Ăn sáng xong, Trịnh Ân đưa hai đứa trẻ đi học sau đó đến công ty làm việc, Trịnh Tuấn cũng đến nơi công tác của mình, còn Tần Nhã Linh thì theo Tần Thu Ngọc đi đến L’Amour.
Công ty thời trang của Tần Thu Ngọc tuy không lớn nhưng Showroom bày bán sản phẩm thì có hơn hai mươi cái, rải rác khắp California, nhiều nhất là tại nơi bà sống – San Jose và hầu hết đều nằm trong các khu mua sắm và trung tâm thương mại cao cấp.
Để có được ngày hôm nay, bà đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, hơn nữa là có sự giúp đỡ của Tần Nhã Linh trong việc tạo ra các bản thiết kế ấn tượng và phù hợp thị hiếu của từng tầng lớp.
Cùng với sự phát triển của thương hiệu thì danh tiếng của nhà thiết kế cũng vì vậy mà được nâng cao, cũng càng nhiều người biết đến hơn cái tên LiLy. Đáng tiếc chưa một ai từng thấy mặt mũi của nhà thiết kế danh tiếng này.
Hôm nay Tần Thu Ngọc lần đầu tiên đưa nhà thiết kế trong truyền thuyết đi đến công ty, cả toà nhà đều nhao nhao cả lên, đến cả bác lao công cũng phải tò mò mà chen vào đám người đang trực chờ ở cửa công ty nghênh đón.
Xe dừng lại trước cửa lớn của L’Amour, Tần Thu Ngọc bước xuống từ ghế lái giao chìa khoá xe cho bảo vệ, ngay sau đó cửa ghế phụ lái cũng chậm rãi mở ra thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Một đôi chân thon dài dẫm lên đôi cao gót năm phân màu đen chậm rãi thò ra, sau đó là toàn bộ thân hình trong chiếc váy suông đồng dạng màu đen bước xuống khỏi xe, đứng thẳng, hướng ánh nhìn về phía đoàn người trước mặt.
Chiếc váy Tần Nhã Linh mặc trên người tuy được thiết kế vô cùng đơn giản nhưng khoác trên người cô thì lại khiến nó trở nên vô cùng bắt mắt, bởi vì dáng người của cô rất đẹp, cộng thêm gương mặt xinh xắn như búp bê.
Một người có tất cả ưu điểm như thế, cho dù có mặc trên người thời trang lỗi thời thì cũng chẳng ai dám mở miệng chê nửa câu.
Mà cô lại là ai chứ? Chính là nhà thiết kế thời trang LiLy nổi danh toàn nước Mỹ đấy! Nếu cô mà còn bị chê mặc đồ lỗi thời thì không biết ai có thể giữ model hơn cô?
Tần Thu Ngọc đi đến đứng cạnh Tần Nhã Linh mỉm cười, sau đó hai người cùng song song tiến về phía trước “mở lối đi riêng”.
Đoàn người vô cùng tự giác tách ra hai bên nhường đường cho bà chủ tiến vào.
Dừng lại giữa đại sảnh, Tần Thu Ngọc vỗ tay hai cái, sau đó cất giọng: “Xin giới thiệu với mọi người, đây chính là nhà thiết kế LiLy của công ty chúng ta. Từ hôm nay LiLy sẽ thường xuyên đến công ty, mong mọi người chiếu cố đến cô ấy nhiều hơn. Nếu ai muốn học hỏi thì cứ việc đến tìm cô ấy.”
Cả đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Ai nấy đều mang theo ánh nhìn tò mò về Tần Nhã Linh.
Phải biết rằng nhà thiết kế LiLy đã bắt đầu xuất hiện cách đây mười năm, hẳn ít nhất cũng phải là một người phụ nữ ngoài ba mươi. Bây giờ xuất hiện trước mặt họ lại chỉ là một cô bé xinh xắn như Loli, nếu không kinh ngạc thì là giả, thậm chí còn có người không tin tưởng.
Tần Nhã Linh quét mắt một vòng đám người đứng trong đại sảnh, bước lên phía trước hai bước, khoé miệng mỉm cười cúi chào mọi người, sau đó mới lên tiếng: “Xin chào mọi người, tôi là LiLy. Từ nay mong được mọi người giúp đỡ.”
Giọng nói trong trẻo lại non nớt của cô khiến không ít người phải âm thầm đánh giá. Có người tán thưởng vì cô vừa trẻ tuổi xinh đẹp lại vừa có tài, nhưng đa phần lại dùng ánh mắt soi mói mang theo vài tia khinh miệt, không hoàn toàn tin tưởng vào tài năng của cô.
Giống như nhìn thấu được tâm tư của mọi người xung quanh, Tần Nhã Linh trên môi vẫn treo nụ cười hoà nhã nhưng câu nói tiếp theo lại khiến cho toàn trường lâm vào im lặng.
“Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian để chào đón tôi. Tiếp theo đây xin mời trưởng các phòng ban và toàn bộ nhân viên của phòng thiết kế đến phòng họp để tôi phổ biến bộ sưu tập mới.”
Tần Thu Ngọc vỗ tay hai cái, tiếp lời: “Được rồi, mọi người giải tán ai làm việc nấy. Những người vừa được điểm danh có mười lăm phút để đến phòng họp.”
Lời của bà chủ cất lên chính là mệnh lệnh, vì vậy toàn trường nhanh chóng thoái lui trở về vị trí công tác của mình.
Tần Thu Ngọc đi trước, Tần Nhã Linh cất bước theo sau, cùng đi với hai người là cô thư ký Linda. Ba người đi vào thang máy đến tầng cao nhất, sau đó rẽ vào văn phòng Giám đốc.
