Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 103

Biệt thự Nam Thương.

"Rầm!"

Cửa phòng ngủ bị đá toang, tiếng thét của Hoắc Duật Hy càng thêm chói tai.

"Buông ra! Buông ra!"

"Huỵch!" Tề Thiếu Khanh ném cô lên giường, hơi thở nặng nề, nhìn cô mặc chiếc váy cưới tanh nồng mùi máu ánh mắt thêm u ám, anh không nói tiếng nào một mạch xoay người trở ra, khóa cửa phòng lại.

Hoắc Duật Hy bên trong như một kẻ điên xông đến, đập vào cửa phòng la hét khi bị vây khốn: "Thả ra! Thả ra!""

Tề Thiếu Khanh không chút mềm lòng, lạnh giọng: "Hoàng Tịch Liên, lên đây."

Hoàng Tịch Liên nghe lời, từ dưới tầng nhắng nhít chạy lên, trên mặt không biết biểu thị loại cảm xúc gì. Vừa sợ hãi vừa bàng hoàng, cả người cô cũng lắm lem.

"Canh người cho kĩ, dù cô ấy kêu gào thế nào cũng không được mềm lòng."

"Nhưng lỡ như cô ấy nghĩ quẩn..."

Điều này quả thật đáng lo ngại.

Tề Thiếu Khanh khẽ liếc mắt về phía cánh cửa: "Cô ấy không có cái gan đó."

Bởi vì Tư Cảnh Hàn đã nói rồi, cho dù hôm nay Hoắc Duật Hy tự tổn thương mình thì ở thế giới bên kia hắn cũng không cho cô tìm được mình, cho nên cô sẽ không dám thách thức lời Tư Cảnh Hàn đã tuyên bố.

Hoàng Tịch Liên xoắn xuýt gật đầu, nhìn sơ qua có lẽ cô vẫn còn trong cơn sợ hãi Tề Thiếu Khanh thoáng hạ giọng, bất giác chỉ vào phòng ngủ ở đối diện: "Qua đó thay quần áo trước đi, tôi bảo hầu nữ lên với cô, có gì thì căn dặn bọn họ."

Anh chỉ nói như vậy đã muốn rời đi, Hoàng Tịch Liên hơi nóng ruột: "Cái đó... anh nói Cảnh Hàn sẽ không sao chứ?"

"Cô nói thử xem?" Tề Thiếu Khanh cười mỉa mai, nhưng không phải vì câu hỏi của Hoàng Tịch Liên mà đang mỉa mai cho cuộc đời người đàn ông kia, qua một thoáng anh nói: "Hắn cũng là người bằng da bằng thịt mà."

Tề Thiếu Khanh chỉ bỏ lại một câu đầy ẩn ý rồi rời đi, căn biệt tự trở nên vắng lặng, Hoắc Duật Hy bên trong sau một hồi gào thét cũng trở nên lặng im, cả tiếng thút thít cũng không có.

Cô cùng bộ áo cưới ngồi sụp xuống đất, tựa vào cửa, cô đã nghe thấy lời nói của Tề Thiếu Khanh.

Đôi vai bất giác lại run lên...

Mềm lắm, con người hắn là da là thịt, một nhát dao thôi... đừng nghĩ rằng hắn bình thường luôn sắt đá, lãnh khốc, nhưng thật ra khi cắm con dao kia vào người hắn mới biết lồng ngực hắn mềm đến thế nào, một nhát thôi cũng đủ lấy mạng hắn rồi.

Hoắc Duật Hy co người lại, nước mắt nóng hổi tràn trong hốc mắt. Cô không nhịn được mà khóc dữ dội, ngay cả khi cô còn chưa biết rõ mình làm vậy có thật sự hoàn toàn sai không, họa chăng cô đã làm đúng nhưng không hiểu vì sao trái tim lại đau.

Cô rất hận hắn, ngày hôm nay cũng báo được thù, nhưng tại sao cô lại không vui chút nào...

