Ở một nơi cách chỗ Tần Nhã Linh đứng không xa, một người đàn ông đứng đó quan sát đã lâu. Ánh mắt gã sắc lạnh hằn từng tia máu, trông vô cùng đáng sợ, bàn tay cuộn chặt nổi cả gân xanh, toàn thân gã toát lên sự lạnh lẽo tựa băng hàn.
Cô đi đến đâu, gã đều lẳng lặng đi đến đó. Cô làm những gì, gã đều âm thầm quan sát. Gã chỉ là không ngờ, cô đã thật sự thay đổi, thay đổi đến nỗi gã không thể tưởng tượng.
Gương mặt kia vẫn như xưa không có gì đổi thay, thậm chí còn trở nên kiều diễm hơn, thành thục hơn. Nhưng là, nụ cười trên môi cô đã có chút độ ấm, không còn là sự miễn cưỡng giống như trước đây khi đối mặt với gã.
Khi cô còn ở bên gã, cô giống như không tự nhiên. Những lúc gã muốn nắm tay cô, cô luôn rụt rè. Những lúc gã muốn ôm cô, cô dường như muốn tránh thật xa. Còn khi hắn muốn hôn cô, cô đều tìm cách né tránh, cho nên đều là gã cưỡng hôn cô mà thôi. Còn cô chỉ vô thức thuận theo mà không hề chủ động đáp lại.
Chính vì cô đối với gã luôn thờ ơ lãnh đạm, gã không cách nào có thể hiểu được cô. Gã luôn tự hỏi gã yêu cô nhiều như vậy, còn cô, cô có yêu gã hay không?
Có lúc gã thật sự cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi đoạn tình cảm này, nhưng là nghĩ cũng chỉ là nghĩ, gã không có cách nào buông bỏ.
Vậy mà giờ đây, nhìn cô ở trong vòng tay người đàn ông kia vô cùng tự nhiên, mặc cho hắn ta ôm cô lâu như thế, cô vẫn cứ ở yên đó không có ý định tránh đi.
Ai có thể đến nói cho gã biết đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có sự khác biệt nhiều đến thế?
Quen biết cô đã bốn năm, chính thức bên nhau ba năm thì tiến tới hôn nhân, thế nhưng lại không bằng một người chỉ mới quen được vài tháng. Tình yêu gã đối với cô chân thành bao nhiêu, đổi lại được sự đối đãi lạnh nhạt như vậy sao?
Tuy rằng gã đã phạm phải sai lầm không nên có, nhưng gã đâu muốn như thế, gã không hề cố ý làm ra điều đó!
Cô biết gã yêu cô nhiều như thế nào, vậy mà cô lại không chút do dự nói lời chia tay, không hề nghĩ cho gã.
Gã thừa nhận đã làm cô tổn thương sâu sắc, nhưng tình cảm gã đối với cô là chân thật, không một chút giả dối. Gã không tin cô lại không biết. Chỉ vì quá yêu cô, không cam tâm chia tay nên gã mới làm ra hành động quá đáng như vậy, gã cũng chỉ vì muốn cô thuộc về gã, để cô không còn muốn rời xa gã mà thôi.
Chỉ không ngờ cô lại bài xích gã đến như vậy, khiến cô hận gã đến thấu xương.
Gãy tự trách bản thân quá ấu trĩ, quá nóng vội, đã tự đẩy mình ra khỏi cuộc đời cô. Nhưng là, gã thật sự hối hận rồi!
Nếu như gã biết được mẹ gã ở đằng sau thao túng tất cả, dùng tiền chèn ép gia đình cô, hẳn gã sẽ không còn ở đây mà than thân trách phận.
Đáng tiếc, sự thật này không ai nói cho gã biết. Nếu có ngày gã biết được thì có lẽ cũng là ngày tàn của gã.
Vốn nghĩ rời xa cô một thời gian sẽ khiến cô nguôi ngoai, quên đi tổn thương mà gã mang đến cho cô. Gã cũng cho rằng, mắt luôn dõi theo cô thì cô sẽ không dễ dàng sà vào lòng người đàn ông khác.
