Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 147

Hơn sáu giờ chiều.

Biệt thự Hàn Nguyệt.

Dù bên ngoài trời vẫn lạnh nhưng dựa vào hệ thống sưởi tân tiến trong biệt thự Tư Cảnh Hàn vẫn có thể thoải mái bơi lội vào mùa đông.

Tuy nhiên đối với Hoắc Duật Hy thì đây vẫn là một chuyện điên rồ, có lẽ do cô không biết bơi nên không hiểu được sự thú vị khi vận động dưới nước, nhưng Tư Cảnh Hàn thì đặc biệt thích điều này. Trên thực tế thì đây là môn thể thao sở trường của hắn, cũng là môn duy nhất cần dùng đến sức lực mà hắn thực hiện xuất sắc hơn Tề Thiếu Khanh. Chẳng những nhanh về tốc độ mà hắn còn bơi rất đẹp, đến nỗi Đại Bạch nằm dài trên hồ bơi ngắm nghía mãi cũng không chán.

Cả giờ rồi, nó vẫn không di chuyển đi đâu, nằm sắp ở đó lúc lắc cái chân, Tư Cảnh Hàn di chuyển đến đầu thì cái đầu của thằng bé quay theo hướng đó. Đến khi hắn dừng lại thằng bé cũng không đứng lên ngay mà nhét miếng táo cuối cùng vào miệng, hút cạn nước ép trong ly mới đi lấy nước ấm mời Tư Cảnh Hàn.

Tư Cảnh Hàn theo thói quên nhận ly nước ấm của nhóc, vừa lau khô người vừa hỏi: “Mommy đâu?”

“Mommy ở trên phòng nói chuyện điện thoại với cậu nhỏ.” Đại Bạch báo cáo.

Hắn gật đầu, uống nửa ly nước rồi trả cốc cho Đại Bạch: “Lần sau đổi thành sữa ấm cho ba.”

“Vâng ạ.” Đại Bạch gật đầu ngay.

Tư Cảnh Hàn nheo mắt nhìn nó, ngoan như vậy thì chắc không đơn giản dừng ở đây rồi: “Muốn xin ba cái gì sao?”

Đại Bạch không hề giả vờ mà nói ngay: “Búp bê cậu nhỏ mua cho Đại Bạch hết quần áo để thay rồi, Đại Bạch muốn mua kim chỉ để may quần áo cho em ấy.”

Nghe xong Tư Cảnh Hàn lập tức thấy choáng váng, lại nhìn con trai háo hức trông ngóng, hắn thở dài một hơi: “Ba bảo người mua quần áo cho búp bê, Đại Bạch không cần may đâu.”

“Không cần đâu ạ, Đại Bạch muốn tự may như chị Nhược Nhược cơ.” Đại Bạch ngây ngô nhưng vẫn khăng khăng.

Sau cùng Tư Cảnh Hàn đành chấp thuận, nghĩ rằng phải bàn bạc lại chuyện này với Hoắc Duật Hy ngay.

Đại Bạch thấy hắn đồng ý liền lật đật đem ly nước đi cất. Lời mommy dặn xem như nhóc đã đại công cáo thành.

Lúc Tư Cảnh Hàn lên phòng thay quần áo Hoắc Duật Hy vẫn đang nói chuyện điện thoại, có vẻ khá căng thẳng khi cô liên tục nhắc đến ba mình bằng vẻ khó xử. Bởi vì chuyện về Hoắc gia hai người vẫn chưa thống nhất nên Tư Cảnh Hàn không tỏ thái độ gì cả, càng không hỏi câu nào, xem như bản thân không dính dáng đến chuyện này.

Dùng bữa tối xong hắn đưa Đại Bạch đi thư phòng học viết chữ, một bên tranh thủ xem nốt mấy công văn còn sót lại, Hoắc Duật Hy cũng không giục hắn nói chuyện bên ngoại Đại Bạch với mình ngay, rất bình tĩnh ngồi đợi trong phòng ngủ.

Tư Cảnh Hàn dù muốn né tránh cũng đến lúc phải về phòng, hơn nữa không hiểu vì sao đột nhiên hắn thấy chóng mặt, từ lúc dùng cơm đã thấy khó chịu, nghĩ bụng là do buổi chiều bơi lâu nên bị sốt rồi sao?

Đại Bạch không về cùng hắn mà sang phòng riêng của mình chơi búp bê, hắn đồng ý nhưng dặn thêm thằng bé trước chín giờ rưỡi phải về phòng ngủ với ba mẹ, Đại Bạch dạ vâng chiều lòng hắn mới yên tâm rời đi.

Về đến phòng ngủ quả nhiên Hoắc Duật Hy đã ngồi ngay ngắn chờ hắn, thấy hắn vào cô như thường lệ đưa cho hắn một ly sữa ấm. Tư Cảnh Hàn đón lấy, ngồi xuống cạnh cô nhưng không uống ngay, mà hỏi: “Họ lại giục em về sao?”