Đáng lẽ cô phải thấy rất hả hê, đáng lẽ cô phải cảm thấy hắn rất đáng đời, hắn như vậy chết đi thực sự đã quá nhẹ nhàng so với những tổn thương mà hắn đã gây ra cho cô, nhưng tại sao, hắn đau mà cô cũng đau...

Tại sao lúc đó hắn lại khóc, có ai hiểu giọt nước mắt của hắn là quả núi nặng nề để lại trong tâm trí cô, giọt nước mắt của hắn dư thừa sức mạnh làm cô sợ hãi và cả sụp đổ, tan nát cõi lòng.

Nhưng, cô không muốn nghĩ gì nữa, bởi vì như vậy trái tim cô lúc này sẽ chết mất thôi.

Cô không muốn đón nhận thêm bất cứ sự thật nào nữa, cô chưa sẵn sàng chuẩn bị để biết tất cả sự thật, càng sợ hơn khi nhận ra mình đã hiểu lầm hắn.

Thà rằng cứ như thế một dao hai người đoạn tuyệt, để cô mãi mãi chìm trong hận thù không nhận ra đâu là thật giả đúng sai, thì cô sẽ chẳng phải đau khổ.

Hoắc Duật Hy vội vã ôm đuôi váy cưới đi đến chiếc giường ngủ, gối đầu lên đó, muốn ngủ một giấc thật ngon, Tư Cảnh Hàn giờ này chắc cũng đang ngủ, mà ngủ rồi thì đâu còn cảm thấy đau.

_________

Bệnh viện Á Luật Tư.

Bầu không khí ngưng trọng cực điểm.

Tư Cảnh Hàn được đẩy vào phòng cấp cứu, từ đó cũng chẳng trở ra.

Mặc Lạc Phàm là bác sĩ chính phụ trách cho ca phẫu thuật của hắn, mọi hy vọng đều đặt trên người anh.

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa băng quơ trước đây, nhưng không ngờ đã có ngày trở thành sự thật, Tư Cảnh Hàn bây giờ đang nằm trên bàn mổ của anh, mà chính là Hoắc Duật Hy đâm cho hắn một nhát.

Bên ngoài chỉ có Lạc Tư Vũ, Hàn thúc đã được đưa về Hàn Nguyệt, người dọn dẹp tàn cuộc ở lễ đường là Tề Thiếu Khanh.

Tư Cảnh Hàn đã dự liệu hết mọi chuyện, hắn rơi vào hiểm cảnh lành ít dữ nhiều thì chắc chắn trong tổ chức những kẻ có dã tâm lợi sẽ dụng chuyện tổ chức không có người đứng đầu mà thừa cơ làm loạn, các phe phái từ lâu ngấm ngầm nhau nhân cơ hội này mà trực tiếp đánh đổ nhau để giành quyền làm chủ.

Cho nên, để giữ vững được thế cục của tổ chức hiện tại, hắn phải tìm một người đủ khả năng thay thế mình, tiếp quản tất cả thế lực mà bấy lâu nay hắn gây dựng.

Tề Thiếu Khanh là ứng cử viên sáng giá nhất, hơn hẳn Lạc Tư Vũ sắp tiếp quản vị trí Đại đương gia ở Nam Á đồng thời cùng lúc phải duy trì hoạt động của Tư thị khi không có hắn, trong khi đó Tề Thiếu Khanh chỉ có một mình Tề thị, năng lực của anh trước đây khi còn trong đặc huấn các nguyên lão cũng phải tâm phục khẩu phục. Nếu năm đó không vì xảy ra chuyện, giữa anh và hắn có khúc mắc thì có lẽ anh đã không một mực rời khỏi tổ chức, vị trí Tôn chủ đáng lẽ cũng là của anh.

Nay hắn trong đại nạn, những gì vốn dĩ thuộc về anh cũng nên hoàn lại cố chủ, không vướng, không bận nữa.

Lạc Tư Vũ nghĩ đến cũng phải bật cười, hay cho một câu vô lo nghĩ, thế còn Bảo Bối thì sao?

Hắn chết rồi ai sẽ lo cho Bảo Bối?

Bọn họ sẽ thay hắn lo?

Chắc Tư Cảnh Hàn nghĩ vậy!