Nhưng là gã đã sai, sai đến nỗi không thể cứu vãn. Gã không nên rời xa cô, để cô tự tại đến bên cạnh người đàn ông kia.
Hai tay nắm thành quyền, trong lòng gã là sự tức giận ngút trời, là sự không cam chịu nhưng phải cố dằn lòng, tựa như những con sóng ngầm ngoài biển kia, cứ ngày một tích tụ, đến một lúc nào đó không còn trấn áp nổi, nó sẽ tạo thành một cơn sóng lớn đủ để xô mọi vật vào bờ, khiến cho những lâu đài cát kiên cố cũng có thể tan rã không còn hình dạng.
Phải, sức chịu đựng của gã cũng có giới hạn, không thể cứ mãi nhẫn nhịn được như thế. Gã không thể cứ trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình vui vẻ trong lòng người đàn ông khác, gã không có cao thượng như thế!
Gã quyết định rồi, gã nhất định phải mang cô trở về bên gã. Chỉ cần một ngày cô là người phụ nữ của gã thì cả đời này cô đừng mong rời khỏi. Gã không cho phép, tuyệt đối không cho phép!
Khuôn viên khu resort vô cùng đẹp và tinh tế, nhà hàng ngay cạnh hồ bơi, xung quanh là những rặng cây xanh rợp bóng, đích thực là một không gian thoáng đãng và lý tưởng, xứng tầm đẳng cấp năm sao.
Thưởng thức bữa tối bên bờ hồ là điều không tồi, vừa trong lành mát mẻ, lại còn có thể ngắm cảnh, ăn xong lại vẫn có thể ngồi nhâm nhi ly cocktail trái cây thanh mát cũng là một mỹ vị nhân gian.
Trong khi mọi người vẫn còn ngồi tại bàn ăn nói chuyện rôm rả, Tề Phong cùng Tần Nhã Linh lại cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên.
Chỉ là mới đi được vài bước, Lưu Khánh Đan – con gái rượu của Lưu Gia Huy – cùng Tần Lâm Dương đã tò tò chạy theo sau, nhưng lại chẳng dám quang minh chính đại bước tới, cứ thập thập thò thò dỏng tai lên nghe, rồi lại không nén được tò mò muốn biết hai người họ đang nói cái gì.
Ngay từ lúc hai đứa nhỏ bám đuôi, hắn và cô đã biết nhưng lại cứ vờ như không biết, xem hai đứa nhỏ đang diễn trò gì. Cho đến khi hai đứa đã muốn to tiếng, không ai chịu nghe ý kiến của ai, hai người mới quay sang nhìn nhau mỉm cười, quay gót đi đến bên cạnh chúng đang núp ở sau chậu cây.
Tề Phong và Tần Nhã Linh đã đứng trước mặt hai đứa nhỏ mà chúng nó dường như còn chưa nhận ra, vẫn cứ đôi co, anh một câu, em một câu, không ai chịu nhường ai. Cho đến lúc bốn cái mặt đã đối nhau, hai đứa nhỏ mới hốt hoảng, miệng chữ o chưa kịp khép lại.
“Hai đứa đang làm gì?” Cô lên tiếng hỏi.
Tần Lâm Dương ngoác miệng cười: “Tụi con chỉ đang nói chuyện thôi mà.”
Cô nhoẻn miệng cười: “Phải không? Vậy nói cô út nghe xem hai đứa đang nói chuyện gì nè?”
Cậu nhóc như bị nói trúng tim đen, tay chân lóng ngóng, ánh mắt đảo qua đảo lại suy nghĩ, cố tìm ra lời lẽ biện minh.
Qua một vài giây, hai mắt cậu ta chợt sáng lên, khoé miệng căng ra nụ cười tự mãn, cất giọng: “Con với Khánh Đan đang bàn nhau xem đi đường nào lên đến cây cầu kia nha!” Miệng cậu nhóc nói, tay đồng thời chỉ về hướng cây cầu màu trắng bắt ngang giữa bể bơi.
