"Duật Hy của anh..."
"Cảnh Hàn, em ở đây."
"Em yêu anh không?"
"Anh nói cái gì vậy, đương nhiên là người ta yêu anh đến chết đi sống lại rồi a..."
Hoàng Tịch Liên sáp vào người Mặc Lạc Phàm như dây leo quấn, cùng anh ấy đọc một tràn thoại đầy nhấn nhá khiến người khác không khỏi nổi da gà.
Chuyên da trang điểm ở một bên đang đánh phấn cho Hoắc Duật Hy thật không nhịn được cười phụt ra tiếng, hai người kia còn chưa hết tiếp tục điệu bộ buồn nôn.
"Anh cũng vậy, dù cho trời có sập, đại dương kia cạn nước, đá trăm năm mài mòn thì tình yêu anh dành cho em cũng không bao giờ vơi cạn."
"Cảnh Hàn... hức hức hức..."
Bị chọc như vậy Hoắc Duật Hy cũng phải đỏ mặt, mắng Mặc Lạc Phàm đầu tiên: "Mặc Lạc Phàm, anh có thôi đi không?"
Mặc Lạc Phàm không sợ trời không sợ đất, chẳng những thế còn làm lố lăng hơn, bế ngang Hoàng Tịch Liên ngồi xuống ghế, cố mường tượng ra một câu lấy trong tiểu thuyết của Nam Nam: "Duật Hy... đừng khóc, lòng anh đau lắm."
Hoàng Tịch Liên ngửa cổ, đưa tay bóp lấy má của anh ấy: "Đau đến thế nào cơ, em muốn biết?"
"Đau muốn chết rồi." Mặc Lạc Phàm nhăn mặt la oai oái.
Hoắc Duật Hy nhìn hai người bọn họ một múa một hát có tức nhưng không làm được gì, cả phòng trang điểm cô bị biến thành tâm điểm chú ý. Rõ ràng ai cũng đang cố nén cười nhưng bởi vì muốn giữ thể diện cho cô nên đang nín nhịn đến sắp nội thương.
Sau một hồi đùa giỡn mệt lả, Mặc Lạc Phàm và Hoàng Tịch Liên cũng chịu ngồi đàng hoàng, hai người bọn họ ai cũng mặc lễ phục tươm tất nhưng mà không động tác nào là đứng đắn, lúc ngắm nhìn người khác cũng vậy, nhìn chòng chọc không hề khép nép, Hoắc Duật Hy ở trong gương tự dưng thấy bóng lưng mình nóng lên, khuôn mặt ửng hồng trừng trừng hai người đang chống cằm tặc lưỡi ở phía sau.
"Chậc chậc... Không biết đến khi em kết hôn có xinh đẹp được thế này không nữa?" Hoàng Tịch Liên là người than thở dù rằng cô ấy không kém cạnh một ai.
"Anh đây thì lại thắc mắc, liệu có được may mắn như tên Tiểu Bạch cưới được cô dâu động lòng người như thế này không?"
"Hai người có thể thôi tân bốc tôi có được hay không, tôi sắp chết vì ngại rồi!" Hoắc Duật Hy bất mãn kêu lên, cả đánh phấn cũng không được yên ổn a.
"Mặc Lạc Phàm, Nam Nam của anh đâu mà anh lại ước với chẳng mơ cưới được vợ đẹp?"
"Đến bệnh viện trực phòng cho anh rồi." Mặc Lạc Phàm thư thả nhún vai: "Đám cưới hắc đạo không phù hợp với cục bông nhà anh." Hiện tại xuất hiện nhiều tai to mặt lớn, không chừng vừa nhìn thấy một đoàn xe rước dâu toàn tây trang đen, kính râm, giày da thì cô nhóc sẽ bị dọa đến ngất xỉu luôn cũng nên. Nghĩ vậy, anh nói:
"Chờ đến khi tổng tài Tư thị tổ chức đám cưới thì Nam Nam mới được phép tham dự."
"Anh lộng quyền, Nam Nam rõ ràng là bạn của em, anh lại không cho em ấy tham dự hôn lễ của em." Hoắc Duật Hy không hài lòng mắng Mặc Lạc Phàm, anh chẳng hề hấn gì cả, còn cho là lẽ đương nhiên.
Hoàng Tịch Liên đang sì sụp hút nước ép trong ly của mình, bắt được trọng tâm lời Mặc Lạc Phàm vừa nói, hỏi lại: "Vậy có nghĩa là sau này Cảnh Hàn còn tổ chức hôn lễ thêm lần nữa à?"
"Đương nhiên, đám cưới này là của tổ chức Vong, không liên quan gì đến bạch đạo." Mặc Lạc Phàm khẳng định xong chợt nhận ra trong ánh mắt của Hoàng Tịch Liên có nhiều hâm mộ, anh ngoác miệng: "Đừng nói em cũng có ước mơ được hơn một lần mặc áo cưới nhé?"
"Bộp." Hoàng Tịch Liên lập tức đập vào tay anh, nhún vai: "Đương nhiên rồi."
Dylan đang chỉnh váy cưới cho Hoắc Duật Hy nghe xong phụt ra tiếng thất thố: "Đúng là mấy người có tiền các cô suy nghĩ cũng thật lạ thường, ai cũng mong được đời đời kiếp kiếp sống cùng chồng của mình, các cô lại vừa kết hôn lần này vừa nghĩ đến lần mặc áo cưới kế tiếp là khi nào, haiz..."
Hoàng Tịch Liên cười tít mắt nhưng tiếng di động trong túi thu hút sự chú ý của cô đi đi chỗ khác, mở tin nhắn ra xem thì tức khắc đứng lên, "Tôi đi toilet một chút, sẽ quay lại rất nhanh."