Tư thị chính là món quà hậu hĩnh để trả công cho việc nuôi Bảo Bối của hắn.

Tư Cảnh Hàn có phải hay không đã quá ỷ lại vào bọn họ?

Nhưng cho dù là bọn họ lo được đi... vậy thì lúc Bảo Bối đòi hắn, bọn họ đào đâu ra Tư Cảnh Hàn cho Bảo Bối? Loại tình cảm hắn có thể cho Bảo Bối bọn họ làm sao có thể thay thế mà cho đây?!

"Rầm!"

"Mẹ kiếp!"

Lạc Tư Vũ phẫn nộ đấm một cú vào tường, khớp tay của hắn rỉ máu, Nam Nam từ xa đi tới cũng phải khiếp sợ, cứ đi qua, đi lại nhưng chẳng dám đến gần, chỉ biết trông chừng xem hắn không làm gì điên rồ hơn hay không.

Hơn năm giờ đồng hồ trôi qua trong giá lạnh.

"Xoạch!"

Bỗng nhiên giữa lúc mọi thứ đều yên tĩnh đáng sợ thì cửa phòng được đẩy ra, một y tá e dè nói: "Lạc thiếu, bệnh nhân không ổn, viện trưởng bảo gọi anh vào để gặp lần..."

"Soạt."

Lạc Tư Vũ không đợi y tá nói hết câu đã xông tới, lách qua người cô ta đi vào trong.

Mặc Lạc Phàm đang thẩn thờ đứng một bên, đôi mắt đầy tơ máu, có một vị bác sĩ thay anh nói: "Bệnh nhân từ bỏ ý chí sinh tồn, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

"Im ngay!" Lạc Tư Vũ bất phân thị phi quát lớn, những bác sĩ có mặt lập tức rụt lại, hắn thở hồng hộc chống hai tay bên bàn mổ, thịnh nộ: "Tư Cảnh Hàn! Đồ khốn này! Chết rồi thì đừng mong chúng tôi đối tốt với Bảo Bối của cậu!"

"Mẹ nó, cái gì mà ý chí sinh tồn, cậu không có tôi sẽ cho cậu!" Lạc Tư Vũ không giữ bất kể hình nào tượng thường ngày của mình nữa, hắn mò vào túi lấy điện thoại ra, cho dù bề ngoài thật dứt khoát và lạnh lùng nhưng ngón run rẩy khi ấn số gọi đi đã bán đứng hắn, tố cáo rằng hắn cũng đang sợ hãi, sợ đến mức nào.

Chiếc điện thoại được đặt bên cạnh tai của Tư Cảnh Hàn, khi điện tâm đồ trở sắp trở thành một đường thẳng, tất cả hy vọng đều có thể trở thành kỳ tích.

[Alo... Tiểu Bạch? Tiểu Bạch đang ở đâu vậy? Tiểu Bạch ơi, người ta nhớ... nhớ mà...]

"Nghe không? Nghe không?" Lạc Tư Vũ hét lớn: "Cậu có nghe không hả?!"

"Píp píp píp..."

___________

"Xoạch!"

Cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Nam Nam vội đi đến tìm kiếm bóng dáng của Mặc Lạc Phàm, còn anh vừa thấy cô liền ngồi sụp xuống, bên hàng ghế ngồi chờ của thân nhân, ôm đầu gọi: "Nam Nam, Nam Nam..."

"Viện trưởng, anh làm sao vậy?" Nam Nam thực sợ, lo lắng hỏi.

Mặc Lạc Phàm gục lên vai của cô gái nhỏ, nước mắt cuối cùng không dằn lại được mà rơi rơi, anh khúc hu hu như một đứa trẻ, bất lực lan tràn: "Nam Nam, đó là bạn thân của tôi mà..."

Chưa bao giờ Nam Nam thấy Mặc Lạc Phàm trở nên như vậy, anh không còn bông đùa gọi Tư Cảnh Hàn là Tiểu Bạch, không cười cợt tự khoe khoang tài năng y học của mình là Hoa Đà, có thể cải tử hoàn sinh, bây giờ anh lại khóc, đôi vai run rút, rúm ró đầy bất lực.

