Sau khi Tần Trọng Hải đi theo Tề Phong lên phòng làm việc thì Tần Nhã Linh dọn dẹp phòng ăn, sau đó trở về phòng ngủ thay đồ rồi lái xe đến công ty Khang Huy – công ty do anh trai và anh rể cô thành lập.
Bởi vì đã lên kế hoạch từ trước nên ngay khi cô đến công ty thì lập tức tiến hành cuộc họp.
Sau khi từ Mỹ trở về, phần lớn thời gian cô dùng để thiết kế trang phục. Xong, cô lại chẳng còn gì để làm nên lại ngồi thiết kế nhà ở cho Khang Huy để giết thời gian.
Thiết kế lần này bao gồm năm mẫu nội thất và năm mẫu ngoại thất, có thể tùy ý kết hợp đan xen từng chi tiết mà không làm ảnh hưởng đến thiết kế tổng thể. Dựa trên phần mềm đồ hoạ mà có thể cắt ghép từng phần của mẫu thiết kế với nhau. Cứ thế nhân cấp số lên lại được rất nhiều mẫu thiết kế khác nhau.
Sau khi được cô phân tích và cho cắt ghép tại chỗ, trên dưới công ty ai cũng đều không tiếc lời tán thưởng.
Hiện tại chỉ mới cuối tháng bảy, rất nhiều công trình chưa hoàn thiện, hầu hết chỉ mới dừng lại ở phần thô nên việc có mẫu thiết kế tức thì liền có thể rút ngắn thời gian hoàn thiện bàn giao cho khách.
Cuộc họp sơ bộ kết thúc cũng đã quá giờ cơm trưa, Tần Nhã Linh tỏ ra áy náy nói với mọi người: “Xin lỗi đã khiến mọi người mất nhiều thời gian như vậy. Cuộc họp kết thúc tại đây, mọi người có thể nghỉ ngơi. Hai giờ chiều cảm phiền các bạn bên bộ phận phát triển cùng tôi họp thêm một lúc nữa để tôi hướng dẫn các bạn sử dụng phần mềm đồ hoạ.”
Các nhân viên công ty lục tục rời khỏi phòng làm việc, Tần Trọng Khang đi về phía Tần Nhã Linh mỉm cười nói: “Vất vả cho em rồi. Bây giờ đi ăn trưa thôi. Đến văn phòng anh đi.”
Cô gật đầu: “Vâng, để em thu thập đồ đạc.”
Ăn trưa xong, ba anh em ngồi tại văn phòng tán gẫu.
Tần Trọng Khang không ngớt lời khen tặng: “Nhã Nhã, em đúng là phúc tinh của anh! Từ ngày em đưa bản thiết kế mới rồi định hướng mở rộng thị trường, công ty bọn anh cứ phất lên như diều gặp gió vậy. Tình hình này chắc là phải chuyển trụ sở thôi chứ nơi này nhỏ quá, lượng nhân viên lại nhiều như vậy khiến mọi người thiệt thòi vì không có không gian của mình.”
Cô khẽ cười: “Đó là đương nhiên. Hiện tại anh đã thầu xây dựng tất cả từ A đến Z rồi còn gì. Mảnh đất vừa mới mua được không tệ đâu, anh cho xây dựng công ty là chuẩn luôn. Năm sau liền có thể chuyển đến.”
Anh rể của cô – Lưu Gia Huy gật đầu tán thành: “Anh cũng có suy nghĩ giống hệt em vậy, cũng đã nói qua với anh ấy, chỉ là hiện tại công trình quá nhiều mà nhân công lại có hạn, cho nên việc xây dựng công ty vẫn chưa thể tiến hành được.”
“Tuyển dụng thêm nhân công hoặc tìm công ty uy tín làm đối tác cũng được mà. Chỉ đưa họ phụ trách xây dựng phần thô thôi, còn trang trí thì tự công ty mình làm.”
Tần Trọng Khang suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu: “Cũng được. Để anh nghiên cứu xem chọn công ty nào thì thích hợp.”