Linda là thư ký riêng của Tần Thu Ngọc, đã đi theo bà từ lúc L’Amour xuất hiện, đến nay cũng đã hơn mười năm nên dĩ nhiên cô biết Tần Nhã Linh chính là nhà thiết kế LiLy kiêm cháu gái ruột của bà chủ.
Lúc này tại phòng làm việc của Tần Thu Ngọc không hề có người ngoài, Tần Nhã Linh mới dám tiến đến ôm Linda chào hỏi: “Chị Linda, đã lâu không gặp. Lần này xuất đầu lộ diện, chị phải chiếu cố em đấy!”
Linda nở nụ cười hoà ái: “Con nhóc này, đến chị mà còn bày đặt khách sáo như thế.”
Nhìn cô từ đầu đến chân một lần nữa, Linda không khỏi trầm trồ: “Chỉ mấy năm không gặp vậy mà lớn ngần này rồi, còn vô cùng xinh đẹp nữa chứ! Không ít anh theo đâu nhỉ?”
Đồng tử Tần Nhã Linh chợt co rút khi nghe Linda nói như vậy nhưng cũng rất nhanh liền trở lại bình thường, cười gượng: “Không có, chị đừng chọc em.”
Linda cũng không chọc ghẹo cô thêm, bày ra dáng vẻ trang nghiêm của một thư ký, nói tiếp: “Văn phòng của em chị đã sắp xếp xong rồi, có muốn xem qua một chút không?”
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, đợi họp xong rồi trở về là được. Tài liệu em gửi cho chị, chị đã in chưa?”
Linda gật đầu: “Đều đã xong, được đặt trong két bảo hiểm của Sếp.”
“Vậy chị lấy đi, chúng ta qua phòng họp trước chuẩn bị. Lần đầu tiên em tự mình đảm đương cũng có hơi sốt ruột một chút, nếu có gì sai sót chị nhất định phải nhắc em đấy!”
Trước kia khi còn làm việc ở CMC, Tần Nhã Linh không ít lần phải đứng lên báo cáo, diễn thuyết về kế hoạch của mình cũng như đại diện cho công ty đứng trên bàn đàm phán, cô có không ít kinh nghiệm nhưng đó là về phạm trù, lĩnh vực của mình đã theo học suốt bốn năm đại học.
Hiện tại, thiết kế thời trang chỉ là nghề tay trái của cô, không hề học qua trường lớp đào tạo chính quy mà chỉ tự học, tự mày mò, cộng thêm cái nhìn khách quan của chính mình về xu hướng thời trang và cái đẹp nên mới có Lily của ngày hôm nay.
Mười năm qua giấu mặt, bây giờ lại đích thân xuất trận, đã thế ngay ngày đầu tiên còn bày ra tư thái kiêu hùng, bắt toàn công ty chuẩn bị ra chiến trường tiên phong, cô làm sao lại không hồi hộp đây.
Nhưng nếu như không đủ “ác”, L’Amour sẽ không thể sớm tiến quân và mở rộng thương hiệu được như mục tiêu đã đề ra, cho nên cô đành phải đánh một trận thật lớn. Vì một tương lai tốt đẹp hơn đang chờ đợi phía trước, trận này nhất định phải thắng, không thể bại.
Linda vỗ vai Tần Nhã Linh trấn an: “Chị tin tưởng em sẽ làm rất tốt. Bao nhiêu năm qua em ở phía sau chỉ dẫn cho chị mà đã đạt được thành tựu như vậy, bây giờ đích thân em ra mặt, dĩ nhiên hiệu quả phải cao gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn gấp vạn.”
“Nào được như thế! Chị cứ nói quá!” Cô cười trừ.
“Chị nói xạo làm gì? Bác em không phải là người rõ ràng nhất sao?”
Tần Thu Ngọc nghe nhắc đến mình, lúc này mới tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người trẻ: “Linda nói đúng rồi, cháu không cần khiêm tốn như vậy đâu. Người khác không biết nhưng bác và Linda thì biết rõ mồn một.”
Nhìn đồng hồ cũng không còn dư bao nhiêu thời gian, bà nói tiếp: “Được rồi, chúng ta đi qua phòng họp đi, cũng không nên để mọi người chờ quá lâu.”
Ba người nhất trí, Linda cầm theo tài liệu rồi cùng nhau tiến về phía phòng họp. Những người cần có mặt lúc này cũng đều đã có mặt đầy đủ không thiếu một người.
Tần Nhã Linh cắm usb vào laptop đã kết nối với màn hình lớn, sau đó cầm mic và bút hồng ngoại đứng trên bục cao bắt đầu tiến hành diễn thuyết về kế hoạch mới của mình và phương hướng phát triển công ty dựa trên nền tảng này.
Bộ sưu tập mới lạ độc đáo có một không hai đã hoàn toàn chinh phục được toàn thể nhân viên có mặt tại phòng họp. Từ giờ phút này trở đi hiển nhiên không một ai dám không tin vào thực lực của nhà thiết kế LiLy trong truyền thuyết, còn lại chỉ là sự thán phục và ganh tị đến đỏ con mắt.
Quả nhiên, cách tốt nhất khiến mọi người tâm phục khẩu phục thì chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình.
Là người văn minh thì chọn cách văn minh mà thể hiện.
Thương trường như chiến trường, có thực lực đồng nghĩa có được tất cả. Không có thực lực, xin mời trở về tiếp tục học hỏi phấn đấu đi!