Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 397

Chương 397

“Vậy thì trở về anh thấy cái nào tốt, lại sai người chọn thêm cho em.”

“Đừng, không cần nữa. Để trong tay em, trong chốc lát cũng không dùng hết được, đưa thẳng đến chỗ của thợ điêu khắc đi, còn có thể kiếm tiền về cho tập đoàn.”

Tiêu Khôn Hoằng khóa chặt cô trong ngực, hôn một cái lên trán của cô: “Không cần, anh có tiền, mua mấy tảng đá sẽ không phá sản được, em quên là bây giờ anh đang với hợp tác nhà họ Mạc sao?”

So với trước kia, con đường làm ăn của anh bây giờ càng ngày càng nhiều.

Thi Nhân dừng lại một chút, quả nhiên đúng là thời tới cản không kịp, giàu nứt đố đổ vách rồi!

“Đúng rồi, nhắc đến nhà họ Mạc mới nhớ, còn không tới hai tuần lễ nữa là đến buổi dạ hội rồi, chuẩn bị thế nào rồi anh?” “Tất cả đều rất thuận lợi.”

Tiêu Khôn Hoằng dừng một chút, nhìn cô: “Em không muốn hỏi chuyện xảy ra lúc giữa trưa sao?”

Liên quan tới nhà họ Tiêu, đến ông cụ Tiêu.

Liên quan tới vụ bê bối của nhà họ Tiêu.

Những cái này đều là bí mật anh không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Thi Nhân xoay người, đưa hai tay ôm lấy mặt của anh: “Nếu như anh không muốn nói, em có thể không hỏi.”

“Em là vợ của anh, em có quyền biết những chuyện này.”

“Nhưng em không muốn nhìn thấy anh phải khó chịu.”

Thi Nhân có thể cảm nhận được chuyện này đã khiến cho Tiêu Khôn Hoằng sốc nặng tới mức nào, nhà họ Tiêu chẳng khác nào như một lời nguyền, lúc nào cũng luẩn quẩn bao trùm trên đầu bọn họ.

Tất cả những bất hạnh mà Tiêu Khôn Hoằng phải gánh chịu đều từ nhà họ Tiêu mà ra.

Mà cũng tương tự như thế, bất hạnh của cô cũng có liên quan trực tiếp đến nhà họ Tiêu.

Cô không muốn để cho bất hạnh của nhà họ Tiêu tiếp tục kéo đến trên người bọn họ.

Tiêu Khôn Hoằng ôm cô vào trong ngực, chậm rãi mở miệng: “Rất có thể, Tiêu Vinh chính là con riêng của ông cụ, ông ấy đã ép buộc mẹ của Tiêu Vinh, cũng hại chết bà ta.”

“Cái này, Tư Minh Vy cũng đã nói với em.”

Thi Nhân chưa bao giờ nghĩ tới, nguồn gốc của mọi chuyện lại là như vậy.

Hóa ra chuyện nhận con thừa tự, thật sự không phải là nhận một đứa trẻ không có quan hệ máu mủ gì về làm con thừa tự.

Cô đã nghĩ, ông cụ Tiêu là một người coi trọng huyết thống như thế, làm sao có thể vô duyên vô cớ nhận một đứa trẻ không có quan hệ máu mủ làm con thừa tự được.

Hóa ra thật sự chính là con riêng.

Hơn nữa còn là hành động ép buộc người ta, thật sự là quá đáng mà.

Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Lúc trước Bạch Mỹ Đình, em gái Tiêu Đào Hy của Tiêu Vinh, người đã khiến các cô biến thành như vậy, cũng chính là ông cụ Tiêu.”

“Anh nói, đứa con trong bụng của Bạch Mỹ Đình chính là của ông cụ?”

Thi Nhân sợ đến ngây người!

Chuyện này… Sao có thể, sao có thể như vậy được?

“Anh cũng không tin, nhưng sự thật điều tra ra được chính là như vậy. Vợ, anh thật sự là không nói nên lời, cũng không có cách nào kể cho em nghe chuyện này, anh cảm thấy rất dơ bẩn!”

Dơ bẩn đến độ khiến cho anh cảm thấy buồn nôn!

Thi Nhân ôm thật chặt lấy anh, muốn cho anh một chút ấm áp.

Vốn cho là mọi chuyện đã kết thúc, cuối cùng lại xuất hiện chân tướng càng làm cho người ta khó chịu hơn.

