Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 452

Chương 452

Tiêu Khôn Hoằng đã từng phạm nhiều lỗi sai tương tự. Sau đấy, Diệp Tranh đã khai thông cho anh, cũng chỉ ra một số hành vi và cảm xúc bất thường của anh. Cho nên anh đã cố gắng hết sức ép bản thân trở thành một người bình thường. Chỉ bằng cách này vợ anh mới không sợ hãi và chấp nhận anh từng chút một.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng tươi cười, càng thêm ôn nhu. Anh sẽ từng chút một chiếm lấy trái tim nhỏ bé của vợ mình, loại bỏ hình bóng của người đàn ông khác.

“Kỳ thật cũng không có gì. Lúc ấy chẳng qua ở toilet gặp phải gã say xỉn, khi vội vã chạy ra lại đụng trúng Hách Liên Thành.”

“Ừm, hẳn là lúc ấy em tới tìm anh”

“Em biết, dù sao lúc sau em vẫn không nhịn được, tới hỏi anh ta chuyện của Mạc Mộng Thần.”

Vẫn còn tò mò chuyện của cái cô Mạc Mộng Thần kia.

Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc nhìn cô: “Anh ta nói sao?”

Anh muốn xem xem, Hách Liên Thành giải thích như thế nào.

“Anh ta thừa nhận”

Ánh mắt của Thi Nhân bỗng trầm xuống: “Lúc ấy Hách Liên Thành trông rất buồn rầu, nhìn qua đã thấy tâm tình không tốt, cho nên em mới theo anh ta vào phòng nghỉ. Sau đó nói chút chuyện về Mạc Mộng Thần, lúc sau bà Hách cùng cái cô chủ ngây thơ vô số tội kia đã tới rồi.”

“Hóa ra là như vậy.”

Tiêu Khôn Hoằng trong lòng khinh thường Hách Liên Thành. Nếu biết hiện tại cảm thấy tội lỗi, tại sao lúc trước lại làm?

Năm năm trước, lúc ở trong đường hầm của Việt Nam, còn nghĩ anh ta muốn cướp vợ mình. Món nợ này Tiêu Khôn Hoằng còn chưa tính đến. Anh ta sẽ đem Hách Liên Thành từng chút từng chút rời xa người vợ của mình, cho đến khi nơi này không còn bóng dáng của vợ anh ta và đứa trẻ nữa.

“Ừ, bỗng nhiên em đồng cảm với anh ta.”

Đồng cảm?

Tiêu Khôn Hoằng không biết là Hách Liên Thành có chỗ nào đáng đồng cảm.

Đây không phải đều là do anh ta gieo gió thì gặt bão sao?

“Em biết anh nhất định không đồng ý với lời em nói. Nhưng anh ngẫm lại xem, nếu lúc trước trong đường hầm em không đâm vào đuôi xe của Hách Liên Thành, thì bây giờ có thể không có cơ hội đứng trước mặt anh rồi.”

Thi Nhân nhìn anh đầy ẩn ý. Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt, thiếu chút nữa là quên chuyện này.

Lúc trước anh đã nghĩ Thi Nhân xảy ra chuyện trong đường hầm bị sụp. Tiêu Khôn Hoằng vẫn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó. Tim như bị khoét rỗng, máu chảy đầm đìa.

“Cho nên em mới đồng cảm với anh ta.”

Thi Nhân sửa sang lại một chút cà vạt của Tiêu Khôn Hoằng, nhẹ nhàng nói: “Nếu lúc trước không phải anh ta cứu em, thì bây giờ có lẽ anh cũng giống như anh ta. Dù sao người cũng đã mất, mặc kệ cô ấy đã làm gì, chúng em đều không thể nghe, không thể nhìn thấy.”

Bất kỳ điều gì đều không còn ý nghĩa.

Tiêu Khôn Hoằng bỗng nắm lấy tay cô, có chút dùng lực: “Anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”

“Em biết, anh bình tĩnh lại một chút, em chỉ lấy ví dụ thôi. Nhìn anh bị dọa đến nỗi sợ chưa kìa.”

Thi Nhân nhìn anh cười cười. Cô nói tiếp: “Cho nên chúng ta phải trân trọng hiện tại, đừng đợi mất mát mới biết hối hận.”

Khi người ta chết đi thì làm cái gì cũng vô ích. Tuy cô không hỏi Hách Liên Thành vì sao Mạc Mộng Thần lại gặp tai nạn. Nhưng nhìn bà Hách và cách bà ta hòa thuận với Hách Liên Thành, cô liền đoán ra đại khái. Với một bà mẹ chồng như vậy, sẽ là xui xẻo tám đời.

Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt tay cô, dáng vẻ khẩn trương, lúc trước anh thiếu chút nữa đã mất cô rồi. Anh không thể tưởng tượng được bản thân sẽ giống như Hách Liên Thành. Năm năm đó, anh có sống cũng không bằng chết. Đối mặt với một người đã chết, mọi thứ dường như rất bất lực.

“Được rồi, bọn mình không nói chuyện về anh ta nữa. Qua thăm mấy đứa nhỏ đi, chơi lâu như vậy, hẳn rất đói bụng.”

Thi Nhân dẫn Tiêu Khôn Hoằng đi đến khu vui chơi giải trí. Ba đứa trẻ ngừng chơi đùa, ngồi xuống đất nói chuyện với nhau.

Thi Nhân đứng bên cạnh lớn tiếng gọi: “Bắc, Nam, Khê ơi.”

