Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 65

CHƯƠNG 65

Diệp Nam Huyền đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này thời khắc này hơi giống mình.

Anh cảm thấy bản thân có thể bị điên rồi.

Diệp Nam Huyền muốn thoát khỏi Trầm Tử An, nhưng phát hiện ra tên nhóc thối này này tuy còn nhỏ nhưng sức lực vẫn khá mạnh mẽ, trong lúc không biết phải làm gì, anh đành phải đưa Trầm Tử An lên xe vì lo lắng cho Trầm Mặc Ca.

Cả hai nhanh chóng đến bệnh viện.

Khi Mễ Tiểu Anh nhìn thấy Trầm Tử An và Diệp Nam Huyền cùng đến với nhau thì như bị mất hồn. Cô ấy thậm chí không biết phải xử lý tình huống hiện tại như thế nào.

Là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Hay là Diệp Nam Huyền đã biết gì đó?

Trầm Tử An bình tĩnh hơn cô ấy nhiều.

“Chào cô giáo Lam!”

Trầm Tử An lịch sự, Mễ Tiểu Anh vô thức gật đầu đáp lại.

Diệp Nam Huyền lo lắng hỏi: “Cô ấy thế nào rồi? Không phải vừa rồi cô ấy còn tốt sao? Sao lại bị nguy hiểm?”

Nhìn thấy Diệp Nam Huyền, nét mặt Mễ Tiểu Anh lập tức không tốt, lúc này nghe thấy Diệp Nam Huyền hỏi về Trầm Mặc Ca như vậy, lại nghĩ đến tất cả những gì Trầm Mặc Ca hiện tại đang phải chịu đựng, cơn tức giận của cô đột nhiên bùng phát.

“Tổng giám đốc Diệp hỏi thật kỳ lạ. Tôi lại không phải là bác sĩ. Làm sao tôi biết được? Nếu không có Tổng giám đốc Diệp, Lisa nhà chúng tôi cũng sẽ không phải đối mặt với tình cảnh sống chết không rõ ràng như thế này không phải sao?”

“Mễ Tiểu Anh, cô tốt nhất đừng nói chuyện quỷ quái với tôi, tôi cũng không muốn cô ấy xảy ra chuyện như thế này.”

Cảm xúc Diệp Nam Huyền rất không ổn định, nhưng vì Mễ Tiểu Anh là bạn của Trầm Mặc Ca nên anh đã cố gắng hết sức chịu đựng.

Mễ Tiểu Anh không hề cảm kích, lạnh lùng nói: “Anh không muốn sao? Cũng may là anh không muốn thì cô ấy mới thành thế này. Nếu anh mà muốn, không biết Lisa liệu có giống như Mặc Ca năm năm trước bị anh vùi thân trong biển lửa hay không.”

“Mễ Tiểu Anh!”

Diệp Nam Huyền giống như một con sư tử bị kích thích, đôi mắt của anh đỏ ngầu.

Tất cả mọi người ở Hải Thành đều biết Trầm Mặc Ca là điều cấm kỵ của Diệp Nam Huyền, ngoài Mễ Tiểu Anh ra, ước chừng không có ai dám nhắc đến cái tên Trầm Mặc Ca trước mặt anh, huống chi là trận hỏa hoạn lớn năm đó. Bây giờ Mễ Tiểu Anh vô ý thách thức sự tự chủ cuối cùng của Diệp Nam Huyền.

Mắt thấy Diệp Nam Huyền sắp mất kiểm soát, Trầm Tử An nhẹ giọng nói: “Mẹ bị dị ứng với kháng sinh cephalosporin.”

“Cái gì?”

Diệp Nam Huyền không nghe thấy cách Trầm Tử An gọi Trầm Mặc Ca, nhưng anh đã nghe thấy mấy chữ “dị ứng với kháng sinh cephalosporin”.

“Cháu nói cô ấy bị dị ứng với kháng sinh cephalosporin? Tại sao không ai nói cho chú biết?”

Từ trước đến nay anh chưa từng biết Trầm Mặc Ca bị dị ứng với cephalosporin, anh chỉ nhớ rằng cô rất hiếm khi bị cảm, kể cả có bị cảm lạnh, cô cũng chỉ cố gắng uống nhiều nước, rất ít khi tiêm hay uống thuốc.

Trước đây anh luôn cho rằng Trầm Mặc Ca giả tạo, hoặc là muốn lợi dụng chuyện này để lôi kéo mình quan tâm chăm sóc cô, lúc đầu anh còn tỏ ra khinh bỉ, nhưng thời gan dài trôi qua cũng hơi bận tâm, nhưng chẳng qua chỉ là nhờ quản gia pha chút nước đường gừng cho cô uống. .

Bình Luận (0)
Comment