Nam Nam không nói gì, lặng yên ngồi đấy, ôm lấy vai của anh, vỗ vỗ lên tóc của anh như một sự an ủi, bởi vì ngoài ra cô không thể làm được gì.

Sự đau đớn của anh, chính là nỗi thống khổ khi dễ dàng cứu sống được trăm vạn con người nhưng lại phải bất lực đứng nhìn sự ra đi trong đau đớn của người bạn thân thiết.

Người đã tản đi hết, Lạc Tư Vũ cũng bước ra, hắn ở trước cửa phòng phẩu thuật cũng ngồi bệch xuống đất, lặng im, trong tay còn nắm chặt chiếc điện thoại như một cái phao cứu sinh.

Hắn không như Mặc Lạc Phàm lúc này có thể khóc, bởi vì hắn không có ai để an ủi hắn cả.

Tất đã dừng lại, một kết thúc thật sự cho những mệt mỏi và đắng cay.

Trời đêm buông xuống, thiên thần đã về chốn ngủ mà ác quỷ đang xâm lấn không gian, nhưng đêm nay sao càng thêm lại lẽo, tiếng gió rền, tuyết rơi lã chã, tất cả như tiếng khóc tỉ tê, dật dờ đưa tiễn một linh hồn vừa được hiến tế cho đêm đen cô tịch.

Quỷ vương từ nay sẽ không trở lại thế giới ánh sáng sau vết thương chí mạng nhận được từ một nàng công chúa.

Tình yêu không phân biệt giai cấp, không phân biệt nghèo hèn, địa vị, cho nên dù hắn có là quỷ vương, là chúa tể trong sinh mệnh của nàng thì cũng chỉ là vai phụ trong tình yêu của nàng và người đàn ông khác.

Khi đến đoạn cuối tình yêu, chỉ còn lại đất diễn của nhân vật chính, vai phụ phải lùi về phía sau sân khấu để trả lại phần hào quang mà mình vừa mới vay mượn bằng tất cả tình yêu. Người ta đành đoạn rút sạch vốn liếng của một kẻ tình si để đánh bóng cho hào quang cho tình yêu của hai người thủ vai chính, để rồi khi cuộc tình vào hồi kết người ta chỉ còn nhớ đến một tình yêu ngọt ngào mà đành lãng quên phần sinh mệnh đầy trắc trở.

Quỷ vương cũng chỉ là một kẻ hành khất lang thang trong tình yêu, khi quyền lực đã mất, sức mạnh cũng chẳng còn, quỷ vương phải trả giá khi đã phản bội màn đêm mà cố tìm đến ánh sáng, để rồi thua trắng tay đến chẳng còn gì. Hắn sẽ vùi mình vào bóng tối, từ đấy phải hòa tan vào bóng đêm và sự quên lãng, trở thành vĩnh hằng, ngàn đời cô độc.

Nước mắt đã trở thành vô nghĩa, chỉ có hoa bỉ ngạn là mở lối chờ đợi linh hồn lưu vong.

___________

Hai ngày hôm sau Hoắc Duật Hy từ cơn mê tỉnh dậy.

Từ đông chí đó đến nay cô lâm vào bệnh nặng, sốt cao liên tục hai đêm, cho đến bây giờ mới lấy lại được ý thức.

Dường như trong lúc mê man đó không lúc nào là cô không suy nghĩ, cứ như một giấc ngủ dài nhưng cũng là một hành trình tìm lại ký ức.

Nó đủ để cô bình tâm nhưng tuyệt nhiên không đủ để vượt qua nổi đau.

Hôm nay tỉnh lại, người đầu tiên cô muốn gặp là Hàn thúc, cô không hỏi đến tình trạng của Tư Cảnh Hàn, cô chỉ muốn biết những điều mình chưa biết.

Hoàng Tịch Liên cũng có đến, cô ấy đi cùng Hàn thúc, chẳng những thế còn dẫn theo một người, đó là Mộc Tích.