"Vậy anh cũng ra xem đám đàn ông kia đã đến rước dâu chưa." Mặc Lạc Phàm đồng thời đứng lên, chỉ vào Dylan: "Anh chuẩn bị cho cô ấy thật xinh đẹp vào cho tôi, cả em nữa Tiểu Duật Hy, không được căng thẳng nghe chưa, Tiểu Bạch là dạng người gì em đều rõ cả, cưới về hay không thì chỉ thêm một danh phận, lát nữa phải cười nhiều một tý lên ảnh mới đẹp."
"Em biết rồi mà, anh đi đi."
Mặc Lạc Phàm ừ hứ đi ra ngoài, phòng trang điểm chỉ còn lại Dylan và hai chuyên viên trang điểm khác, anh ta nhìn kiệt tác của mình trong gương vẫn không nhịn được cười: "Còn chờ tới tên họ Mặc kia nhắc nhở sao, cô dâu của tôi còn ai có thể xinh đẹp hơn."
"Anh đã quá lời rồi." Hoắc Duật Hy ngại ngùng mỉm cười.
"Không quá lời chút nào." Dylan một mực tán thưởng, nhìn lại thời gian thì ân cần bảo: "Chắc chú rể cũng sắp đến rồi, có căng thẳng hay không?"
Hoắc Duật Hy nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Có một chút, anh giúp tôi lấy một cốc nước lọc với."
"Được, cô ngồi ở đây để họ trang điểm cho xong, tôi đi lấy nước." Dylan vỗ nhẹ lên vai cô rồi ra ngoài.
Hai chuyên gia trang điểm thật ra cũng đã hoàn thành công việc nên cô sau đó cũng cho họ ra ngoài đi lại thư giản, khuôn viên biệt thự Mặc Lạc Phàm ở không hề nhỏ chút nào, ngắm một cái cũng không vô ích.
Trong phòng rất nhanh không còn ai nữa, Hoắc Duật Hy nhìn mình trong gương đến thẩn thờ, hôm nay cô là cô dâu xinh đẹp nhất, kết hôn với người đàn ông mà trăm ngàn phụ nữ mơ ước, đôi môi căng mọng vì thế không khỏi nở nụ cười động lòng người. Cô không nghĩ thêm nữa về những diễn cảnh hạnh phúc, chỉ có như vậy dừng lại ngắm nhìn bản thân trong chốc lát, lại nhẹ nhàng với lấy chiếc ví của mình, từ bên trong ngăn kéo kín đáo lấy ra một vật nhỏ có thể kéo dài ra, đôi mắt màu hổ phách không chút gợn sóng, thật bình thản vén tà váy cưới sang một bên, nhẹ nhàng cài vật kia vào lên đùi...
"Cạch."
Tư Cảnh Hàn đã chỉnh xong cái hoa cài trên áo, từ sớm khi đưa Hoắc Duật Hy lên xe đến chỗ Mặc Lạc Phàm hắn cũng đã bắt đầu chuyển bị cho mình, mặc nhiên "sửa soạn" thành chú rể đẹp trai nhất.
Tư Cảnh Hàn không kỳ thị với hai từ "làm đẹp", hiển nhiên cũng biết cách làm cho mình trở nên nổi bật và tươm tất trong bộ lễ phục màu trắng tinh từ đầu đến chân.
Lúc này còn có Lạc Tư Vũ mặc tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng thắt nơ đỏ, bây giờ hắn đang giúp Tư Cảnh Hàn chỉnh là cổ áo và đeo găng tay, thật ra từ đầu buổi khi hắn đến người kia đã "sửa soạn" cho tới bây giờ, hắn làm vậy là muốn Tư Cảnh Hàn thấy yên tâm, đã không còn sai sót nào rồi và hãy thôi tu sửa.
"Được rồi, không còn sai sót ở điểm nào nữa." Lạc Tư Vũ lập lại câu nói này thêm lần nữa.
Nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt trắng tươi trong trẻo đầy thần khí, vừa nhìn đã biết chuẩn bị kết hôn, Tư Cảnh Hàn tự cho Lạc Tư Vũ đã nói đúng, bây giờ mới chịu dẫn đầu đi ra ngoài.
Đến cầu thang, Tư Cảnh Hàn không quên hỏi: "Tề Thiếu Khanh đến chưa?"
"Chưa."
Nghe vậy Tư Cảnh Hàn cũng không nói gì thêm lời nào, chậm rãi từng bước xuống cầu thang được trải thảm đỏ cho đến tận phòng khách, hắn không quá vội vã để rời đi mà trầm tĩnh ngắm nhìn căn biệt thự của mình. Giữa bên ngoài là tuyết trắng Hàn Nguyệt như một ngón đuốc đỏ lung linh đầy sinh khí, ở chỗ nào cũng có chữ hỷ đầy may mắn và rực cháy, cả căn phòng ngủ của hắn cũng được thay ga giường thành một căn phòng tân hôn hoàn chỉnh.
Rồi tối đêm nay...
Tư Cảnh Hàn chỉ dừng ở đây và không nghĩ nữa, bây giờ hắn đã đứng trước cửa chính của biệt thự, ở ngoài sân một loạt những chiếc siêu xe xếp dài hai bên lối đi chuẩn bị cho màn rước dâu thế kỷ.
Xe hoa của Tư Cảnh Hàn cũng có màu trắng phù hợp hoàn toàn với bộ lễ phục của hắn, Lạc Tư Vũ cứ nghĩ rằng hắn sẽ tranh thủ thời gian đến chỗ Mặc Lạc Phàm rước dâu, nhưng Tư Cảnh Hàn lại nói: "Cậu lên xe trước đi, mình muốn gọi một cuộc điện thoại."
Lạc Tư Vũ có chút nghi ngờ nhưng không tiện hỏi thêm, đồng ý lên xe trước, phát tay cho đám thuộc hạ cũng vào trong xe ngồi đợi.
Tư Cảnh Hàn nhìn đoàn xe rước dâu của mình đã chuẩn bị sẵn sàng, phiến môi mỏng luôn lạnh lùng rốt cuộc cũng nở được nụ cười làm tan chảy mùa đông, nhưng hắn quay người vào trong nhìn căn biệt thự thêm lần nữa mới cúi đầu ấn số trên điện thoại gọi đi.
