Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 444

Chương 444

Thi Nhân trực tiếp ngăn phía trước Mạc Tử Tây, cô vội vàng nói: “Ông cụ, cô ấy cũng là có lòng tốt.”

“Cô là ai?”

Khi ông cụ Mạc nhìn thấy Thi Nhân, ánh mắt dừng trên gương mặt cô.

Nhưng nhìn thấy quan hệ của cô và Mạc Tử Tây, lại giống với Mạc Mộng Thần, ông cụ cũng đã đoán được cô là ai.

“Cháu tên Thi Nhân, tác phẩm này là do cháu và Mạc Tử Tây cũng nhau hoàn thành”

“Đừng nói lung tung nữa, tác phẩm này rõ ràng là do một mình chị hoàn thành, em không làm cái gì cả.”

Mạc Tử Tây trực tiếp thừa nhận, cô ấy nhìn ông cụ: “Cháu không có tài năng, không làm ra được kiểu dáng mà ông yêu cầu.”

“Cháu không làm được, thì tùy tiện tìm một người ngoài đến gây rối, sau đó đến lừa ông?”

Ông cụ Mạc tức giận trực tiếp đập tác phẩm xuống dưới đất: “Thứ đồ này, cháu cho rằng ông hiếm lạ sao?”

Thi Nhân nhìn thấy tác phẩm mà mình tâm huyết làm ra, bị ông cụ trực tiếp đập vỡ. Cô cảm thấy có chút đau lòng.

Dù sao cũng là tác phẩm mà cô đã vất vả hoàn thành trong nửa năm, kết quả bị người ta đập vỡ như vậy, ai cũng đều sẽ đau lòng thôi.

Hai mắt Mạc Tử Tây trực tiếp đỏ lên: “Ông à, sao ông phải coi trọng huyết thống như thế chứ, lẽ nào người có năng lực không xứng sao?”

“Cháu câm miệng cho ông.”

Ông cụ vô cùng tức giận, vẫn luôn ôm ngực suýt chút nữa ngất đi.

Mạc Đông Lăng nhíu mày, nhìn Mạc Tử Tây: “Được rồi, im miệng”

Cuối cùng Mạc Tử Tây cũng im miệng, quay người tức giận chạy đi.

Để lại Thi Nhân một mình, cô ngại ngùng đứng lại chỗ, cúi đầu nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, không thể biết là có cảm giác gì.

“Được rồi.”

Thi Nhân cảm giác bờ vai mình ấm áp, Tiêu Khôn Hoằng đứng bên cạnh cô, ông cô vào trong lòng, thấp giọng nói: “Người khác không quý trọng thì thôi đi.”

“Cũng không có gì cả.”

Thi Nhân miễn cưỡng cười, cho dù có buồn cũng không thể thể hiện ra vào lúc này được.

Vừa rồi cô còn mong chờ, ông cụ sẽ có đánh giá gì, kết quả không ngờ ông cụ lại tức giận như vậy, thậm chỉ còn đập vỡ.

Ông cụ nhà họ Mạc ngồi trên số pha, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Bạch Mỹ Đình ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Khôn Hoằng đang thân mật ôm một người phụ nữ khác, ánh mắt của cô ta tối sầm lại, cô ta trực tiếp đi qua: “Cô Nhân, hành động lần này của cô thật sự không thích hợp. Dù sao tay nghề chạm khắc của nhà họ Mạc cũng không truyền cho người ngoài.”

Cơ thể Thi Nhân cứng lại.

Thi Nhân siết chặt tay: “Tôi biết, không cần cô phải nhắc.”

“Nếu cô đã biết, vậy tại sao còn cố ý phạm vào, sau đó lại mượn cớ tặng quà chúc thọ cho ông cụ, lén học tay nghề của nhà họ Mạc từ cô hai?”

“Tôi không có xấu tính như vậy.”

Thi Nhân thẳng lưng, cô trực tiếp bỏ qua Bạch Mỹ Đình, nhìn ông cụ nhà họ Mạc ở phía sau: “Cho dù ông có tin hay không, là cháu xem video chỉ dạy công khai của nhà họ Mạc, sau đó mới điều khắc ra vật trang trí này. Không hề học trộm bất kỳ thứ gì của nhà họ Mạc không được truyền cho người ngoài từ Mạc Tử Tây. Thân là một nhà điêu khắc, cháu vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp căn bản này.”

“Cô nói, cô học những thứ này từ video công khai của nhà họ Mạc sao?”

Bạch Mỹ Đình cảm thấy không thể tin nổi.

Làm sao có thể chứ, tay nghề nhà họ Mạc khó thế nào, cô ta biết rõ.

Chỉ dựa vào các video không chuyên môn, sao có thể làm được chứ?

Lần này không chỉ Bạch Mỹ Đình không tin, người xung quanh cũng không thể tin được.

Ông cụ nhà họ Mạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thi Nhân, dường như nhìn thấy Mạc Mộng Thần vẫn còn sống, tư thế nói chuyện giống hệt nhau.

Ông cụ có chút mềm lòng: “Lời cô nói, ai có thể tin được chứ?”

Thi Nhân cắn môi, thật sự không ai có thể làm chứng được.”

“Cháu có thể làm chứng”

Mạc Đông Lăng vẫn luôn im lặng, chậm rãi nói, thay Thi Nhân nói chuyện.

Ông cụ lạnh giọng: “Cháu có thể làm chứng?”