Tề Phong và Tần Nhã Linh đồng thời quay đầu nhìn về phía Tần Lâm Dương chỉ. Thật không ngờ cậu nhóc này cũng thật đáo để, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể tìm được cái cớ biện minh cho bản thân. Không tồi, rất có khí chất.
“Con muốn ra đó?” Cô cười cười hỏi lại.
“Dạ!”
Cậu nhóc không chần chừ gật đầu. Đương nhiên, đã nói dối thì phải nói dối đến cùng, song song đó thì cũng phải làm cho tới nơi tới chốn.
“Được, cô út dẫn con ra đó!” Cô mỉm cười gật đầu.
Thế là hai người lớn, hai trẻ nhỏ cùng nhau hướng về phía cây cầu kia. Bốn người hệt như một gia đình hạnh phúc khiến những người đi ngang không khỏi trầm trồ.
Hai đứa nhỏ trông có vẻ rất háo hức, bước chân cũng nhanh hơn mấy phần. Đứng ở nơi này có thể nhìn bao quát toàn bộ khuôn viên của khu Đông, các căn biệt thự lớn nhỏ đan xen bao chung quanh bờ hồ nhân tạo. Vào buổi tối, ánh đèn đủ sắc màu được thắp lên khiến cho toàn không gian trở nên nguy nga lộng lẫy.
Phải nói rằng ánh mắt cậu nhóc cũng thật tinh tường, tuy rằng chỉ vì nói dối để qua mặt người lớn nhưng lại vô tình “chó ngáp phải ruồi” tìm được một nơi lý tưởng để ngắm cảnh đêm về.
Đứng đó tầm mười phút, nhóc Tần Lâm Dương kéo tay Tề Phong, ngượng ngập gọi: “Chú!”
Hắn cúi xuống nhìn cậu nhóc, xong lại thấy chiều cao của mình so với cậu ta chênh lệch khá lớn, hắn liền khom người xuống, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Cậu nhóc xấu hổ ghé sát vào tai hắn nói nhỏ câu gì đó, chỉ thấy hắn mỉm cười rồi liền đứng thẳng dậy, quay sang nói với Tần Nhã Linh: “Anh với Lâm Dương đi một chút, rất nhanh sẽ trở lại. Em cứ ở đây đợi anh, đừng đi đâu cả.”
Cô liếc mắt nhìn cậu nhóc, thấy cậu ta có vẻ nhăn nhó, tay thì nắm chặt tay của Tề Phong, cô liền hiểu ra sự tình, mỉm cười gật đầu: “Vâng.”
Hắn “ừm” một tiếng, sau đó dẫn theo Tần Lâm Dương đi ngược trở lại lối vừa tới.
Tề Phong vừa khuất dạng, một người đàn ông đứng quan sát ở một góc khuất liền đi về hướng cây cầu. Gã chờ đợi giây phút này đã lâu, nếu như phải chờ đến khuya, có lẽ gã sẽ không còn giữ bình tĩnh được thêm nữa.
Đi đến sau lưng Tần Nhã Lưng, dừng lại cách cô tầm hai mét, gã lên tiếng gọi: “Nhã Nhã!”
Cứ ngỡ người vừa đi đã trở về, cô mỉm cười quay lại mở miệng nói gì đó. Thế nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã vội nuốt trở lại. Sắc mặt cô trong phút chốc biến hóa khôn lường, sự hoảng hốt cùng sợ hãi lập tức bủa vây khiến cô đứng không vững, suýt chút ngã nhào.
Nhưng trong khoảnh khắc trước khi cô ngã quỵ, gã vội bước đến đưa tay ra muốn đỡ lấy cô. Tuy chỉ vài giây ngắn ngủi cô chưa kịp định thần nhưng trên mặt cô lại hiện rõ sự chán ghét, ghê tởm cùng phẫn nộ.
Liền sau đó cô hất tay gã ra, cố gồng lại chế trụ bản thân trên chính đôi chân của mình, cất giọng đầy nộ khí: “Buông ra, đừng động vào tôi!”