Cô góp lời: “Vâng, anh cứ tìm kiếm đi, trong khoảng thời gian đó em sẽ thiết kế toà nhà công ty cho anh, anh đưa em vị trí và số liệu cụ thể của mảnh đất đó, em đến khảo sát xem thế nào.”
Lưu Gia Huy lên tiếng: “Được, hôm nào có thời gian anh sẽ trực tiếp đưa em đi rồi đưa giấy tờ khu đất cho em luôn.”
“Vâng, cứ quyết định như vậy.”
Những gì cô có thể giúp cho anh chị của mình chỉ có thế. Đối với cô, gia đình là quan trọng hơn cả, họ đã vì cô mà hao tâm quá nhiều, cô dĩ nhiên không muốn phụ kỳ vọng của họ dành cho cô.
Mọi công việc của cô xem như đã bàn giao gần xong, thời gian sắp tới cô sẽ dành toàn bộ cho Tề Phong, cùng hắn bồi dưỡng tình cảm. Chỉ hy vọng chuyến về nước này hắn sẽ thật sự hài lòng, giúp hắn có một kỳ nghỉ thật thoải mái, bù lại những thiếu sót mà trước đây đã khiến hắn không mấy vui vẻ.
“Chuyện chính xong rồi phải không?” Lưu Gia Huy bất chợt lên tiếng.
Tần Trọng Khang nhìn anh ta gật đầu: “Ừm, lát nữa Nhã Nhã hướng dẫn nhóm kia sử dụng phần mềm nữa là xong công việc hôm nay.”
Lưu Gia Huy gật đầu, sau lại nhìn Tần Nhã Linh bằng ánh mắt sâu xa, cười như không cười: “Nhã Nhã, nói bọn anh nghe một chút về cái cậu Tề Phong kia xem nào. Nghe Diệu Linh nói, cậu ta xuất sắc lắm phải không?”
Khoé miệng cô chợt co rút. Chị song sinh của cô nổi tiếng bà tám, không biết đã nói với anh rể những gì rồi, nhưng cô có thể chắc chắn là không ít.
“Chị ấy nghe từ ai, lại nói với anh những gì rồi?”
Lưu Gia Huy mặt bí xị, cất giọng ảm đạm: “Không nhiều nhưng những gì có thể mang ra so sánh thì đều so sánh với anh, dìm anh đến ngóc đầu không nổi. Em nói thử xem, chồng của chị em tệ như vậy hay sao? Thật làm anh không dám gặp lại cậu ta luôn!”
Cô mỉm cười áy náy: “Anh biết tính chị ấy mà, không cần để bụng làm gì!”
Anh ta thở dài một cái, nói tiếp: “Nhưng mà khiến anh cũng thật là khó chịu nha, ai lại mang ông xã của mình đi so sánh với em rể kia chứ?”
Cô chợt cao giọng: “Anh rể, không cần giống Trọng Hải như vậy.”
Anh ta vẫn đeo bám đến cùng: “Thì không phải sao? Hai đứa cũng đã có giấy hôn thú hẳn hoi, chỉ thiếu một cái hôn lễ nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn, đúng không anh hai?”
Lưu Gia Huy vừa nói vừa cười, lôi Tần Trọng Khang đang ngồi uống trà xem kịch vui ở một bên vào cuộc. Kết quả, người nọ bỗng dưng ho vài tiếng vì bị sặc nước, cũng may là không phun ra ngoài, nếu không, người hứng trọn ngụm nước này chính là người ngồi đối diện, không ai khác chính là anh ta.
“Em rể à!”
Tần Trọng Khang sau khi vuốt thông cổ họng cũng phải lên tiếng: “Chú không cần khiến anh phải chết sặc như vậy, anh còn chưa có nói gì.”
“Thì em chỉ hỏi anh có đúng hay không thôi mà.” Lưu Gia Huy miệng thì nói, nhưng mắt lại chuyển sang nhìn cô em vợ, chứa đầy hàm ý sâu xa.
“Cả nhà không cần hùa nhau chọc em như vậy đi.” Cô méo mó.