“Anh biết rõ quá còn gì.”

“Em có thể đưa Đại Bạch về trước, tôi không có ý kiến.” Để con trai trình diện với Hoắc gia vào thời điểm này đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi.

“Nhưng anh biết em muốn đâu chỉ là vậy, anh không thể nhường em một lần sao?” Hoắc Duật Hy buồn bã hỏi.

Tư Cảnh Hàn khẽ nhìn đôi mắt màu hổ phách của cô, tuy nhiên hắn không mảy may động lòng: “Chuyện gì có thể nhưng riêng chuyện này thì phải sòng phẳng.”

Trước giờ người ta luôn nói tình cảm là thứ dây dưa nhất, nhưng đối với hắn càng là thứ dây dưa thì phải giải quyết một cách dứt khoát. Đừng nói hắn suy nghĩ cổ quái trong khi Tử Mặc không phải là con người thật của hắn.

“Anh thật sự không về nhà ngoại Đại Bạch với em?” Hoắc Duật Hy hơi nâng giọng.

Hắn thản nhiên nuốt xuống một ngụm sữa ấm rồi nói: “Không phải. Nhưng đến khi nào em trả lời được vấn đề của tôi thì chúng ta bàn tiếp chuyện này, lúc trước em hứa cũng rất mạnh miệng mà.”

“Không, Hàn ca, em hối hận rồi. Em muốn rút lại lời hứa.” Cô nhào vào ôm lấy hắn, ngẩn nhìn bằng ánh mắt long lanh tha thiết nhất.

Vậy mà hắn vẫn nỡ đẩy má cô sang một bên, “Tôi không đùa, buông ra đi, vô dụng thôi.”

“Không, không, Hàn ca, xin anh mà.”

Tư Cảnh Hàn nghĩ rằng cô giống như bình thường giả vờ nũng nịu để chiêu dụ hắn, không được thì thôi nên cười nhẹ: “Đừng nghịch nữa, buông ra đi.”

Ai ngờ Hoắc Duật Hy khư khư không buông, sợ cô bị lây bệnh cảm của mình, hắn nói: “Đừng mèo nheo nữa, hình như tôi bị sốt rồi, mau tránh ra đi nếu không bị lây bệnh thì không ai chăm sóc Đại Bạch được.”

“Hả, anh khó chịu ở chỗ nào sao?” Hoắc Duật Hy nghe vậy liền đâm ra lo lắng, sờ trán hắn lại áp tay vào cổ hắn xem nhiệt độ.

Tư Cảnh Hàn cũng không giấu, cảm thấy thế nào liền nói hết: “Ừ, sau khi bơi xong thì cảm thấy hơi khó chịu, bây giờ càng lúc càng khó thở…” Hắn nói xong lại hơi nhích ra, cơn choáng váng dần tăng dần cường độ.

Hoắc Duật Hy càng ra vẻ chăm sóc, sờ mặt mũi đỏ ửng phờ phạc của hắn liên tục hỏi: “Còn chỗ nào nữa không?”

“Có vẻ ngày càng nóng, khó chịu thật đó.” Hắn vừa nói vừa đứng lên muốn đi ra cửa, Hoắc Duật Hy đi theo: “Anh đi đâu thế?”

“Tôi gọi bác sĩ đến, tối nay sang phòng khách ngủ một đêm vậy, chờ Đại Bạch về hai mẹ con cũng ngủ sớm một chút.”

Tuy rằng hắn thật lòng nghĩ cho cô và Đại Bạch nhưng Hoắc Duật Hy lúc này lại thoáng cười nhếch môi, đi đến chặn ở cửa, giảo quyệt cười: “Không cần đâu, tối nay Đại Bạch ngủ ở phòng của nó là được rồi, anh bệnh rồi nên để em chăm sóc.”

Tư Cảnh Hàn nhìn thái độ của cô thì nhíu mày: “Em sao vậy?”

“Em à, có sao đâu? Ngược lại là anh khó chịu đến mức nào rồi?” Cô vừa nói vừa vòng tay lên cổ của hắn, sờ mó.

Tư Cảnh Hàn liền phát hiện ra điểm không ổn, suy nghĩ một hồi thì nhíu mày: “Em lại giở trò quỷ gì rồi?”

Hoắc Duật Hy nhún vai, cười vô tội: “Em thì giở trò gì được chứ.”

Tư Cảnh Hàn bắt lấy cổ tay cô, nâng giọng: “Nói thật đi, tôi như thế này là do chủ ý của em phải không?”

Bị hắn dọa cô cũng không có mấy phần sợ hãi, nhìn sang hướng khác mà bỉu môi: “Ai bảo anh không về nhà ngoại Đại Bạch với em.”