Điện thoại chỉ kêu mất mấy tiếng đã được thông máy, người bên kia vui vẻ lên tiếng và cũng lần đầu để lộ giọng nói: [Ư, Tiểu Bạch...]
Tư Cảnh Hàn không đợi người đó nói hết mà cắt ngang, giọng nói rất thấp đầy từ tính, dịu dàng: "Sau này... phải sống thật tốt, biết không?"
Hắn cúp máy khi chưa nhận được câu trả lời, cứ như vậy dứt khoát xoay người tiến về chiếc xe đã được trang trí đầy hoa tươi.
"Xuất phát."
___________
Tề Thiếu Khanh ngồi trong xe đến sân bay đón Hàn thúc, hiện tại hành tung của anh ít bị người khác chú ý nhất, đón người cũng dễ dàng hơn.
Nhưng mới đi được nửa chặng lại nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Canada, là luật sư của Tư Cảnh Hàn - Tống Ly Khắc.
"Cậu nói cái gì? Hắn làm giấy tờ đó khi nào?"
[Chỉ mới mấy ngày gần đây, rốt cuộc Hoắc Duật Hy đó có lợi hại gì mà khiến hắn phải làm như vậy, đến cả hôn lễ cũng không cho tôi biết, có phải là điên rồi hay không?] Tống Ly Khắc có vẻ rất khó chịu và giận dữ.
"Ngoài giấy tờ đó còn có loại giấy tờ nào hắn làm mà có cậu không biết không?" Bất chợt Tề Thiếu Khanh dâng lên một dự cảm khó nói, hỏi một câu cũng rất vô nghĩa nên lập tức sửa lời: "Cậu liên lạc với mấy luật sư đại diện khác của hắn hoặc những người tương tự có liên trên cơ sở pháp luật mà hắn quen biết, tra thông tin những giấy tờ mà Tư Cảnh Hàn đã làm rồi lập tức liên lạc với tôi."
Tống Ly Khắc đã ngửi ra điểm không ổn từ lời của Tề Thiếu Khanh: [Có chuyện gì rồi phải không?]
"Ừ, hình như tên đó điên thật rồi. Tôi phải cúp máy đây, Hàn thúc đang đợi ở sân bay, những chuyện khác sau này tôi sẽ nói rõ."
"Cạch."
Hàn thúc vừa xuống sân bay đã có hai cận vệ chờ sẵn dọn đường cho ông, rất nhanh chóng đến được chỗ xe của Tề Thiếu Khanh dừng bên đường.
Ngồi lên xe, tuy có chỗ chưa minh bạch nhưng Hàn thúc vẫn rất bình tĩnh, nhìn Tề Thiếu Khanh: "Sao lại là con đích thân đến đón ta?"
Tề Thiếu Khanh phát tay cho tài xế khởi hành: "Hiện tại khoan hãy nói đến việc này, Hàn thúc người có biết Tư Cảnh Hàn đã sang tên hết bất động sản và cổ phần trong tay chưa?"
Nghe xong Hàn Thúc cũng thoáng qua chấn động, từ thái độ của thúc ấy sắc mặt Tề Thiếu Khanh càng thêm trầm trọng.
Quả nhiên như anh đoán Tư Cảnh Hàn đã hành động một mình, tự mình thực hiện thêm vài điều không nằm trong kế hoạch, mục đích là không để ai biết được nguyên nhân.
Thấy nét đăm chiêu trên khuôn mặt của anh, Hàn thúc cũng dự cảm được vài điều, hỏi vào trọng tâm: "Có phải hay không đã có chuyện gì với thiếu chủ, trước giờ cậu ấy không hề giấu thúc điều gì, sao giờ lại..."
Tề Thiếu Khanh khẽ nâng bàn tay trái của mình lên, có vẻ Hàn thúc không ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón trỏ của anh, chỉ là Tề Thiếu Khanh cũng không phải muốn thông báo cho thúc ấy về việc mình sở hữu chiếc nhẫn này mà còn có ý khác:
"Quyền lực trong tay hắn đã giao ra, tài lực cũng không còn, vậy thì có ý gì đây? Hàn thúc, người ở gần hắn từ trước đến nay, người đang nghĩ đến khả năng nào sẽ xảy ra."
Hàn thúc rơi vào trầm tư, đôi mắt già nua đầy vết chân chim cũng hiện lên nét lo lắng, chỉ là thúc ấy còn bám víu vào một niềm tin khác: "Thiếu chủ trước giờ rất lý trí luôn biết lấy đại cuộc làm trọng, hơn nữa cậu ấy còn phải chăm sóc thêm một người. Cậu ấy nhất định không để mình có chuyện gì xảy ra đâu."
"Con vẫn luôn cho là vậy, nhưng hiện tại xâu chuỗi rất nhiều sự kiện con lại thấy không hề đơn giản như cách nhìn của chúng ta. Xuất phát không chỉ ở chỗ Tư Cảnh Hàn mà ngay cả Tiểu Hy cũng vậy, đến bây giờ con vẫn có cảm giác cô ấy cố tìm cách ở lại Trung Quốc, dù rằng chỉ là cảm giác nhưng lại rất bất an."
Trước giờ Hàn thúc không làm việc theo cảm giác, và ông cũng quá hiểu rõ người như Tư Cảnh Hàn hay Tề Thiếu Khanh đều kỳ thị loại hành sự theo xúc cảm này, nhưng bây giờ anh lại biểu đạt nghi ngờ của mình bằng cảm giác đã khiến Hàn thúc thật sự phải quan tâm.
"Thiếu chủ có biết chuyện này không?" Ý của Hàn thúc là việc Hoắc Duật Hy có thể cố tình muốn ở lại Trung Quốc.