Hoắc Duật Hy đang ngồi trên ghế salon nhưng phải kích động đến nổi đứng phắt dậy, cũng nhờ Tề Thiếu Khanh giữ lại cô mới trụ vững.

Mộc Tích nhìn thấy Hoắc Duật Hy cũng kích động không kém, cố kiềm chế lắm mới giấu được nước mắt vào trong.

Giữa giây phút tương phùng nhưng có chỗ không thích hợp này có lẽ đã khiến cả hai không biết nên nói từ đâu, Tề Thiếu Khanh hiểu được nên mở lời trước.

"Mộc Tích, em qua đây ngồi với Tiểu Hy đi."

Anh tiện tay rót cho cô ấy một ly nước, mới tiếp tục: "Thật ra lần trước chúng ta có gặp nhau rồi. Em nhớ chứ?"

Mộc Tích gật đầu: "Anh nói anh là bác sĩ chữa trị cho em."

Tề Thiếu Khanh mỉm cười, chất giọng trầm thấp có chút khàn đi, mấy ngày hôm nay anh cũng không được khỏe: "Trí nhớ tốt lắm, nhưng mà có lẽ hai hôm nay em cũng biết lời trước đó của tôi là nói dối rồi."

"Vâng."

"Ừ." Anh gật gật đầu, dường như đang lựa chọn điểm thích hợp hơn, cuối cùng hướng về phía Hoắc Duật Hy: "Tiểu Hy, thật ra Mộc Tích mấy năm nay bị khiếm thị do một tai nạn giao thông, Tư Cảnh Hàn vẫn luôn nói dối khống chế cô ấy để uy hiếp em nhưng thật ra... hắn là đang chờ giác mạc thích hợp điều trị cho cô ấy."

Hoắc Duật Hy lặng im, không biểu đạt suy nghĩ như cách để chờ nghe một quá khứ thật dài.

Năm đó, khi khoảng thời gian ngọt ngào giữa cô và Tử Mặc khép lại, mọi liên hệ giữa cô và thế giới bên ngoài đều bị cắt đứt, trở thành một con số bí ẩn mà cả Tề Thiếu Khanh và người nhà khắp nơi lùng sục. Tư Cảnh Hàn khi ấy vừa củng cố được địa vị, tìm ra nội gián trong tập đoàn không ai khác chính là Mạc Quyết - con trai của Mục Đương, tuy rằng hắn đã diệt trừ được nghịch phản nhưng lại vướng vào những rắc rối liên quan đến Hoắc Duật Hy, bởi vì khi đó Mục Đương đã biết cô chính là người phụ nữ ở bên cạnh hắn.

Tư Cảnh Hàn yêu cô, nên lập tức tìm cách làm thế nào để cô đừng chịu tổn hại. Nếu đột ngột trả cô về Hoắc gia thì chẳng khác nào hắn công khai mình xem cô là bảo bối, chẳng những Mục Đương dòm ngó mà cả những thế lực luôn đối đầu với hắn cũng sẽ nhấm đến Hoắc Duật Hy.

Nên hắn chỉ còn cách giữ cô ở lại bên mình và ngụy trang sự bảo vệ đó bằng danh nghĩa trả thù Hoắc gia, vì thế bao nhiêu năm nay dù nói rằng hắn lợi dụng cô để đối phó Hoắc gia nhưng chưa lần nào hai bên chạm mặt, chưa lần nào hắn được lợi ích gì từ việc giữ cô bên người.

Hoắc Duật Hy có thai thật sự là một bước ngoặc lớn trong cuộc đời của hai người, nhưng Tư Cảnh Hàn hắn phải làm sao khi đứa trẻ này còn chưa ra đời đã phải chịu nhiều hiểm cảnh, người của Mục Đương vây khốn hắn có thể dùng tính mạng này để bảo đảm cho nó được an toàn. Nhưng còn về phần mẹ của nó thì sao, nếu Hoắc gia biết được chuyện này thì Hoắc Duật Hy phải thọ tội trước gia tộc khi chẳng những từng chung sống mà nay còn hạ sinh người nối dõi cho kẻ thù không đội trời chung của họ.