Tư Cảnh Hàn nghiến răng, có hơi tức giận kéo cô sang một bên muốn bỏ ra ngoài nhưng cô cũng không phải tay mơ để hắn muốn làm gì thì làm, lập tức ngăn cản: “Ấy ấy, anh đi đâu vậy, em đã đổi mật khẩu cửa rồi, anh không trốn được đâu.”

Hắn nhìn cô bằng đôi mắt rực lửa nhưng thở đã không ra hơi, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Hoắc Duật Hy, em rốt cuộc muốn cái gì chứ?”

Cô nhìn hắn khổ sở như vậy thoáng qua thương tiếc, thái độ trở nên mềm mại, áp má vào ngực hắn, vòng tay qua eo hắn mà ôm, hết sức cẩn thận dỗ dành: “Em chẳng muốn gì cả, chỉ cần anh thuận theo ý em đêm nay thôi là đủ rồi.”

“Em mơ đi, tôi sẽ không.” Tư Cảnh Hàn cắn răng nói.

“Đừng mạnh miệng, cục cưng anh không biết mình đã uống phải cái gì đâu.” Nói xong cô khẽ đẩy hắn ra rồi kéo mạnh đi về phía giường ngủ, vậy mà thân hình cao lớn của Tư Cảnh Hàn cũng phải lảo đảo theo.

“Uỵch!” Hắn ngã nhào xuống, thậm chí còn không đủ hơi sức chống tay ngồi dậy. Cảm giác này y hệt như năm năm trước, ở DJ khi Mặc Lạc Phàm cho hắn dùng thuốc có chứa thành phần khiến hắn dị ứng hắn cũng sốt đến bủn rủn tay chân thế này.

Vạn nhất không ngờ trong đời sẽ ăn lại cú lừa này lần hai, nhưng hắn một chút cũng không hay biết mới đau.

Hoắc Duật Hy với mùi hương mê hoặc trên người từ phía sau dán lên lưng hắn, cứ nghĩ sẽ làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma, thân tâm bất định, nhưng Tư Cảnh Hàn đúng là liều chết giữ mình, điều này thật khiến cô mất bình tĩnh rồi đó.

“Được thôi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Tư Cảnh Hàn anh đừng tưởng em không dám làm gì anh.” Dứt lời cô liền tháo dép lê của hắn, thô bạo bò lên lưng lột xuống áo ngủ, quần dài vứt đầy đống trên thảm lông cừu.

Tư Cảnh Hàn đôi mắt đỏ ngầu, thở phì phì không ra hơi, sự tức giận làm khuôn mặt hắn đỏ ngầu ấm ức: “Tại sao em đối xử với tôi vậy hả?!”

So với sự giận dữ đó của hắn Hoắc Duật Hy vẫn thông thả, xuống giường một chân đạp lên lưng hắn, một tay đè đầu ép hắn nằm sát xuống, khí thế uy nghi như một vị tướng thắng trận: “Vì anh xứng đáng bị như vậy.”

“Hoắc Duật Hy, nhớ kỹ chuyện này, tôi nhất định không tha cho em!” Hắn cảnh cáo.

Cô càng thích thách thức: “Ồ, cũng đáng sợ quá nhỉ? Nhưng trước khi anh trừng trị được em, thì em sẽ cho anh biết mùi vị bị rút gân chân không được đi lại là gì.”

“Hoắc Duật Hy, em hành xử cho thực tế một chút đi. Em nghĩ rằng bằng cách này có thể giải quyết vấn đề sao?” Thứ nhiều nhất bây giờ Tư Cảnh Hàn còn lại chính là tiếng nói, trước khi mọi chuyện trở nên bất lợi hoàn toàn với hắn, hắn nhất quyết không chịu buông xuôi.

Càng vào lúc này Hoắc Duật Hy càng không biết sợ: “Vậy anh nói cho em biết phải giải quyết thế nào, là do anh ép em. Em cũng hết cách rồi!”

Tư Cảnh Hàn biết mình tối nay thua cô rồi, muốn giãy cũng đừng mong giãy, nhưng nhất thời hắn vẫn không cam tâm: “Tôi đối xử với em như vậy còn chưa đủ tốt sao, tại sao còn dùng cách này?”

“Không đủ. Anh nghĩ cho em sự quan tâm nửa vời đó là đủ rồi sao, anh giữ lại một nửa làm chi hả, để đe dọa hay treo mồi em? Tư Cảnh Hàn, em chờ hết nổi rồi, ba em cũng đợi hết nổi rồi, em buộc phải hy sinh anh vậy.”

“Hoắc Duật Hy, gọi bác sĩ đi, em gọi bác sĩ đi chúng ta sẽ thương lượng lại chuyện này được không?” Tư Cảnh Hàn cảm thấy bất an đành hạ giọng xuống nước nhưng đối với Hoắc Duật Hy bây giờ lời nói của hắn chẳng còn chút đáng tin nào cả. Cô bị hắn lừa quá nhiều lần rồi.