"Con đã từng đề cập qua với Lạc Tư Vũ, hẳn là Tư Cảnh Hàn cũng đã biết đi, nhưng từ đó đến nay hắn vẫn thản nhiên giống như bỏ qua chuyện này hoặc là cố tình không muốn biết." Tề Thiếu Khanh vào lúc này không hiểu sao càng nghĩ càng thông suốt, từ lúc nhận được chiếc nhẫn đến bây giờ anh vẫn liên tục suy nghĩ, sai người điều tra nhưng không có hướng nào cụ thể cho đến khi lúc nãy Tống Ly Khắc gọi điện, anh đã ngộ ra được vài chuyện mà bình thường không bao giờ anh suy nghĩ đến. Bởi vì nó sẽ không bao giờ xảy ra với một Tư Cảnh Hàn có tâm lý bình thường.
Mi tâm Tề Thiếu Khanh sắp dán chặt vào nhau, đột nhiên có một cuộc điện thoại chen ngang màn đối thoại của anh và Hàn thúc, anh nhìn một cái rồi ấn nghe, bên kia nhanh nhảu:
[Anh đến đâu rồi, chú rể đã đến tới nơi, người đại diện của nhà gái còn chưa đến?]
Tề Thiếu Khanh nhìn ra cửa sổ ước chừng thời gian rồi đáp: "Vẫn đang trên đường đến, nếu đã không kịp thì tôi đưa Hàn thúc đến thẳng lễ đường."
Hoàng Tịch Liên thông suốt: [À, tôi biết rồi, tôi sẽ thông báo với Duật Hy để cô ấy yên tâm. Thôi, tôi đi trang điểm lại đây, không nói với anh nữa.]
Khi cô ấy định cúp máy thì ở đây Thiếu Khanh lại gọi giật lại: "Hoàng Tịch Liên."
[Hả?]
"Có chuyện gì cũng không được chạy lung tung biết chưa?"
[Tôi phi!] Lập tức, công chúa Angel cất đi dáng vẻ "dạ, vâng" rất nghe lời vừa rồi: "Còn tưởng lời gì tốt đẹp hóa ra lại là dạy dỗ. Đồ nhạt nhẽo!] Cô thẳng thừng cúp máy để lại một chuỗi âm thanh dài.
Hàn thúc khá thắc mắc người phụ nữ vừa đối thoại với Tề Thiếu Khanh là ai nhưng anh không tiện để giải thích quá nhiều, trước mắt đoàn xe rước dâu đã đưa Hoắc Duật Hy khởi hành, mọi chuyện đã thực sự bắt đầu, bây giờ anh chỉ còn cách tìm ra nguyên nhân lớn nhất khiến Tư Cảnh Hàn sang tên hết tài sản của mình trước khi hôn lễ diễn ra.
Nếu dựa theo suy đoán của anh là thật, Hoắc Duật Hy đã tìm đủ mọi cách muốn ở lại Trung Quốc thì chắc chắn cô có nguyên nhân.
Từ lúc rời chỗ Tư Cảnh Hàn trở về bên anh cô đã dự tính không về lại Hoắc gia, vậy ý nghĩ sẽ ở lại Trung Quốc đã có từ lâu chứ không phải mới nảy sinh gần đây.
Một dự liệu có kế hoạch?
Nhưng ở lại Trung Quốc thì có ý nghĩa gì với cô trong khi trước đó chỉ bởi vì Tư Cảnh Hàn thì cô mới bị bắt buộc ở lại. Vậy mà khi được tự do cô không rời đi, thậm chí lựa chọn người mình không yêu mà kết hôn để hợp thức hóa quá trình nán lại Trung Quốc lâu hơn, hoặc mượn cớ này để làm một việc khác mà tự bản thân cô làm không được nếu thiếu chỗ dựa.
Ánh mắt Tề Thiếu Khanh trầm xuống, Hàn thúc cũng dâng lên một nỗi bất an.
Tiếng điện thoại lần nữa như một vụ nổ kinh hoàng rơi vào không khí tĩnh lặng trong xe lúc này, chẳng ai khác lần nữa là Tống Ly Khắc:
[Mình vừa đến chỗ Bảo Bối, Bảo Bối nói là Tư Cảnh Hàn vừa gọi đến dặn dò...]
Tề Thiếu Khanh ném điện thoại sang một bên, trong đầu những suy nghĩ dường như đang va vào kiệt liệt và sắp sửa nổ tung sau lời nói của người họ Tống, anh gấp rút ra lệnh: "Tăng tốc hết mức đến lễ đường cho tôi."
"Cậu Tề, có chuyện gì?" Hàn thúc bàng hoàng khi ánh mắt của Tề Thiếu Khanh rơi vào lo sợ trầm trọng.
Tề Thiếu Khanh chống trán, khuôn mặt sa sầm, giọng nói thấp lạnh đến khô khốc: "Hàn thúc, hôm nay thúc trở về chắc không chỉ để tham dự hôn lễ."
________
Lễ đường.
Một hôn lễ nữa lại diễn ra giữa tiết trời mùa đông, nhiệt độ đang dần xuống thấp, có lẽ sớm sẽ có tuyết rơi.
Tư Cảnh Hàn đạp trên nền tuyết cũ của đêm qua tiến về phía lễ đường đặt ở căn nhà cổ kính - nơi mà trước đây hắn từng đưa Hoắc Duật Hy đến sau khi cô được cứu thoát từ chỗ Mục Đương - nhà hội nghị của tổ chức Vong, cũng là nơi tổ chức ra đời.
Ở đây không có thần cũng không có phật, chỉ có linh vị của những ông chủ đời trước của Vong là đại diện cho đấng linh thiêng chứng giám của hôn hôn lễ này.
Tuy rằng là nơi linh thiêng và đầy bí ẩn của tổ chức nhưng một khi đã có hỷ sự thì đuốc hoa lộng lẫy vẫn được trang hoàng có bố cục, dựa theo quy tắc trong tổ chức, đây là đặc cách khác biệt nhất mà người đứng đầu tổ chức có được so với những thành viên cấp cao còn lại.