Rồi đứa bé này thậm chí có thể trở thành một công cụ đắc lực mà những bè cánh khác nhau trong Hoắc gia đối phó với hắn, đối phó luôn với ba của cô để tranh giành vị trí đứng đầu trong hào môn như bể rộng. Nó sẽ như thế nào khi luôn đối mặt với nguy hiểm rập rình? Nếu mẹ của nó thương ba của nó thì còn có thể từ bỏ tất cả sống một đời ẩn dật sơn lâm, nhưng đằng này cô không yêu hắn, hắn càng không muốn có một ngày cô vì mình mà đứng trước luật pháp của dòng họ chịu cực hình, hai người bọn họ dẫu thế nào cũng sẽ tách ra, đứa trẻ đến vào lúc thật không thích hợp, không là gánh nặng của hắn nhưng sẽ là nhược điểm chí tử của cô, của ba cô nữa.

Cho nên hắn thà không có núm ruột này cũng không thể để cô gặp chuyện không may, cô không biết được giao ước giữa hai nhà Tư - Hoắc, không biết quá khứ kinh hoàng của đời trước nên cô chỉ cần hận hắn là được rồi, còn những nổi đau khác cứ để mình hắn gánh chịu.

Nhưng cuối cùng nghiệt ngã vẫn diễn ra khi hắn không được lòng mà giữ lại đứa trẻ, để rồi xảy ra trận bi kịch khiến cô ôm hận suốt đời.

Chung quy cô không có lỗi, nếu không phải vì cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa hai người, hắn tham luyến khoảng thời gian được ở bên cô thì đã không ra đến cớ sự.

Hắn biết hai người không thể ở bên nhau dài lâu, thế nhưng lại dụ cô vào mê hoặc, đắm chìm trong tình yêu với Tử Mặc, hắn cũng ngụy trang đi cuộc sống ngang tàn, để rồi khi tỉnh giấc hắn trả cho cô là chuỗi ngày bi thống, cô đau mà hắn cũng đau.

Sau đó ít lâu, nhân cơ hội hắn không ở trong nước cô bỏ trốn được, gặp Tề Thiếu Khanh, thật thích hợp để tránh xa nơi này trở về Hoắc gia. Hắn cũng có Bảo Bối rồi, xem như đã đủ nửa đời còn lại, có thể mượn cớ này để thả cô đi.

Nhưng không được, trăm tính ngàn tính Bảo Bối của hắn xảy ra chuyện, nhất định phải cần đến cô khi cấp thiết, hắn không thể để cô đi.

Mộc Tích ngay lúc này gặp tai nạn, cho nên hắn quyết định lợi dụng điểm này mà kéo cô trở về với mình, một mặt đưa Mộc Tích ra ngoài điều trị, một mặt khác khiến Hoắc Duật Hy tin triệt để Mộc Tích đang bị hắn khống chế trong tầm tay mới trở nên biệt vô âm tín.

Quả nhiên, sau một khoảng thời gian hắn và Tề Thiếu Khanh dùng dằng tranh giành Mộc Tích, Hoắc Duật Hy đã phải chấp nhận trở về bên hắn.

Để không khiến người khác nghi ngờ, để Mục Đương tin tưởng tuyệt đối hắn không có lòng riêng với cô, buộc lòng hắn phải cho cô một hình phạt khi dám bỏ trốn, hắn cho người hủy hoại đôi chân của cô, khiến cô không thể tiếp tục bước đi trên sàn catwalk.

Hắn tàn độc với người mình yêu nhưng phải cố gắng nở nụ cười. Một đêm đó, hắn ôm ấp người phụ nước khác ngồi trên ngai cao nhìn cô nhầy nhụa trong máu, cô có trăm lần đau thì hắn chịu vạn lần buồn, buồn cho cuộc sống của hắn, số phận của hắn và tình yêu của hắn sao thật nghiệt ngã và đắng cay.