Chạm vào khuôn mặt đỏ bừng của hắn, cô thấp giọng thương tiếc: “Tư Cảnh Hàn, em rất trân trọng anh, không muốn làm anh đau đâu, nên nghe lời em đi được không, qua hết đêm nay mọi chuyện liền trở nên tốt đẹp?”

Tư Cảnh Hàn nhắm mắt thở dốc, từ lúc nào trong cơ thể đã dần biến hóa, sự thiêu đốt lan dần từ cổ họng đi đến bụng dưới bức hắn sắp phát điên. Phía trên Hoắc Duật Hy với hương thơm đặc biệt ngọt ngào cứ lởn vởn tới lui chọc cho hắn vừa giận vừa say: “Hoắc Duật Hy, em ngoan đi, gọi bác sĩ đến, tôi hứa sẽ thương lượng với em chuyện về Hoắc gia đàng hoàng.”

“Tiểu Hàn Hàn, không kịp nữa rồi, em đã quyết tâm rồi, hôm nay sẽ xem thử thịt anh thơm đến thế nào.”

Quả nhiên nghe xong Tư Cảnh Hàn trở mặt ngay: “Hoắc Duật Hy!”

“Đấy đấy đấy, em biết ngay mà, anh chỉ giỏi trót lưỡi đầu môi thôi.” Hắn trở mặt thì cô cũng trở mặt, không ngọt ngào hay dỗ dành gì nữa, ngồi thẳng trên lưng hắn, lọ mọ tìm ra một cái ruy băng đỏ quàng qua cổ hắn cột thành một cái nơ to, sau đó tìm một lọ nước hoa xịt quanh giường, xịt cả lên người của hắn. Nhưng Tư Cảnh Hàn biết thứ trong lọ kia chẳng phải là nước hoa, mà càng là như vậy thì hắn càng nóng ruột: “Hoắc Duật Hy, em điên rồi.”

Hoắc Duật Hy đang chỉnh máy ảnh nghe hắn nói vậy cũng chẳng thèm trả lời, lựa góc độ xong liền bấm mấy cái liên tục, cô đã học từ Đại Bạch sau khi trở về từ Maldives, cuối cùng cũng có dịp sử dụng.

Chụp xong coi lại ngồi xem tấm nào đẹp hơn tấm nào, mặc nhiên xem Tư Cảnh Hàn dưới mông là một tấm nệm êm ả.

Tư Cảnh Hàn nằm một hồi cũng không muốn như vậy chờ chết, đột ngột nghĩ tới Đại Bạch còn chưa về phòng, hắn đảo mắt kiếm tìm chiếc điện thoại đã bị Hoắc Duật Hy quăng nằm cùng một chỗ với đống quần áo.

Tuy rằng xem ảnh nhưng mắt Hoắc Duật Hy vẫn rất tinh, thấy hắn với tay sắp tới chiếc điện thoại cô liền giơ tay ra đoạt lấy trước. Thấy hắn liếc mắt nhìn về phía mình cô càng cao hứng, xoay xoay chiếc điện thoại trên tay một cách hống hách.

“Anh định cầu cứu ai vậy, Đại Bạch à?”

“Trả điện thoại cho tôi.”

“Ha, cũng được thôi. Nhưng trước đó em phải nói với anh một chuyện đã, anh còn nhớ từ khi nào thì thấy khó chịu không?”

Tư Cảnh Hàn nghi ngờ nhìn cô, lại thoáng suy nghĩ, xác định là sau khi bơi xong thì cả người trở nên khác lạ. Bỗng nhiên lúc này hình ảnh cốc nước ấm cùng với nụ cười ngoan ngoãn của Đại Bạch hiện ra trong đầu hắn, sau đó vẫn chỉ có hình ảnh đó.

Thấy Tư Cảnh Hàn nghiến răng nghiến lợi mắng khẽ con trai Hoắc Duật Hy liền cười ha ha: “Anh đừng trách thằng bé, người không vì mình trời chu đất diệt, cho anh uống một cốc nước để đổi lấy ba tệ cũng không phải là tội ác tày trời mà.”

Tư Cảnh Hàn không nói nổi nữa, chỉ biết oán: Đại Bạch ơi Đại Bạch, vì ba tệ mà con bán luôn ba sao?

Mười lăm phút nữa trôi qua qua Hoắc Duật Hy cũng có động thái mới, đây là khoảng thời gian ưng ý để cô bắt đầu hành sự.

“Tư Cảnh Hàn, anh sắp không xong rồi, bình thường anh không cho em xem cái gì tối nay em sẽ xem cái đó, không cho sờ cái gì em sẽ sờ cái đó.”

Đặt máy ảnh lên bàn trang điểm xong cô tự mình giải thoát xiêm y nhùng nhằng, thấy được nguy hiểm đến gần Tư Cảnh Hàn cố dùng chút sức còn lại ngồi dậy, hướng vào nhà tắm đi tới.

Hoắc Duật Hy nhìn hắn mệt đến không động đậy nổi vẫn quyết tâm phản kháng sự sắp đặt của mình, có hơi tủi thân mím môi.