Dọc theo hai bên thảm đỏ, những người mặc tây trang, giày da chỉnh tề đứng thẳng xếp dài theo bước đi của Tư Cảnh Hàn mà không hề lay động, thảm đỏ dài bao nhiêu thì có bấy nhiêu người đứng nối nhau, càng gần về lễ đường thì vị trí của các thành viên trong tổ chức càng cao, cho đến các nguyên lão phân bố ở các nước cũng phải về đây tham dự để tiến hành nghi lễ rước dâu cho ông chủ của Vong.
Đôi giày da trắng tinh với từng bước trầm ổn rốt cuộc Tư Cảnh Hàn đã tiến đến lễ đường, Lạc Tư Vũ đứng sẵn ở trên bục trải thảm đỏ nhìn hắn với dung nhan kinh diễm trước sự chờ đợi của bao nhiêu người chỉ còn một bước nữa thì đến được vị trí của mình. Thế mà tuấn nhan động lòng người trong khắc này thoáng khựng lại, chỉ là động tác này rất nhanh biến mất như một tiểu tiết vụn vặt không đáng chú ý.
Tư Cảnh Hàn sau đó khẽ quạt đôi mi quay mặt lại, theo trình tự nhìn về phía cuối cùng dãy thảm đỏ chờ cô dâu xuất hiện.
Người chủ trì buổi lễ là một nguyên lão có tiếng nói nhất và cũng đứng tuổi nhất trong số những thành viên cấp cao, hiện tại có thể hiểu ông chính là người giám hộ của tổ chức, có đủ tư cách đại diện cho người nhà của tôn chủ trong lễ thành hôn. Khi Tư Cảnh Hàn đã đứng vào vị trí của mình ông chậm rãi lên tiếng nhưng rất vững vàng.
"Mời Tân nương tiến vào lễ đường."
Không giống ở giáo đường cánh cửa rộng lớn sẽ được đẩy ra, kèm theo đó là tiếng nhạc trầm bổng vang lên một cách hân hoan như tiếp thêm niềm vui cho tân giai nhân, mà khác biệt ở hôn lễ được tổ chức lộ thiên dưới trời này cô dâu được ngồi chờ trên một chiếc kiệu có rèm che, khi được mời Hoàng Tịch Liên mới giúp Hoắc Duật Hy vén rèm, dắt cô ra trao tay cho Mặc Lạc Phàm phải thay Hàn thúc chưa đến kịp đại diện nhà gái đưa Hoắc Duật Hy vào lễ đường.
Không giống tưởng tượng cô phải xõa khăn che mặt mà rất tự nhiên để lộ dung nhan.
Nhìn về phía lễ đường nghiêm trang đến mức không thể xuất hiện sai sót nào cho dù là người luôn giỏi trong khâu bình tĩnh cũng nảy sinh ít nhất một loại lo lắng khó hiểu, huống hồ là tâm trạng của Hoắc Duật Hy hiện giờ không được thanh tĩnh.
Mặc Lạc Phàm dường như cảm nhận được sự căng thẳng từ phía cô, tay anh nắm chặt lấy tay của cô đang khoác trên người mình như an ủi. Hôm nay anh khá nổi bật khi khoác một bộ vest đuôi tôm màu be đầy lịch lãm và sang trọng, trong khi đó Hoàng Tịch Liên mặc lễ phục công chúa màu hồng nhạt dài đến gối cũng không kém cạnh, nhưng vào thời khắc này cô ấy đã thu hồi vẻ phúng túng thường ngày mà chuyên tâm cầm đuôi áo cưới cho Hoắc Duật Hy.
Bước đi trên một thảm đỏ dài 50m đủ để cho một người từ trạng thái tự tin chuyển sang lo lắng rồi trở về bình thản, Hoắc Duật Hy chính là như vậy, khi Mặc Lạc Phàm trao tay của cô cho Tư Cảnh Hàn, trái tim của cô không còn đánh loạn nữa, nó trở về trạng thái tĩnh lặng hoặc như không còn nghe tiếng đập.
"Tư Cảnh Hàn, sau này Tiểu Hy phó thác cho cậu, sẽ là của cậu, hãy nhớ mà đừng tổn thương cô ấy bởi vì như vậy cũng là tự cậu tổn thương mình."
Tư Cảnh Hàn không mỉm cười mà hành lễ cúi đầu.
Mặc Lạc Phàm nhận lễ rồi đứng sang một bên xem như xong nghi thức của mình.
Người chủ trì cho thực hiện nghi lễ tiếp theo: "Tân nương theo Tôn chủ vào linh đường hành lễ nhận diện. Sau nghi thức này tân nướng sẽ trở thành người của tổ chức Vong."
Đoạn thảm đỏ tiếp theo chỉ có Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy bước đi, là đích thân hắn cằm đuôi váy cưới cho cô rồi cùng nhau chậm rãi tiến về linh đường - nơi tất cả cửa chính đều được mở rộng với đuốc hoa đỏ tươi vẫn không xua đi được nét cổ kính và trầm mặc của không khí bên trong.
Lúc đến thềm của cửa chính linh đường Tư Cảnh Hàn dừng bước, Hoắc Duật Hy không hiểu lắm ngẩn nhìn hắn nhưng chỉ với được đến khuôn cằm tinh xảo mà vẫn đọc được nét nghiêm trang trên đó.
Tư Cảnh Hàn không nhìn cô nhưng vẫn hiểu suy nghĩ của cô hiện giờ, khẽ giọng: "Hỷ sự bái kiến không cần vào trong, linh đường của Vong không nhận sinh khí hỷ vận, cũng không dành để chúc phúc, chỉ cần báo cáo."
Hai ngọn nến to được thắp lên, cạnh bàn tế thành viên cai quản linh đường tiến đến đốt vào tháp đốt đồng một miếng gỗ trầm hương, Tư Cảnh Hàn tiếp theo dứt khoát nói như đang thông cáo, không mang theo tình cảm: "Tư Cảnh Hàn - tôn chủ đời thứ năm của Vong - hôm nay nhận Hoắc Duật Hy tân nương là hôn phối."
