào đem tình yêu hắn dành cho cô một tiễn giết chết, tất cả phải chôn vùi từ đây. Điều này hắn thật sự không thể làm được!
Còn ngược lại, hắn phải làm thế nào rút mũi tên ra mà không có thương tổn? Sẽ là vết thương vĩnh viễn để lại sẹo không phải sao?
Hắn không thể nào chấp nhận sự thật này, lòng hắn vẫn cứ phủ nhận. Hắn không tin cô không có chút tình cảm nào với hắn, chỉ đang lợi dụng hắn.
Đúng, cô là đang nói dối hắn, là đang cố tình lừa hắn, cô sẽ không như vậy!
Chẳng phải nói khi say, những lời thốt ra đều là lời thật lòng hay sao? Cô nói yêu hắn, hắn nghe được rõ ràng, cho nên hắn mới bất chấp tất cả mà chiếm lấy cô, để cô thuộc về riêng mình.
Phải, ngay từ đầu cô luôn một mực từ chối hắn không phải sao? Là hắn cứ khăng khăng một mực đơn phương theo đuổi cô, là chính hắn bức cô phải đi đến bước này. Cô chính là có nỗi khổ, cô sẽ không phải là người như vậy, hắn tin vào mắt nhìn của mình, chưa từng sai.
Hắn quyết định rồi, hắn phải đến trước mặt cô, cùng cô đối chất rõ ràng, cho dù kết quả thế nào hắn vẫn sẽ không buông bỏ, nhất định không để cô rời xa hắn, mà hắn cũng không thể nào rời xa cô, bởi cô chính là một nửa sinh mệnh của hắn.
Không, cô đã trở thành chính sinh mệnh của hắn rồi! Thiếu cô, hắn không thể sống tiếp được, không thể!
Trong lòng đã có quyết định, hắn ngay lập tức muốn mang cô về bên cạnh hắn, khiến cô đời đời kiếp kiếp không được rời bỏ hắn.
Cầm lấy chiếc điện thoại, hắn tìm đến một cái tên trong danh bạ, ấn nút gọi đi. Sau vài tiếng đổ chuông, đầu bên kia đã có tín hiệu trả lời, hắn cất giọng trầm trầm: “Tôi muốn gặp anh…”
Ấn nút tắt, hắn bỏ điện thoại về vị trí cũ, hai tay để trong túi quần. Hắn vẫn đứng đó, một mình, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Trong căn phòng rộng lớn ngoài tiếng gió từ điều hòa cùng một hơi thở lạnh lẽo, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng cao ngất hòa trong màn đêm tĩnh mịch.
Tại một băng ghế lô nằm tại góc khuất của quán bar Queen’s Night, Tề Phong một mình ngồi đó cứ một ly lại một ly rót vào miệng hệt như đang uống nước lã. Chai rượu thoáng chốc đã cạn sạch.
Khi hắn chuẩn bị đưa lên miệng ly cuối cùng, một người đàn ông chuẩn xác chặn lại không để cho hắn tiếp tục nuốt thứ chất lỏng ấy.
Anh ta không chút lưu tình đập cái ly xuống mặt bàn vang lên một tiếng ‘cạch’ thật lớn, kèm theo là một tiếng nói đầy phẫn nộ: “Cậu đủ chưa?”
Hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, khẽ nhếch miệng cười: “Anh cuối cùng cũng đến!”
Người đến là Trịnh Ân. Hắn trước đó đã gọi điện thoại cho anh, nói hắn muốn gặp.
Không phải Trịnh Ân đến trễ mà kvì hắn đến quá sớm. Hắn muốn nhanh một chút biết tình hình của cô. Mà ngoài anh ta, hắn không biết phải tìm ai.
Hắn thật sự không thể đợi lâu hơn, bất tri bất giác mà uống hết cả chai rượu mạnh. Ấy vậy hắn lại không say, hắn hoàn toàn tỉnh táo.