Cô biết làm vậy có phần quá đáng nhưng hắn cũng cần tỏ thái độ như thể liều chết chống đối chứ, đã là quan hệ hơn cả vợ chồng rồi hắn không thể nhường cô một chút sao?

Trước khi Tư Cảnh Hàn kịp chạm vào cánh cửa cô vẫn là không chấp nhận được, ích kỉ xông đến, ôm chặt lấy hắn từ phía sau: “Cảnh Hàn, xem như em xin anh được không, em không đùa nữa, cũng không hành xử trẻ con trêu chọc anh như vừa rồi nữa, nhưng anh đừng như vậy được không, em cảm thấy tủi thân lắm.”

Bàn tay chạm vào nắm cửa của hắn khựng lại, cô làm sao để yên tiếp tục nhỏ giọng hòng khiến hắn do dự: “Anh từ chối em nữa Cảnh Hàn, lâu rồi anh không “thương” em… có biết em rất “nhớ” anh, không tính đến chuyện em tính kế anh thì chúng ta “yêu nhau” cũng là chuyện bình thường, anh sao phải đắn đo cự tuyệt? Em muốn cùng ba của con trai mình có không gian riêng cũng là sai sao, Cảnh Hàn, anh nói đi?”

Cô nói câu nào cũng hợp tình hợp lý, nói một câu “ba của con trai mình” lại càng ngọt ngào hơn, rơi vào tai của Tư Cảnh Hàn càng có sức sát thương lớn, ánh mắt vốn đỏ ngầu của hắn đã nổi lên chút phân vân.

Hoắc Duật Hy biết quá rõ hắn không nói gì chính là lúc hắn đắn đo, thứ mê tình hắn đã uống cũng ngày một phát huy tác dụng, cô không ngại dùng biện pháp mạnh, bàn tay từ trước ngực hắn dần chạy xuống cơ bụng gồ ghề, tham lam hơn là đi vào chiếc quần đùi ôm sát cơ thể hắn đang mặc khơi gợi tìm thức hoang dã trong con người hắn.

“Cảnh Hàn…” Khi bàn tay mềm mại của cô chạm vào vị trí nhạy cảm đó cơ thể Tư Cảnh Hàn dường như chết lặng, sững sờ không nhúc nhích, có cảm tưởng bản thân hắn đang trông phòng xông hơi vô cùng nóng làm mồ hôi thi nhau rớt xuống.

Hắn không ngăn cô được, xúc giác quá tốt khiến hắn day dứt giữa hai lựa chọn một cách khổ sở.

“Đừng mà.” Cả lời kháng nghị của hắn cũng trở nên vô nghĩa vào lúc này.

Hoắc Duật Hy làm sao buông tha miếng ngon đã nằm trong miệng, cô dỗ hắn cũng giống như dụ cho kẹo một đứa trẻ: “Cảnh Hàn, chỉ cần ở cạnh em thế này anh sẽ không thấy khó chịu nữa, chỉ lần này thôi sẽ không sao đâu, sáng mai em tuyệt đối sẽ không để anh khó xử, càng không đem chuyện này làm cái cớ xử ép anh. Chúng ta sòng phẳng, em cần anh và anh cũng cần em.”

“Không được…”

“Tại sao không? Cảnh Hàn, chẳng lẽ khi nào em chưa cho anh sáng rõ hai câu trả lời kia thì hai chúng ta không thể bên nhau, anh định cứ thế này mãi? Có rất nhiều cách tại sao phải chọn cách này, anh không thấy như vậy là rất bất công với bản thân sao, cũng bất công với em nữa! Anh không thương mình nhưng em cần anh thương em…”

Tư Cảnh Hàn tì trán vào cửa, nhắm nghiền mất suy nghĩ một lúc lại nhìn về phía cô ở đằng sau, bất quá bàn tay to lớn hơi nâng lên bắt lấy đôi tay đang làm loạn dưới thân mình kéo ra.

“Tôi… tin em được không?” Hắn biết hỏi như vậy rất ngây thơ nhưng vẫn trông chờ một câu trả lời thật lòng.

Hoắc Duật Hy nghiêm tục nhìn hắn, gật đầu.

“Vậy em chờ ngày mai sẽ bị tôi tính sổ đi.” Tư Cảnh Hàn dứt lời liền giữ gáy của cô hôn mạnh, lảo đảo một cái hai người cùng ngã xuống thảm trãi sàn.

Hoắc Duật Hy giật mình vì hành động đột ngột của hắn, trừng trừng mắt chưa rõ sự tình đã thấy trời đất quay cuồng: “Á…”

Hắn thật vội vã để vơi bớt sự khô nóng trong người, và cô như một ao nước mát để hắn trầm mình vào, khuây khỏa.

Hắn cho rằng đêm đó đã cắn nuốt từng tất da thịt trên người cô, một sự đói khát từ lâu đến nay mới được nhập tiệc.