Nghi lễ chỉ như vậy đã hoàn thành, cực kỳ chóng vánh.
Tư Cảnh Hàn lần nữa dìu Hoắc Duật Hy trở lại lễ đường.
Khi họ bước ra khỏi linh đường cũng là lúc trời lác đác đổ tuyết, trên nền trời trắng xóa hai người với lễ phục đồng màu như hòa lẫn vào trong sinh khí đất trời.
Tư Cảnh Hàn nắm tay Hoắc Duật Hy yên tĩnh bước đi, hoa tuyết rơi trên tóc cả hai, lại rơi lên vai, rơi xuống thảm đỏ, bóng dáng hai người lúc ẩn lúc hiện cùng hoa tuyết, một cảnh tượng mỹ lệ ngỡ ngàng.
Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm thoáng nhìn nhau, không nghe ra tư vị gì.
"Tôn chủ thực hiện lễ thề ước." Người chủ trì mặc kệ tuyết rơi, họ vừa trở lại lễ đường lập tức theo đúng nghi lễ tiến hành phần tiếp theo.
Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy xoay người đối diện với nhau, ở phía sau lưng của hắn là Lạc Tư Vũ, phía sau cô là Hoàng Tịch Liên, họ cầm hộp nhẫn cưới đợi chờ.
Tư Cảnh Hàn chớp mắt, một mảnh hoa tuyết rơi từ đôi mi của hắn xuống, đung đưa trong không trung rồi đáp đậu lên mũi giày tan biến. Ánh mắt màu lam càng thăm thẳm:
"Trước linh đường không thần, không phật, các chủ nhân đời trước của Vong là đấng quyền lực tối cao, tôi dùng sinh mệnh của mình làm vật hiến tế cho lời thề: kể từ giây phút này tôi là người của em, em là người của tôi, chúng ta cùng là người của tổ chức, sau này thứ tôi có cũng là thứ em có, hạnh phúc của em tôi chịu trách nhiệm gánh vác, an nguy của em đặt trước an nguy của tôi, cuộc sống của em đặt trước cuộc sống của tôi, dù sinh lão bệnh tử tôi vẫn là người của em. Là tự nguyện. Không đổi. Không thay. Không oán, không hối."
"Tân nương thực hiện lễ hồi đáp." Giọng người chủ trì vang vọng.
Hoắc Duật Hy đối diện với đôi mắt của Tư Cảnh Hàn từ lâu đã bị cướp mất linh hồn, không còn cảm giác, bên tai cô không còn nghe được âm thanh nào khác ngoài giọng nói trầm ấm của hắn, cô hít sâu một hơi rồi tiến một bước gần với hắn hơn, giọng nói không lớn nhưng rất rõ ràng:
"Đứng trước tín ngưỡng của anh, tôi của phút giây này trở thành người của anh, trở thành người của Vong, chúng ta từ đây... sống chết không rời. Tôi không thất hẹn."
Ánh mắt Tư Cảnh Hàn rốt cuộc đã vì câu nói này mà dao động, hắn kéo mạnh Hoắc Duật Hy về phía mình, không biết có phải dựa trên nghi lễ hay không mà hôn khẽ lên khóe môi cô, thì thầm:
"Tôi yêu em."
Đôi đồng tử của Hoắc Duật Hy cả kinh trừng to, nhưng khi cô chưa kịp phản ứng cũng là lúc một tiếng súng chỉ thiên cắt ngang không khí hôn lễ, cùng với đó một đoàn xe bọc thép hiên ngang tiến vào khiến những người có mặt phải giật mình đề cao cảnh giác.
Không ngoài dự đoán đó chính là đoàn người của Mục Đương, khi lão ta bước xuống giữa sự che chắn của đám vệ sĩ khiến những nguyên lão có mặt cũng phải quan ngại.
Mặc Lạc Phàm dựa theo hình hình lập tức lùi về chỗ của Hoàng Tịch Liên, để cô đứng ở phía sau mình, những cận vệ bảo vệ cho hôn lễ cũng đã lấy súng lên đạn chuẩn bị sẵn sàng.
Mục Đương trong không khí căng thẳng từng bước đạp trên thảm đỏ tiến gần về phía lễ đường, trước mặt bao nhiêu người lão ta cười giả vờ hỏi: "Ở đây... có chuyện gì mà tại sao ta không được biết vậy?"
Người chủ trì nghiêm khắc nói: "Mục đại đương gia, ở đây không phải là chỗ của ngươi, mời về cho, hôn lễ của tôn chủ cần thực hiện đúng thời gian."
"Ổ, hôn lễ sao, thật ngại quá đã cắt ngang cảnh vui." Mục Đương mỉa mai hỏi lại: "Nhưng mà tôn chủ, ở đây ai là tôn chủ?"
"Đừng giả vờ ngu ngốc, ở đây tôn chủ là ai tất cả mọi người đều biết, nếu ngươi muốn quấy rối thì đừng trách chúng ta vô tình." Người chủ trì quát lạnh nhưng chỉ được một tràn cười trào phúng:
"Haiz, lão già các ông đúng là dễ bị lừa gạt, lúc trước tuy bị các người cô lập trong tổ chức rồi đẩy sang Nam Á nhưng ta cũng hiểu biết được quy tắc của Vong đấy, tôn chủ là người nắm trong tay chiếc nhẫn Bách Xích, vậy thì hãy cho ta thấy người đó đi."
Những người có mặt đồng loạt nhìn về phía Tư Cảnh Hàn, hắn bình thản tiến lên, đôi mắt rét buốt: "Những lần suýt chết trong tay tôi còn khiến ông không biết điều mà lo sợ, lại dám làm càng lần nữa?"
"Tư Cảnh Hàn, tên nhóc con nhà ngươi đừng vênh váo, nếu có giỏi thì mau cho ta xem chiếc nhẫn Bách Xích của mày."