Tại sao ông cụ Tiêu lại là người như vậy chứ, Thi Nhân quả thực là không thể nào nghĩ tới. Tiêu Khôn Hoằng kéo cô lại gần, ôm cô thật chặt, giọng nói trầm trầm vang lên: “Có lẽ, đây chính là lý do Bạch Mỹ Đình vẫn luôn cho rằng đứa trẻ là con của anh. Là vì cô ta xảy ra chuyện ở nhà họ Tiêu.”

Phỏng chừng, có đánh chết thì Bạch Mỹ Đình cũng không thể nào nghĩ ra được người đã ngủ với cô ta không phải anh, mà là một người khác.

Thi Nhân vẫn im lặng không nói gì, chỉ yên lặng ôm anh.

Ông cụ mới là kẻ đứng sau mọi chuyện.

Nếu như không phải do ông cụ, Tiêu Vinh cũng sẽ không thay đổi thành dáng vẻ như bây giờ, khó trách Tiêu Vinh lại đối xử với ông ta ác độc như vậy.

Nếu như đổi lại là cô, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Những năm qua, Tiêu Vinh không bị ép tới phát điên cũng coi như là tốt rồi.

Mà không, dáng vẻ cuối cùng kia của Tiêu Vinh, về cơ bản là đã gần như phát điên rồi.

Một lúc lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng mới buông tay ra, nói với cô: “Chúng ta đi thôi.”

Thi Nhân chủ động nắm tay của anh, một đống túi lớn túi nhỏ, vẫn để cho vệ sĩ xách đi cho.

Hai người đi ra khỏi tòa nhà tập đoàn, không khí lạnh bên ngoài khiến cho đầu óc của người ta lập tức tỉnh táo lại.

Cô quay đầu nhìn anh: “Về sau nhà họ Tiêu ở nơi này của chúng ta, nhất định sẽ không biến thành như thế.”

“Ừm, anh biết.”

Người đàn ông ôm cô gái vào trong ngực, che chắn cho cô khỏi cơn gió lạnh bên ngoài, anh cũng sẽ không để nhà họ Tiêu biến thành như thế.

Anh tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ kia.

Anh sẽ sống rất tốt, rất hạnh phúc.

Ngày hôm đó qua đi, bầu trời trong thành phố tối đen mù mịt, xem ra tuyết sắp rơi rồi.

Ba đứa nhỏ chỉ biết là Tiêu Khôn Hoằng mua quần áo thì đều coi như bảo bối, không nỡ mặc.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy mấy đứa trẻ vui vẻ như vậy thì âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải tự mình chọn lựa quần áo cho các con.

Cô vợ nhỏ của anh đã từng nói, về sau khi các con trưởng thành, sẽ không mặc quần áo mà cha mẹ chọn cho chúng nữa.

Cho nên phải trân trọng khoảng thời gian này.

Tổng giám đốc Tiêu cảm thấy nói vậy rất có lý.

Thời gian gần đây bộ phận thiết kế tương đối nhàn nhã.

Sau khi Thi Nhân bắt đầu làm việc vẫn còn có thể lên mạng lướt xem tin tức, theo dõi tin tức linh tinh lang tang của giới giải trí.

Cô xem hết mấy tin đồn trong giới giải trí xong, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn mở kênh tài chính và kinh tế. Kết quả, trông thấy ngay Tiêu Khôn Hoằng trở thành nhân vật trên trang bìa… Một huyền thoại của giới thương nghiệp.

Không thể không nói, Tiêu Khôn Hoằng thật sự rất lợi hại.

Thi Nhân nhìn thoáng qua nội dung phỏng vấn Tiêu Khôn Hoằng, đều là một số vấn đề cơ bản thông thường, nhưng phần sau còn bổ sung thêm đoạn video phỏng vấn Tiêu Khôn Hoằng, vừa mới quay trước đó thôi.

Dù sao cô cũng không có việc gì làm, tiện tay mở ra xem.

Ái chà, quả nhiên là người có dáng vẻ đẹp trai ngời ngời mà cô quen, ở dưới ánh đèn vẫn là một người đàn ông trưởng thành, vừa có vẻ ngoài tuấn tú lại vừa có sự nghiệp thành công như cũ.

Người đàn ông ưu tú như vậy chính là chồng của cô!

Không hiểu sao cô chợt cảm thấy có một loại cảm giác ưu việt đang dâng lên trong lòng.

Xem đến phần sau, cô lại phát hiện ra người dẫn

 

 

 

Chương trình ngồi bên cạnh phỏng vấn Tiêu Khôn Hoằng đang nhìn chằm chằm vào anh.