Tuy rằng là chủ mưu nhưng đến khi con mồi phản kháng thì Hoắc Duật Hy lại không đỡ được, chút hơi tàn của hắn đã dư sức làm cô tứ chi rệu rã.

“Anh tệ lắm biết không?” Cô áp tay vào má hắn mà hờn trách.

Hắn thật sự rất tệ hại vì đã để cô hao tâm tổn trí như thế, hắn thật sự rất tệ khi không biết cô cũng sẽ có lúc có nhu cầu được hắn yêu thương cả nghĩa nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Hắn thật tệ khi đã cố dối gạt lòng mình rằng hắn cũng rất “nhớ” cô của lúc này đi.

Tư Cảnh Hàn mím môi nhìn cô, khuôn mặt điển trai ửng hồng đầy khiêu gợi, một nụ hôn với hắn lúc này là chưa đủ, thứ bị cô trêu chọc bằng bàn tay mềm mại lúc này đã phản nghịch hắn và đầu hàng cô từ lâu.

Chiếc quần con của cô bị hắn vụng về đẩy lệch sang một bên, sau đó không không cho cô cơ hội thấy được cảnh tượng hãi hùng phía dưới mà an ủi cô bằng một nụ hôn ngọt ngào trước khi nguồn lực khổng lồ ập tới, nuốt chửng lấy cô.

Tuy nhiên cô không thấy đau mấy phần từ chỗ quan trọng đó mà ngược lại là nụ hôn ngọt ngào mới đó của Tư Cảnh Hàn đã biến thành sự trả đũa tàn khốc.

Hắn cắn chứ không chỉ là hôn, hai người “vui vẻ” nhưng hắn rất “quạu”. Cô biết hắn ấm ức vì mình chơi xấu, nhưng đã vào thời khắc nào rồi, hắn đã đồng ý ăn thì không nên tỏ thái độ, chẳng phải nói tính sổ sẽ đợi ngày mai sao?

“Tư Cảnh Hàn, vui vẻ không giận nha… ối! Anh làm gì thế hả?” Cô chưa nói xong hắn lại bẻ chân của cô đưa lên cao tạo thành một tư thế yoga, cũng may cô dẻo dai nếu không đã tan xương nát thịt từ lâu với mấy tư thế man di của hắn.

Nhưng nói là nói thế thôi, Tư Cảnh Hàn cũng đâu còn nhiều sức lực như bình thường. Khi bình thường đúng là hắn rất khỏe nhưng một khi đã nói bệnh rồi liền vật vã hơn người khác gấp đôi, sức đề kháng của hắn có vẻ yếu hơn so với cô tưởng tượng, thảo nào hắn luôn chăm chút bản thân, ăn có ít thật đấy nhưng biết cân bằng dinh dưỡng tối đa. Dù sao thì lúc trước hắn đâu có cô bầu bạn, hắn đổ bệnh rồi ai sẽ chăm sóc Đại Bạch đây?

Hắn yêu bản thân hắn cũng là cách để thương con trai, hắn phải nghĩ cho nhóc con nữa.

Thế nên bây giờ trúng thuốc hắn bị sốt và mất sức rất nhanh, chẳng qua chỉ tính như một con hổ hết thời vờn con mồi trong bất lực, cô nhìn hắn có chút đồng cảm nhưng hễ bị thân thể của hắn đè lên nặng nè liền thấy oán thán lúc nãy sao không bỏ thuốc ít hơn chút nữa, tuy rằng cô chỉ nhỏ có ba giọt thôi. Tự hỏi yếu như hắn sao còn chưa bị ai bỏ độc cho chết nhỉ, ngồi trên cái ghế Thượng chủ cũng đủ lâu rồi.

Nói vu vơ là thế nhưng nếu hắn bị độc chết thật thì cô và Đại Bạch phải làm sao, trái tim của cô nữa, sẽ theo hắn vùi vào lòng đất.

Sau khi hắn hỏi cô hai câu hỏi lớn đó cô cũng thường xuyên tự hỏi, rốt cuộc thì mình yêu hắn từ khi nào, và lúc yêu hắn đó cô có còn yêu hình bóng của Tử Mặc trước kia không? Không thể phủ nhận, bởi vì đó là hai con người trong một thân thể, làm cô bối rối thật sự về vấn đề bản thân đã xem hắn là hình bóng thế thân. Vì hắn giống Tử Mặc, vì Tử Mặc là con người do hắn tạo ra, nên yêu Tử Mặc cũng là yêu, không khác nhau.

Chỉ là sau cùng họ lại khác nhau, dù Tư Cảnh Hàn có một mặt ôn nhu đến đâu thì cách ôn nhu đó cũng không phải như Tử Mặc đã làm, làm hắn là hắn và hắn khác với bất kì người nào.