“Được rồi, anh không đùa nữa, nói chuyện nghiêm túc một chút!” Lưu Gia Huy thôi không nói bằng cái giọng bỡn cợt nữa, đã có phần nghiêm túc hơn.
“Nãy giờ em vô cùng nghiêm túc nha!” Cô bĩu môi.
“Nói anh nghe xem hai đứa làm sao lại kết hôn nhanh đến chóng mặt như vậy? Chỉ đi Mỹ một chuyến mà chồng cũng có luôn, thế mà còn giấu giếm cả nhà nữa chứ? Nếu không phải cậu ta mò về đây tìm em, em còn định giấu đến khi nào?”
Tần Trọng Khang thận trọng hỏi. Có trời mới biết khi anh nghe tin động trời này anh có bao nhiêu kinh hoảng.
Một năm trước xảy ra vụ việc kia, chính anh là người nhìn thấy con bé sợ hãi như thế nào. Lại nhìn thấy cô ngất đi trong tay mình, anh chỉ muốn chôn sống cái gã đểu cáng kia mà thôi.
Những tưởng có thể giúp em gái đòi lại công đạo nhưng cuối cùng lại phải nuốt nước mắt vào trong khi chính mình gia thế và tài lực không đủ.
Qua một đoạn thời gian, cô xem như đã phần nào nguôi ngoai đi vết thương lòng khi xưa, dần trở lại với cuộc sống trước kia cho đến khi cô trở về từ Mỹ.
Mặc dù không ở cạnh cô nhiều nhưng anh là sao không nhìn ra cô có tâm sự. Những khi hỏi đến thì cô lại trốn tránh. Không moi được tin tức gì từ miệng cô, anh cũng đành chịu, miễn sao cô vẫn sống vui vẻ là được rồi.
Bây giờ đùng một cái lòi ra một người em rể từ Mỹ đến tìm, nói anh không kinh hoảng làm sao được?
Nhưng sau khi quan sát cậu ta, nỗi bất an trong lòng anh cũng vơi bớt hơn phân nửa. Anh là người từng trải cho nên xem như anh đã nhìn thấu ánh mắt cùng sự cưng chiều không có nửa điểm giả tạo của cậu ta giành cho cô, lại càng yên tâm thêm một chút.
Nhưng về em gái mình, anh thấy con bé vẫn còn quá gượng ép. Nếu anh đoán không sai, bên trong nhất định có điều gì đó khuất tất. Thân là anh trai ruột, anh vẫn nên quan tâm đến cô nhiều hơn.
Tần Nhã Linh nở nụ cười gượng gạo: “Anh, em biết anh lo cho em nhưng em lớn rồi, em tự biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Lý do em cùng anh ấy kết hôn vội, em hiện tại chưa thể nói rõ cùng mọi người. Cho em chút thời gian để điều chỉnh chính mình, sau này em sẽ cùng anh ấy giải thích rõ ràng có được không?”
Nhìn sắc mặt không mấy thoải mái của cô, Tần Trọng Khang chỉ có thể gật đầu: “Được, chỉ cần hứa với anh sống thật tốt, thất vui vẻ là được rồi. Nếu như lại phải chịu ủy khuất gì, nhất định phải nói với anh, anh giúp em đòi lại công đạo.”
Cô phì cười: “Anh không cần phải lo xa như thế đâu. Tề Phong, anh ấy rất tốt với em, cũng rất bao dung em. Anh không biết đâu, em phạm phải lỗi vô cùng lớn mà anh ấy còn tha thứ cho em được cơ mà. Cho nên sẽ không có chuyện em chịu ủy khuất đâu.”
Tần Trọng Khang bắt được trọng điểm: “Em phạm phải lỗi lớn?”
Cô chột dạ: “Vâng, nhưng mà đừng hỏi em, em không nói được đâu. Anh biết như vậy là được rồi. Nói tóm lại, mọi người cứ yên tâm đi, em đang rất vui vẻ hạnh phúc.”
Anh thở phào một hơi: “Vậy thì tốt rồi.”