Yêu một người nhưng phải tàn nhẫn với người đó, càng yêu bao nhiêu thì lại càng sợ bấy nhiêu tình yêu kia bại lộ, hắn còn thua cả một nông phu nghèo hèn, trong khi bao kẻ tầm thường được nắm tay người mình yêu bước trên đường, thì hắn là cửu ngũ chí tôn của một phương lại không đời nào được làm điều đó, không dám làm điều đó.

Bởi vì yêu là chết, tình yêu của hắn chỉ mang lại tai họa cho người hắn yêu.

Được hắn yêu là một loại bất hạnh.

Nhưng rồi hắn cũng không còn trách khứ vào số phận nữa, hắn đã không tin vào bất cứ thứ gì gọi là định mệnh, là do trời định.

Hắn không oán trách bất cứ điều gì, hắn chỉ muốn góp nhặt vào những điều tốt đẹp còn sót lại.

Càng ngày hắn đã nhìn rõ Hoắc Duật Hy không yêu mình, hai người cũng chẳng còn gì là hy vọng, hạnh phúc của cô là được tự do, cho nên để cô có thể dứt khoát trở về Hoắc gia mà không phải luyến tiếc khuôn mặt này của Tử Mặc hắn chỉ còn cách để cô hận mình triệt để.

Nhưng trước đó hắn phải diệt trừ hết hậu hoạn, không còn bất cứ thế lực nào có thể đe dọa đến cô, hắn phải chắc chắn khi rời khỏi hắn cô sẽ không bị làm hại. Mục Đương chính là mối hậu hoạn đó, trước khi trút phế hết quyền lực của ông ta hắn phải tiếp tục diễn màn kịch hận thù sâu cay.

Phần lý trí của hắn quyết đoán đến như vậy, trên lý thuyết hắn tuyệt tình đến bất ngờ, thực tế thì những khoảng thời gian không ở cạnh cô hắn làm rất tốt điều này nhưng một khi đã ở gần cô một khoảng thời gian đủ dài hắn thường không nhịn được mà yêu thương, nuông chiều, thậm chí là nổi lòng ghen vô cớ. Người đàn ông nào có tâm ý muốn ở gần cô hắn đều dựng cả lông măng lên, sẵn sàng cắn chết đối phương trong gang tất.

Tư Cảnh Hàn sắt đá, băng lãnh thật ra cũng là người rất dễ giận hờn, thích người mình yêu nói lời ngon, tiếng ngọt, thích được nuông chiều và dỗ dành.

Cho nên mới có chuyện Tư Cảnh Hàn tính tình kỳ quái, sớm nắng chiều mưa, người không hiểu hắn sẽ cho đó là cực đoan và độc tài, và ai cũng phải phục tùng mệnh lệnh của hắn.

Nhưng thật ra khi yêu thì hắn cũng yêu tình yêu của con người và đau nỗi đau của nhân loại.

Cả hắn cũng mang lòng đố kỵ và ích kỷ trong tình yêu, khi đã chọn Bảo Bối để đi hết đoạn đường còn lại hắn vẫn luôn thường mộng mơ đến cuộc sống với cô, mỗi khi ôm cô vào lòng hắn vẫn luôn nghĩ nếu cô có thể yêu hắn thì sao?

Nếu có được tình yêu của cô thì sẽ hạnh phúc đến chừng nào, hai người sẽ nắm tay nhau đi tới cuối đời răng long đầu bạc, mỗi ngày thức dậy hắn có thể nhìn thấy cô đầu tiên, mỗi buổi tối hắn sẽ được cô hôn vào má trước khi đi ngủ, sẽ không chịu cảnh cô độc mỗi khi nằm xuống chiếc giường rộng lớn và rồi khi tỉnh dậy bên cạnh vẫn lạnh hoang.

Hạnh phúc đó ấm áp và ngọt ngào đến nổi hắn phải líu lưỡi, cứ như một kẻ nghèo túng từ ngoài cửa kính nhìn vào trong một nhà hàng sang trọng bày đầy thức ăn ngon nhưng cả đời cũng đừng mong có được.

Trước tình yêu hắn tầm thường chẳng sang trọng hơn một ai, đôi lúc thật muốn vùng dậy mà gạt bỏ tất cả, nói cho cô hết sự thật rồi cầu xin cô ban cho mình một chút cơ hội.

Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm đã nhiều lần nhắc nhở hắn hãy sớm tỉnh mộng và quên đi ý định hối hận đó.

Nhưng hắn vẫn là một đứa trẻ háu ăn, đứng trước kẹo bông và bánh ngọt liền muốn có cả hai, cứ nghĩ rằng mình là duy ngã độc tôn thì sẽ được nuông chiều mà chỉ cần nhõng nhẽo thì bà của mình sẽ mua cho hết. Nên hắn cứ phớt lờ và nghĩ bản thân sẽ được cuộc đời ưu ái, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi giống như trong những bộ tiểu thuyết. Hắn lấp lửng trước những dự định trước đây và bắt đầu tham lam hơn về tình yêu của Hoắc Duật Hy, hắn không giữ được lời hứa với chính mình - sẽ không để cô yêu mình, hắn sẽ không cần tình yêu của cô thì nay hắn liên tục đối xử tốt, chiều chuộng cô như một cục cưng với một ý định ngấm ngầm cô sẽ yêu hắn. Nếu cô yêu hắn, thì hắn liền có lý do để từ bỏ tất cả, bất chấp những suy tính cùng cô bỏ trốn.

Hắn giấu Lạc Tư Vũ, dối trá với Mặc Lạc Phàm, thoái thác những lúc bọn họ truy vấn.

Đã có lúc hắn nông cạn đến như vậy, đã có lúc hắn muốn trở thành một kẻ yếu đuối đến vậy, không muốn đương đầu nữa, hắn đã muốn bỏ trốn.

Cho nên từ sau chuyện của Na Mộc Lệ, hắn nghe tin cô rời khỏi trung tâm thương mại đã khóc rất nhiều lại còn nôn mửa, xuất phát từ những hy vọng, ý nghĩ đầu tiên hắn không tránh khỏi chính là cô mang thai rồi... Bởi vì cô biết lần nữa mình mang thai con của kẻ mình hận nhất cho nên cô thể nào chấp nhận được, mới khóc đến như vậy. Lúc hắn đến đón cô, cô đã nói dối bởi vì cô chưa sẵn sàng chuẩn bị tâm lý, hoặc là vì cô muốn giấu hắn để bỏ đi đứa trẻ.

Mọi chuyện logic đến như vậy làm hắn không khỏi mừng thầm. Mỗi lần ở gần cô hắn đều cố tình quên đi những giải pháp an toàn, hắn không biết có phải hay không nhưng cố tình đổ cho cô sẽ tự dùng biện pháp phòng tránh, nhưng thật ra là để ngụy trang cho hành vi cố tình gây chuyện cho Mặc Lạc Phàm khổ tâm giải quyết.

Hắn nghĩ đến Mặc Lạc Phàm la lói om sòm dạy dỗ hắn mà tự cảm thấy vui.

Nhưng giấc mộng dù đẹp đến đâu thì cũng có ngày tỉnh giấc.

Chẳng có ngoại lệ nào cả dành cho hắn trong canh bạc tình yêu.

Hoắc Duật Hy không có thai.

Hy vọng vừa mới nhen nhóm bỗng chốc trở thành hoang tàn.

Dù có đau đến mấy hắn cũng phải tỉnh ra.

Cô không yêu hắn.

Cô làm sao có thể ngốc đến nỗi để mình lần nữa mang thai con của kẻ mình hận nhất?!

Hắn có một ngày để đau khổ.

Hắn phải hiểu được sự thật hắn không có lựa chọn nào nữa ngoài Bảo Bối, hắn không thể chọn người không yêu mình, bởi vì như vậy chỉ làm khổ thêm cả hai, rồi cô cũng sẽ tìm cách rời khỏi hắn mà thôi.

Hắn không còn nhiều thứ để mất nữa, nếu như liều mạng chọn cô thì hắn sẽ không có Bảo Bối, và cuối cùng cô cũng chẳng có được cô, hắn sẽ thua trắng.

Không được!

____________

22/8/2019
Bình Luận (0)
Comment