Nhưng nếu cô không yêu hắn vì hắn là Tử Mặc vậy thì cô yêu hắn vì cớ gì, và từ thời điểm nào. Sẽ không có chuyện cô yêu hắn trước khi cô biết được tất cả sự thật, bởi vì lúc đó hắn cho cô chỉ toàn là đau khổ, hắn không có điểm nào đáng để cô yêu cả, phải không?

Vậy thì xem như cô yêu hắn sau khi biết được sự thật đi, lúc này cô đối với hắn lại thấy vô cùng tội lỗi, áy náy và tiếc thương, nhỡ đâu đó cũng là một phần của sự thương hại, cô thấy rất cần ở bên hắn vì cô muốn bù đắp, vậy thì tình yêu này có còn thuần khiết là tình yêu?

Và sau này khi hai người có thêm Đại Bạch nữa… sự rằng buộc đã xuất hiện, cô muốn ở bên hắn nhiều hơn, là vì hai người có con trai chung, cô phải vì con trai mà tạo ra một gia đình hoàn chỉnh và tình yêu giữa cô và hắn là một trong những yếu tố tạo nên điều này. Thế thì yêu ở đây chỉ còn là một phản xạ có điều kiện.

A… cô thật sự rất điên đầu khi nghĩ về cô hỏi này của hắn. Nhưng nhiều hơn là cảm thấy đau khổ vào dằn vặt, bởi vì cô yêu nhưng không thể biểu đạt được cảm giác của mình cho hắn hiểu, đó là một loại cảm xúc không có ngôn từ để diễn tả.

Trước kia ở bên hắn cô quen thuộc đến từng hơi thở, nhưng cô nghĩ chỉ có hận thù và thói quen, cô không nghĩ đến tình yêu, cũng chưa từng hỏi lòng mình lúc đó có tình cảm gì, cho dù có cảm giác cũng sẽ liên tục phủ nhận nó, không cho phép bản thân truy lùng nguyên nhân và tên gọi của tình cảm đó. Và vì sự sợ hại lúc đó cô đã gây khó dễ cho mình hiện tại, khi Tư Cảnh Hàn vòi quà yêu đương, cô không kịp chuẩn bị cho hắn thứ hắn cần.

Tính đến thời điểm hiện tại, nguồn gốc của tình yêu dành cho Tư Cảnh Hàn của cô thiên về khoảng thời gian trước khi cô biết được sự thật, tuy rằng phi lý nhưng đây thật sự là khoảng thời gian làm cô đấu tranh nội tâm nhất.

“Em thật đáng ghét, hại tôi ra nông nỗi này lại không chịu nhìn tôi.” Bất giác giọng nói dỗi hờn của ai đó lại vang lên làm Hoắc Duật Hy bừng tỉnh. Cô ngước mắt nhìn người ở trên cao hậm hực nhìn mình không khỏi xao xuyến, cảm giác khi yêu thật lạ kì, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương cũng đã vẽ ra bầu trời đầy sao xinh đẹp.

Tư Cảnh Hàn không hiểu suy nghĩ nãy giờ của cô, chỉ thấy cô lơ đãng nhìn đi nơi khác dù rằng chính cô là người bày ra chuyện này thì buồn bực không thôi. Cô muốn an ủi hôn lên môi hắn, hắn liền quay mặt sang hướng khác, không cho hôn, đôi môi mỏng cũng xụ xuống.

Hoắc Duật Hy si lắm biểu cảm phong phú trên khuôn mặt điển trai của hắn, cô từng tưởng tượng không ít lần nếu hắn có được một tuổi thơ bình thường như bao người khác thì có phải tính cách bây giờ của hắn sẽ rất thú vị không. Sẽ là một người biết giận biết hờn, biết vui biết buồn một cách rõ ràng và trực tiếp, thậm chí còn biết làm nũng những khi cần thiết nữa.

Giống như Đại Bạch vậy, nghe Hàn thúc nói khi mất tích Tư Cảnh Hàn cũng trạc tuổi Đại Bạch bây giờ, lúc đó hắn ngây thơ không kém gì thằng bé, cũng mập mạp đáng yêu và thích nhất là chú ruột của Tề Thiếu Khanh cũng như Đại Bạch bây giờ thích anh ấy vậy. Chỉ tiếc tuổi thơ của hắn bị biến tướng, chớp mắt đã đảo lộn tất cả, tính cách của hắn cũng do hoàn cảnh mà hình thành.

Nhưng có lẽ, cô yêu là tính cách của hắn khi đã bị hoàn cảnh đẩy xô, bởi lẽ nếu hắn lớn lên với hoàn cảnh bình thường thì hắn đã không là hắn của hiện tại, mà cô yêu là hắn của hiện tại mà.

Trên đời này khó nói chính là như vậy, thứ hoàn hảo thì ai cũng thích nhưng không đồng nghĩ thứ khiếm khuyết sẽ chẳng ai yêu. Cho dù là tính cách, cũng như vậy.