Đồng thời, trong ánh mắt kia còn lấp lánh ánh sáng.

Đó là cái mà người phụ nữ nào cũng nhìn ra được, người dẫn

 

 

 

Chương trình kia chắc chắn là có ý đồ với Tiêu Khôn Hoằng.

Trong lòng Thi Nhân có phần không được thoải mái, sau đó lại tiếp tục xem video thì thấy, quả nhiên là lúc cô nàng dẫn Chương trình này đặt câu hỏi, còn tiện thể nói xấu mình nữa.

Cô là cái thá gì chứ?

Có điều, may là Tiêu Khôn Hoằng trả lời cũng coi như khiến cho người ta vừa ý.

Nhưng Thi Nhân càng nhìn cô dẫn Chương trình này càng thấy không vừa mắt, cô có chỗ nào không ưu tú chứ?

Thi Nhân giận đùng đùng tắt đoạn video, nổi giận.

Một giây sau, điện thoại di động vang lên một tiếng chuông.

Cô cầm lên nhìn một chút, là Tiêu Khôn Hoằng gửi tin nhắn tới: “Buổi chiều anh phải đi ra ngoài một chuyến, có một cuộc phỏng vấn, cùng với người trong hội làm ăn buôn bán, khả năng tối hôm nay sẽ không trở về ăn cơm.”

Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Tổng giám đốc Tiêu sẽ chia sẻ lịch trình của mình cho cô biết. Không nói nhiều, cũng không yêu cầu cô phải nói gì.

Dù sao thì hai người cũng đều nói chuyện câu được câu không như thế, tình cảm cũng coi như là tốt hơn trước kia rất nhiều.

Thi Nhân vừa mới vừa nhìn thấy đoạn video phỏng vấn kia thì tâm tình không được dễ chịu cho lắm, kết quả bây giờ lại trông thấy anh nói bây giờ mình đi phỏng vấn, sẽ không phải vẫn là cô dẫn Chương trình lần trước kia phỏng vấn anh đấy chứ?

Chậc chậc, bình giấm chua trong lòng lập tức đổ nghiêng đổ ngả.

Thi Nhân suy đi nghĩ lại, quyết định hỏi một chút, chỉ có điều cô cảm thấy không thể hỏi trợ lý Tiêu.

Nếu như nói cho trợ lý Tiêu biết, thì chẳng khác nào Tiêu Khôn Hoằng cũng biết, cô không muốn để cho anh biết đâu, nhỡ đâu mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì sao?

Thi Nhân suy đi nghĩ lại, trực tiếp đi bộ đến bộ phận thư ký một chuyến.

Trên lầu, bởi vì ông chủ đã đi ra ngoài, nên tất cả mọi người trong phòng thư ký đều nhẹ nhàng thở ra, trưởng phòng còn mua trà chiều cho tất cả mọi người, để mọi người thư giãn một chút.

Nhưng còn chưa uống nổi một ngụm trà thì Thi Nhân đã đến.

Trưởng bộ phận thư ký thấy cô thì lập tức đứng lên: “Ôi, cô đến để tìm Tổng giám đốc Tiêu sao? Anh ấy đã ra ngoài phỏng vấn rồi.”

“Tôi biết, tôi tới là vì có chuyện khác.’ Thi Nhân ho khan một tiếng, gọi riêng trưởng bộ phận thư ký ra, cô nhỏ giọng nói: “Anh ấy đi phỏng vấn ở đâu thế?”

Trưởng bộ phận thư ký chớp chớp mắt, có phần hơi mơ hồ không hiểu.

Nếu biết ông chủ đi họp, lại đến hỏi anh đi đâu là có ý gì?

Vậy thì nên nói, hay là không nên nói đây?

“Tôi chính là muốn cho anh ấy mệ niềm vui bất ngờ, đừng nói cho anh ấy biết nhé.”

“A, tôi hiểu rồi, ông chủ đi phỏng vấn ở chỗ này, dự định là nhà hàng này, là một nơi chuyên dành cho hội viên. Bà chủ có cần tôi liên hệ giúp cô trước không?”

“Không cần đâu, cảm ơn nhé. Tôi tự làm là được rồi.”

Thi Nhân có được thông tin mình cần xong thì quay người trở vê phòng làm việc của mình.

Cô suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy hẳn là nên đi một chuyến!

Chỉ có điều cô không hề ghen đâu nhé.

Cô chỉ là muốn đi xem hiện trường phỏng vấn như thế nào mà thôi, chứ cũng không phải là đi điều tra người nào đó đâu!

Bình Luận (0)
Comment