Ba đứa nhỏ đồng loạt quay đầu. Ba đứa bé mặt tròn, môi đỏ, răng trắng, hai mắt sáng ngời, xoay người chạy về phía Thi Nhân: “Mẹ.”

“Còn muốn tiếp tục chơi sao?”

Thi Nhân xoa đầu ba đứa, sờ thấy sau lưng chúng ướt đẫm mồ hôi. Dù sao bây giờ đang là mùa hè, mặc dù có nơi che nắng với gió từ điều hòa nhưng vẫn rất nóng.

“Đói bụng, đói bụng rồi.”

Bé út xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Lại đây.”

Tiêu Khôn Hoằng đối với con gái nhỏ vẫy vẫy tay, xoay người ôm lấy cô bé: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Khi đến gần con gái, anh ngửi thấy trên người đứa nhỏ có cả mùi mồ hôi lẫn mùi sữa. Một người đàn ông luôn giữ sạch sẽ như anh, sẽ rất khó chịu khi ngửi thấy mùi này. Nhưng sau lễ rửa tội của ba đứa nhỏ, anh cũng có thể chấp nhận mức độ này.

Ví dụ khi mới ôm bé ba, Mạc Tiểu Khê đã để lại 2 dấu chân trên bộ đồ của anh.

Thi Nhân nắm tay bé lớn và bé hai, đi tới khu ẩm thực. Lúc này có rất nhiều người đang ăn uống. Một gia đình 5 người xuất hiện, thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Cùng lúc cũng có rất nhiều phụ huynh mang theo con nhỏ ngồi ghép bàn với họ, vốn là bàn dài nhưng lại muốn ngồi gần một chút.

Ba đứa nhỏ hiển nhiên đã kết bạn lúc ở đây. Mấy đứa trẻ ngồi thành một nhóm, ríu rít nói chuyện. Thi Nhân thấy vậy cũng không ngăn cản.

Một phụ nữ gần đó cười nói: “Cô Thi Nhân, cô có thấy vất vả khi mang theo 3 đứa nhỏ không? Tôi dẫn theo một đứa cũng đã thấy đủ mệt rồi.”

“Đúng vậy, ba đứa thoạt nhìn thì đáng yêu, nhưng lúc ầm ĩ lên đúng là tra tấn người khác.”

“Còn không phải là sức mạnh của trẻ con lớn vô cùng à.”

Một số phụ huynh thấy nói đến bọn trẻ thì liền đồng loạt.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi cạnh vợ, im lặng gắp thức ăn cho cô, không nói lời nào. Thỉnh thoảng còn để ý đến tình hình bọn trẻ. Đúng là hình ảnh của người chồng hoàn hảo.

Thi Nhân rõ ràng là đã quen. Nhưng chị phụ huynh bên cạnh rõ là có chút ngạc nhiên. Ở đây ai cũng làm mẹ, vậy chồng họ ở nhà có vai trò gì đều dễ hiểu. Họ đều cho rằng đó là điều bình thường.

Nhưng nhìn Tiêu Khôn Hoằng mới phát hiện chồng mình nổi tiếng hơn chồng của họ? Nhìn đi nhìn lại thì chồng của bọn họ chỉ là chủ gia sản của gia đình?

“Cô Thi Nhân, làm thế nào cô huấn luyện được chồng mình vậy, dạy cho chúng tôi với?”

“Đúng vậy, đúng vậy, thật ngưỡng mộ cô đấy.”

“Có bí quyết gì không?”

Thi Nhân dở khóc dở cười: “Bí quyết ở đâu ra vậy, chẳng qua lúc ở nhà tôi bớt thời gian trông con đi, sẽ để anh ấy cùng trông con.”

“Chồng cô cũng tự nguyện làm sao?”

“Thời gian đầu chưa quen, nhưng về sau thì cũng quen thôi. Hoàn cảnh gia đình chúng tôi khá đặc biệt, dù sao tôi cũng xa anh ấy vài năm. Anh ấy cũng muốn bù đắp lại tấm lòng.”

Thi Nhân cũng không muốn khoe khoang, cũng không có ý so sánh. Bà mẹ kia càng trở nên thành khẩn: “Tôi thấy cũng không phải chỉ có bù đắp, có thể được thế này, chắc chắn là anh ấy cũng muốn vậy.”

“Tôi về cũng làm thử xem có hiệu quả không.”

Thi Nhân cười cười, bình tĩnh thêm zalo của mấy bà mẹ, để lấy liên lạc. Trong đó, có một vị phụ huynh nhìn qua danh sách bạn bè của mình, ngạc nhiên nói: “Cô Thi Nhân, cô là nhà thiết kế trang sức à?”

“Đúng vậy, đây là nghề nghiệp của tôi. Về sau nếu cần, tôi có thể giúp các cô thiết kế trang sức.

“Tôi đã mua bộ trang sức trước kia cô thiết kế đấy. Nó rất đẹp. Đến sinh nhật tôi, cô thiết kế cho tôi một bộ nhé?”

“Được”.

Thi Nhân gật đầu cười, thảo nào có nhiều người thích tham gia loại tiệc như thế này. Vô hình chung, nó đã đem lại nhiều cơ hội cho bản thân cô.

“Ai là Thi Nhân? Gọi cô ta ra ngay.

Phía sau có một người phụ nữ hùng hổ xông vào khu ẩm thực, chỉ đích danh tên của Thi Nhân.

Bình Luận (0)
Comment