“Cậu đây là muốn gì? Lại muốn nhập viện nữa sao? Không muốn sống nữa à?” Trịnh Ân lớn tiếng, giọng nói vẫn hàm chứa sự tức giận.
“Tôi!” Hắn chỉ vào mặt mình, cười đầy thống khổ: “Phải, tôi đúng thật đang có ý đó. Tôi thật sự không sống nổi nữa anh biết không?”
“Cậu là đàn ông thì đứng dậy cho tôi!” Trịnh Ân tiếp tục hét vào mặt hắn, đồng thời kéo hắn đứng dậy.
Lực đạo vô cùng lớn từ tay anh ta ập đến khiến hắn hơi lảo đảo. Sau vài giây trẫn tĩnh, hắn cũng lấy lại phong độ thường ngày.
“Tôi không sao!”
Sau đó hắn thư thái ngồi xuống dựa vào thành ghế, ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Ân, đồng thời một tay vỗ vào chiếc ghế cạnh chỗ hắn ngồi lên tiếng: “Chúng ta nói chuyện.”
Trịnh Ân nhíu mày. Cậu ta say rồi nên làm loạn sao? Ngồi đây nói chuyện? Ở cái nơi hỗn tạp nhức đầu này mà nói được chuyện gì?
Anh gằn giọng: “Đi nơi khác. Cậu đừng ở đây bát nháo nữa!”
Ngay sau đó, không cần biết hắn có đồng ý hay không, anh lập tức kéo hắn rời khỏi ghế lô, một mạch đi ra cửa quán bar. Tất nhiên trong lúc đã ngà ngà say, hắn hoàn toàn không thể phản kháng trước lực đạo vô cùng lớn của anh ta, chỉ có thể thuận theo, mặc anh lôi kéo.
Ra cửa quán bar, hắn dựa lưng vào tường ngẩng mặt lên nhìn trời cố nén sự cồn cào đang dâng lên nơi cổ họng. Hắn hít sâu một hơi. Có trời mới biết hắn ghét không khí trong kia như thế nào. Cho dù là lần thứ hai bước vào nơi này nhưng vẫn không thể nào quen được.
“Chìa khóa!” Trịnh Ân cất giọng lạnh lẽo.
Uống nhiều như thế làm sao lái xe, anh đành phải làm tài xế cho hắn thôi, còn xe của anh, lát quay lại lấy sau cũng được.
Hắn nhìn người bên cạnh nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu: “Chìa khóa? Làm gì?”
“Cậu như vậy làm sao lái xe. Đưa chìa khóa đây tôi chở cậu về!”
“Tôi chưa có say, tự lái xe được!”
Hắn hai tay ấn ấn huyệt thái dương để xoa dịu cơn nhức đầu.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Trịnh Ân một lần nữa gằn giọng: “Cậu đừng ngang ngạnh nữa được không? Đã thành ra cái dạng gì rồi!”
“Tôi chưa say đến nỗi không thể lái xe! Hơn nữa…”
Hắn nở nụ cười tự giễu khiến Trịnh Ân mi tâm nhíu chặt: “Hơn nữa cái gì?”
“Xe này của tôi chỉ chở bà xã của tôi, sẽ không cho bất kì ai khác ngồi vào!”
Câu nói này của hắn khiến Trịnh Ân thật sự kinh ngạc. Lúc này anh mới chợt nhớ ra, trước đây đã có người nói với anh về chiếc xe của cậu ta. Chiếc siêu xe phiên bản giới hạn này cậu ta đã phải bỏ ra số tiền lớn cũng như vận dụng bao mối quan hệ mới mua được. Hơn nữa cậu ta còn tuyên bố, ngoài bà xã, cậu ta sẽ không chở bất cứ ai, kể cả người thân trong gia đình.
Trịnh Ân chợt nhìn hắn bằng cặp mắt sâu xa. Em họ hắn đã ngồi xe của cậu ta biết bao nhiêu lần, vậy có nghĩa là, cậu ta ngầm thừa nhận con bé chính là bà xã của mình?