Nhắc đến chiếc nhẫn Bách Xích những thành viên cấp cao đều hướng về Lạc Tư Vũ, người được Tư Cảnh Hàn ủy thác giải quyết công việc của tổ chức trong mấy ngày gần đây.
"Lạc nhị gia, cậu mau nói cho ông ta nhìn thấy Bách Xích."
Cả Tư Cảnh Hàn cũng nhìn về phía hắn.
Khi ánh mắt của mọi người đổ dồn về mình Lạc Tư Vũ từ một bên đường hoàng bước lên, nhưng bất giác hắn lại bật cười, một nụ cười mỉa mai đầy u ám khiến người khác không khỏi nghi hoặc.
"Lạc nhị gia, cậu như vậy là có ý gì?" Những nguyên lão có mặt bắt đầu nghi hoặc nhìn nhau, Tư Cảnh Hàn hình như cũng nhíu mày trước cảnh này.
Lạc Tư Vũ không trả lời mà từng bước, từng bước chậm rãi tiến về chỗ của Mục Đương nhưng lão ta không có chút đề phòng, thậm chí còn nhường một chỗ cho hắn đứng.
Lạc Tư Vũ dừng cuối cùng dừng chân, xoay người nâng hai tay của mình lên, bên trên hoàn toàn trống trãi!
Hắn nhìn Tư Cảnh Hàn sững sờ đứng đó rồi nở nụ cười nhàn nhạt nhưng cũng rất hửng hờ: "Cảnh Hàn, thật xin lỗi, nhưng thời thế đã thay đổi rồi."
"Tạch", sau một tiếng búng tay, "xoạch" tất cả những cận vệ bảo vệ cho hôn lễ lập tức chuyển tầm ngắm từ phía Mục Đương sang phía bên trên lễ đường, nhắm vào Tư Cảnh Hàn, cô lập luôn những nguyên lão đang trợn mắt.
"Xằng bậy, các ngươi như vậy là có ý gì?" Người chủ trì buổi lễ quát, cả Mặc Lạc Phàm cũng không tin vào mắt mình nắm chặt tay của Hoàng Tịch Liên.
Hoắc Duật Hy đứng sau Tư Cảnh Hàn cũng bất ngờ đến nỗi không thể thở ra tiếng, thế nhưng... thế nhưng Lạc Tư Vũ cũng là nội gián?
Sắc mặt Tư Cảnh Hàn lúc này đã lạnh đến cực điểm, hắn để Hoắc Duật Hy ở vùng an toàn phía sau lưng mình rồi đối diện với Lạc Tư Vũ, gằn từng chữ: "Cậu lại phản bội tôi?"
Lạc Tư Vũ cong khóe môi, "Tôi đã từng nói trên đời này điều gì cũng có cái giá của nó, từ lúc cậu chọn tôi lẽ ra cũng phải hiểu điều này."
Ánh mắt Tư Cảnh Hàn hắc lên nét sa sầm, ở dưới kia Mục Đương càng đắc thắng cười: "Tư Cảnh Hàn, ở đây điều là người của ta, ngươi và các nguyên lão của mình hẳn cũng nên biết điều một chút." Lão ta nhìn vị chủ trì, "Hãy xem trên tay ta là thứ gì, ông chủ của các người mới thật sự là ai?"
Dưới ánh sáng yếu ớt của mùa đông, trên tay Mục Đương chiếc nhẫn giống y hệt với Bách Xích tỏa ra khí thế ngạo nghễ gây một màn chấn kinh không nhẹ đối với các nguyên lão.
Mục Đương càng hùng hồn tuyên bố: "Hôm nay mới chính là lễ nhậm chức của ta, các người không có lựa chọn khác ngoài việc thừa nhận thân phận của ta đâu, Tư Cảnh Hàn không còn đủ khả năng để giữ chiếc nhẫn mà Thác Vân Nghê giao cho thì hắn không xứng làm Tôn chủ của Vong nữa!"
"Chuyện này...?"
"Còn không phải sao, nếu hắn đủ khả năng dẫn dắt tổ chức Vong thì sao có thể lơ là mà giao tín vật quan trọng như vậy vào tay người khác. Đặc công đại kỵ nhất là gì, chính là cả tin và thiếu cẩn trọng, vậy mà hắn lại phạm phải nguyên tắc cơ bản này, thì đừng nói đến khả năng hắn có đủ giỏi hay không, các người sau này vẫn còn đủ gan để giao tính mạng của mình cho hắn?"
Ánh mắt của các nguyên lão vì lời nói này của Mục Đương bắt đầu truyền tín hiệu cho nhau và dần tan rã lòng tin ở chỗ Tư Cảnh Hàn, Mục Đương tuy là kẻ gian trá nhưng lời ông ta nói chính là có lý. Trước giờ đặc công không màn tới đạo nghĩa, kẻ khôn ngoan đủ sâu độc mới là kẻ mạnh nhất. Nếu Tư Cảnh Hàn cả tin như vậy, thì sớm muộn cũng bị người ta đoạt mất giang sơn, bọn họ chiều theo hắn chỉ có đường chết.
Mục Đương nhìn ra sự hoang mang trong lòng các nguyên lão, ông ta hừ lạnh: "Tư Cảnh Hàn, hôm nay định sẵn mày phải bại trong tay ta rồi!"
Dù rằng không đợi các nguyên lão lên tiếng nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn hiểu được tâm trạng của họ hiện giờ, tuy vậy hắn vẫn không dao động đứng đó, đôi mắt màu lam hẹp dài nheo lại, thâm trầm, trong giọng nói không mất đi vẻ bình tĩnh:
"Mục Đương, ông cho rằng chiếc nhẫn trên tay ông có bao nhiêu quyền lực, chỉ với nó đã hạ gục tôi, có phải hay không đã quá khinh thường Tư Cảnh Hàn này?"