“Đúng vậy, cô Nhân đã từng điều khắc một con tì hưu, khi tham gia triển lãm ở Việt Nam cháu đã được nhìn thấy, quả thực cô Nhân rất có tài năng. Cháu đã từng đưa ra rất nhiều lời mời những cô Nhân đều từ chối.”

“Chính là con tì hưu mà cháu đã tặng ông lần trước sao?”

Đáy mắt ông cụ hiện ra tia ngạc nhiên, cộng với món quà chúc thọ vừa rồi, không khỏi nhìn Thi Nhân bằng con mắt khác.

Thật sự là do một mình cô điều khắc sao?

Không có bất kỳ ai chỉ đạo, chỉ xem mấy video công khai, mà có thể khắc ra con tì hưu đó sao?

Phải biết món quà chúc thọ lần trước, nếu là học trò của nhà họ Mạc, thì đều phải là giáo viên có kinh nghiệm phong phú mới có thể làm ra được.

Nhưng Thi Nhân cô ta có thể làm được.

Nhưng Mạc Đông Lăng nói như vậy, chắc đây là tác phẩm thứ hai mà cô ta làm.

Tài năng của đứa trẻ này, vượt qua nhận thức của ông cụ.

Bạch Mỹ Đình thấy có chút không đúng, trong lòng có chút không cam tâm, cô ta nhìn về phía Thi Nhân, người phụ nữ này có tài năng cao như vậy sao?

Chỉ cần xem những video kia, là có thể nắm bắt được tinh hoa ta nghề nhà họ Mạc sao?

Nhất thời cô ta càng thấy Thi Nhân không thuận mắt.

Người phụ nữ này, rất có thể sẽ trở thành kẻ thù của mình.

Vẻ mặt Mạc Đông Lăng vô cùng lãnh đạm: “Ông nội, tài năng của cô ấy quả thật rất cao, nếu có thể gia nhập nhà họ Mạc, nhất định sẽ càng lên một bước khác.”

Ông cụ có chút động lòng.

Ông cụ nhìn Thi Nhân: “Cô có đồng ý không?”

Nhất thời Thi Nhân không nói gì, cô còn chưa phản ứng lại, tại sao lại từ cáo buộc cô mà chuyển sang lời mời cô gia nhập nhà họ Mạc vậy.

“Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ đích thân chỉ dạy cô.”

Nhất thời mọi người xung quanh đều hít mạnh một hơi.

Ông cụ đích thân chỉ dạy?

Phải biết sau khi ông cụ lớn tuổi, rất ít khi tự mình điêu khắc thứ gì, còn có ngoài con cháu trong nhà, ông cụ cũng chưa từng chỉ dạy học trò nào.

Đến bây giờ chắc cũng chỉ có Bạch Mỹ Đình là có tư cách này.

Bây giờ còn thêm một người ngoài nữa.

Loại khả năng này, chỉ có một lời giải thích. Chính là tài năng của Thi Nhân rất cao.

Bạch Mỹ Đình nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười: “Cô Nhân, đây là một cơ hội hiếm khó đấy, cô không được bỏ lỡ đâu đấy. Chỉ xem video thì có thể học được cái gì chứ?”

Chỉ cần cô ta đến nhà họ Mạc thì cô sẽ có cơ hội xử lý cô ta.

“Tôi từ chối.”

Thi Nhân nhàn nhạt nói, cô nhìn ông cụ Mạc: “Rất xin lỗi, cháu chỉ là có niềm yêu thích với điêu khắc mà thôi, không định biến thành sự nghiệp. Có lẽ phụ ý tốt của ông rồi.”

“Cô vẫn còn tức giận về vật trang trí mà tôi vừa đập sao?”

“Ông hiểu nhầm rồi, lý do cháu trả lời ông, giống với lý do lần trước cháu từ chối anh Mạc Đông Lăng vậy.”

Mạc Đông Lăng tiếp lời: “Xem ra, nhà họ Mạc chúng tôi không có duyên phận với cô Nhân rồi.”

“Mọi người có một chí hướng.”

Thi Nhân từ chối rất dứt khoát.

Cô không cần chính là không cần.

Người ở xung quanh đều cảm thấy đáng tiếc thay cho Thi Nhân, một cơ hội tốt như vậy mà.

Làm học trò của ông cụ rồi, sau này đi đến nơi nào cũng đều sẽ không bị người ta xem là người không biết gì, làm không tốt ở nhà họ Mạc cũng có thể nhận được thứ gì đó.

Dù sao là học trò của ông cụ.

Nhưng nghĩ đến thân phận của Thi Nhân, cũng có rất nhiều người tỏ ra thấu hiểu.

Bây giờ là bà Nhân cũng không thiếu tiên, còn chăm sóc ba đứa nhỏ, nếu cứ luôn ở nhà họ Mạc, không làm tốt có lẽ sau này chồng mình sẽ biến thành của người khác mất.

Đây không phải là quá lỗ à?

Phụ nữ ấy, phải nhìn rõ thứ quan trọng nhất với mình là cái gì.

Ông cụ Mạc có chút tiếc nuối, vậy mà lại từ chối rồi.

Vẻ mặt của ông cụ không tốt lắm, ông cụ thu lại tâm mắt trên người Thi Nhân, luôn cảm thấy Thi Nhân rất giống Mạc Mộng Thần.

Cô cháu giá đáng tự hào của ông, lại đi qua sớm như vậy.

Bên cạnh, Hách Liên Thành đứng trong nhóm người, từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, như chìm sâu vào trong ký Ức.

Đột nhiên có người nhỏ giọng nói: “Các người có cảm thấy cô Nhân này giống ai đó không?”

Bình Luận (0)
Comment