Lúc này Trịnh Ân như chợt hiểu ra, cậu ta trở nên như vậy cũng không có gì khó giải thích, chứng tỏ cậu ta đã thật sự nhận định con bé, th chí yêu rất sâu đậm.
Anh lặng lẽ thở dài: “Nhã Nhã, em làm như vậy thật không nên. Anh chỉ có thể xin lỗi em! Vì tương lai hạnh phúc của em, anh chỉ có thể làm đúng lương tâm của mình thôi!
“Được rồi, vậy xe cậu để đây đi, ngày mai đến lấy sau. Ngồi xe tôi.”
Chiếc Bentley rẽ vào tầng hầm The Wind, hai người đàn ông bước xuống tiến vào thang máy đi thẳng lên tầng thượng.
Đứng ở lan can tận hưởng bầu không khí trong lành buổi đêm, cảm giác thật thư thái dễ chịu, tốt hơn nhiều so với sự ngột ngạt ở bar.
Tề Phong hai tay đút túi quần, ung dung đứng ở nơi cao nhất nhìn về hướng giao lộ. Phía xa kia, ngoài những ánh đèn cũng chẳng nhìn rõ thứ gì, mọi vật chỉ nhỏ như con kiến, cứ bò qua bò lại khiến tâm can nhộn nhạo ngứa ngáy.
Một cơn gió đi ngang thổi tung mái tóc rối, mà bóng dáng người đàn ông ấy càng trở nên tĩnh mịch, cô độc trong đêm đen.
Tiếng giày da cộp cộp tới gần, hắn không quay đầu lại bởi biết rõ người kia là ai. Hắn cất giọng trầm trầm: “Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ bị bệnh nặng đến nỗi phải nằm viện, đây là lần đầu tiên
“Cậu xác định?”
Mặc dù trước đó nghe cậu ta phân trần, Trịnh Ân vẫn là có chút ngạc nhiên, không nghĩ rằng cậu ta lại đưa ra quyết định nhanh như thế.
Hắn gật đầu khẳng định: “Tôi trước sau đều thật lòng với cô ấy.”
Hắn nhìn xa xăm về phía ánh đèn giao lộ, giọng nói kiên định mang theo vài phần ấm áp: “Trong mắt tôi, cô ấy là một thiên sứ thuần khiết. Tôi yêu là yêu con người của cô ấy chứ không phải vẻ bề ngoài. Cho nên, sẽ yêu cả những khuyết điểm của cô ấy, và tất cả những gì thuộc về cô ấy! Anh cũng đừng hỏi tôi có cần suy nghĩ lại, hoặc là sau này có hối hận hay không, tôi có thể khẳng định với anh…”
Tề Phong quay sang nhìn Trịnh Ân nói từng chữ một: “Tuyệt! Không! Hối! Hận!
Một lần nữa nhìn về phía tòa cao ốc xa xa, hướng về thung lũng Silicon, hắn nói tiếp: “Anh biết đấy, tôi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘hối hận’. Có lúc tôi cũng muốn bỏ cuộc, nhưng cũng vì hai chữ ‘hối hận’ này, tôi lại một lần nữa đứng lên nên mới có được ngày hôm nay. Trong sự nghiệp, tôi chưa từng hối hận, trong tình yêu, tôi lại càng không. Là ngu ngốc cũng được, cố chấp cũng được, tôi tin tưởng vào mắt nhìn cùng phán đoán của mình. Vì vậy…”
Hắn lại quay sang nhìn Trịnh Ân, nói bằng một giọng vô cùng kiên định: “Tôi thật sự không hối hận khi quen biết Nhã Nhã, càng không hối hận vì đã yêu cô ấy, hơn nữa còn rất sâu rất sâu. Tôi không thể buông bỏ cô ấy dù bất cứ lý do gì. Tôi không thể sống mà thiếu cô ấy được, anh hiểu không?”