"Oắt con, đừng nghĩ giữ được bình tĩnh lúc này thì giữ được giang sơn, hôm nay tao nhất định khiến mày không bước được ra khỏi lễ đường này. Bây giờ không ngại nói cho mày biết, người trung thành với mày đều bị Lạc Tư Vũ khống chế hết rồi, Tư thị của mày, à à... là phần sản nghiệp của ba mày liều mạng giữ lại không sớm thì muộn cũng sẽ bị tao thu mua, mày định sẵn sẽ không còn gì nữa cả!"
Nghe giọng nói đầy chắc nịch của Mục Đương bất giác đôi môi của Tư Cảnh Hàn lại rướn lên, hắn nhìn sang các nguyên lão: "Bây giờ thì các vị đã hiểu vì sao trước kia tôi luôn muốn khống chế thế lực của ông ta chưa?"
Các nguyên lão nhìn nhau, thở dài. Trước kia dù rằng giữa Tư Cảnh Hàn và Mục Đương có nhiều xích mích nhưng trong phạm vi tổ chức, các vị nguyên lão kia phần nào cũng sợ Tư Cảnh Hàn quá cường hãn sẽ lấn áp quyền thế đe dọa đến bọn họ nên đã ngăn cản không cho hắn thu hồi thế lực của Mục Đương, nhầm khắc chế phần nào thế lực của hắn.
Nhưng hôm nay Mục Đương ngang nhiên muốn soán vị Tư Cảnh Hàn xem như công khai nội phản, bọn họ chưa chắc thoát khỏi vạ lây, một khi Mục Đương nổi lòng tham muốn thâu tóm hết quyền lực thì giữ bọn họ lại chính là mối đe dọa, nên chuyện ngày hôm nay chắc chắn lành ít, dữ nhiều. Dù đứng về phía nào cũng chưa hẳn đã tốt.
Mục Đương cười run rút nhìn các nguyên lão lo sợ, lão ta xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, giọng nói đặc biệt u ám: "Tư Cảnh Hàn, chính mày giết chết con trai Mục Quyết của tao, hôm nay tao bắt mày phải đền tội. Trò chơi của chúng ta, đến đây nên kết thúc rồi."
"Lặc rặc."
Lạc Tư Vũ lên đạn cho cây súng lục, rồi đưa cho Mục Đương, ánh mắt màu đen như đá hắc diệu sáng quất nhìn Tư Cảnh Hàn lại nhìn người chủ trì cùng mấy nguyên lão: "Nếu không muốn bị vạ lây, các vị cứ đứng sang một bên, không cần phải áy náy vì Tư Cảnh Hàn không còn là Tôn chủ của Vong nữa."
Hoắc Duật Hy sững sờ đứng phía sau Tư Cảnh Hàn nhưng không khỏi lạnh toát sống lưng trước sự vô tình của Lạc Tư Vũ, chỉ có bóng lưng của người đàn ông trước mặt cô là không lay chuyển trong khi Mặc Lạc Phàm ở một bên cũng giận dữ thét lên: "Lạc Tư Vũ, cậu điên rồi sao, đó là anh em của chúng ta?!"
"Anh em - hai chữ này đã không còn giá trị vào lúc này, Mặc Lạc Phàm cậu sinh ra đã ở vách đích nên không cần xuất phát, càng không hiểu được muốn có được quyền lực phải giành giật thế nào, cho nên hôm nay cậu hãy nhìn cho rõ hai chữ "anh em" vào sinh ra tử rốt cuộc được viết như thế nào." Giọng của Lạc Tư Vũ còn lạnh hơn băng tuyết, hắn búng ngón tay một cái Mục Đương đã giơ súng lên hướng về phía Tư Cảnh Hàn.
"Lạc Tư Vũ, cậu điên rồi!"
Lạc Tư Vũ không để tâm đến tiếng hét của Mặc Lạc Phàm, nhàn nhạt: "Mục lão đại, chúc ông màn trình diễn thành công."
Khi Lạc Tư Vũ đứng nép sang một bên, giữa thảm đỏ chỉ còn Mục Đương và trên lễ đường những người khác đã tản khỏi vị trí nguy hiểm, cả Mặc Lạc Phàm và Hoàng Tịch Liên cũng bị khống chế bằng súng không thể động đậy, chỉ có Tư Cảnh Hàn và phía sau lưng là Hoắc Duật Hy - cô dâu của hắn, đứng đó.
Mục Đương hừ hừ cười: "Tư Cảnh Hàn, đứng yên vào nếu không sẽ bắn trúng cô dâu của mày đấy."
Đôi đôi tử màu lam của Tư Cảnh Hàn híp lại.
"Pằng!"
"Pằng!"
"Pằng!"
"Á!!!"
Hoàng Tịch Liên sợ hãi thét lên thất thanh, cả Hoắc Duật Hy cũng run rẩy muốn giữ lấy Tư Cảnh Hàn nhưng mà liên tiếp mấy phát đạn liền hắn vẫn đứng vững, không hề lay chuyển nhìn Mục Đương nổ súng cứ như nhìn một trò hề.
Những người khác trong nháy mắt nhận ra điểm lạ.
Mục Đương rít lên giận dữ cực cùng, quay sang nhìn Lạc Tư Vũ: "Không có đạn? Lạc Tư Vũ, mày..."
"Đoàng đoàng đoàng!"
Lần này là tiếng đạn thật, cắt đứt âm thanh của Mục Đương, mấy tên vệ sĩ của ông ta rối rít vây quanh chỉ nhân sẵn sàng ứng chiến.
Bây giờ có một đoàn xe bọc thép khác xâm xâm tiến vào bao vây lễ đường, tạo thành ba lớp rào chắn liên hoàng.
Thứ nhất trong cùng là người của Tư Cảnh Hàn.
Lớp thứ hai là người của Mục Đương.
Và cuối cùng là đoàn người vừa mới đến, của Tề Thiếu Khanh.
_____________
4/8/2019Niếp luôn nói cao trào là ở chương 100 nhỉ? Nhưng mà thực sự thì điều đặc biệt nằm ở 101 *Đã đổi tên chương.