Sau cùng Tư Cảnh Hàn cũng chịu cho cô hôn mình, hắn lại bế cô lên giường, nhưng cũng không tính mà là bế mà cả hai cùng là dìu nhau.

Lâu rồi hai người không đồng thuận như vậy, xuất phát từ sự tự nguyện mọi cảm giác dường như được thăng hoa.

Tư Cảnh Hàn biết quá rõ những gì thuộc về cô nên dễ dàng thuần phục, chọc cho cô mềm nhũn chỉ biết bám víu vào hắn như một con tàu lênh đênh. Dù rằng cô tỉnh táo, dù rằng đã cố gắng chủ động nhưng cô vẫn trúng kịch độc của Tư Cảnh Hàn, chịu yếu thế ôm vai hắn khóc than.

Áp má lên vai cô, Tư Cảnh Hàn cảm nhận được ba giọt dung dịch cô cho vào nước lọc của hắn đã vơi dần tác dụng, hắn không còn bủn rủn tay chân như lúc đầu mà thay vào đó hiệu quả từ hương liệu cô xịt quanh giường lúc nãy làm hắn mê mẩn nhiều hơn. Hắn cũng biết cô đã tự bôi lên người loại nước hoa có tác dụng làm bạn khác giới có cảm giác muốn gần gũi hơn. Cách này tuy không hiệu quả bằng dược tính nhưng một khi lâm trận thì sự quyến luyến nó tạo ra còn gấp trăm lần, đặc biệt là khi cả hai đều có ý với nhau thì khó mà dứt ra được.

Chậm nghĩ, hắn lại muốn xé xác tên nhiều chuyện Kenji ra, chắc chắn những thứ này Hoắc Duật Hy lấy từ chỗ của hắn, chỉ là ai đã bày cho cô chiêu này?

“Cảnh Hàn, anh sao rồi?” Hoắc Duật Hy thấy hắn không có động tĩnh liền xoa xoa má hắn lo lắng hỏi.

“Không xong rồi.” Hắn nói.

“Sao?” Cô càng hoảng hốt.

Tư Cảnh Hàn liền nhỏm dậy: “Tôi nói em không xong rồi.” Dứt lời hắn lại nâng chiếc eo đau nhức rã rời của cô lên, nôn nóng đem hai thân thể hòa quyện thành một.

Hoắc Duật Hy bây giờ mới hiểu, dù có hạnh phúc và sung sướng khi được hắn yêu thương nhưng cô dần cảm thấy sợ hãi khi đêm nay đặc biệt dài và cảm hứng của hắn cũng bất tận không kém.

Là một sự buông thả không giới hạn, tiếng kêu mĩ miều của cô là một chất xúc tác khiến thần trí hắn điên cuồng, khi cao trào tiến đến, hiếm khi hắn lại dỗ dành cô như lúc này: “Bé ngoan, chịu đau một chút.”

Hoắc Duật Hy nép chặt trong ngực hắn mặc cho sự hủy hoại điên cuồng bên dưới cơ thể khiến cô như chết đi sống lại, không chịu được chỉ biết nức nở kêu: “Cảnh Hàn, đau em…”

“Bé yêu, là do em bức anh.” Tư Cảnh Hàn muốn dỗ cô nhưng bản thân hắn cũng không dừng lại được, mớn trớn thắt lưng bị hắn ép đến mỏi nhừ của cô, hắn dỗ: “Đó không phải là đau, quá kích thích em chưa quen đó thôi.”

“A…” Sau cùng Hoắc Duật Hy như một tờ giấy mỏng bị một cây bút lông xuyên thấu, vết mực của nó lại từng chút loang ra, đánh dấu chủ quyền trên lãnh thổ của cô.

Hai người lại có được liên kết tối cao, sự mật thiết đó không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, còn đông đầy hơn cả câu nói trong em có anh, trong anh có em, hai chúng ta là một. Không đơn thuần là vậy nữa, khi một trong hai người cam hiến tế linh hồn và quyết định sống bám víu vào người kia, thì không gian của cả hai chỉ còn một nửa, hai chúng ta không còn là một, mà hai chúng ta chỉ còn là một nữa, bền chặt tối cao trong bền chặt.

Và diễn cảnh hạnh phúc như thế thì không nên chỉ có một lần. Để nối dài hạnh phúc của Hoắc Duật Hy Tư Cảnh Hàn quyết định yêu thương cô thêm lần nữa như nguyện vọng ban đầu của cô.

Hoắc Duật Hy sợ hãi nhưng không dám chối từ, một câu “bé yêu” của hắn đã thành công giam cầm lí trí của cô.

Đêm thật sự màu nhiệm, cô ước nó có thể dài ra thêm đôi chút, dù rằng có đáng sợ bao nhiêu, nhưng ai bảo cô đã yêu trúng chúa tể của những loài ác quỷ, mà ban đêm mới là lúc hắn có thể lộng hành.
Bình Luận (0)
Comment