Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 15

Hoắc Duật Hy mở bưu phẩm.

Bên trong có một phong bì...

Là tiền.

Phía trên không để địa chỉ gửi, nhưng cô biết, là của ai. 

Hắn thật sự trả cho cô như những gì hắn đã hứa. 

Tiểu Bạch của cô cũng thật dứt khoát. À mà tiền này chắc cũng là người phụ nữ kia mê mệt cung phụng cho hắn.

Hoắc Duật Hy quăng phong bì vào ngạch bàn dưới phía dưới, đứng dậy xoay người, nhìn căn nhà trống trải, cuối cùng vẫn là đi vào bếp.

Đem thật nhiều thực phầm bày ra, hôm nay cô không đi học. Đã là ba ngày liên tục kể từ khi Tử Mặc rời khỏi, suốt ngày cô không ăn cô thì lại vùi đầu vào ngủ mê mệt, không muốn đi đâu, càng không muốn gặp bất kỳ ai.

Cô thấy lòng tin của mình bị tổn thương, cô cảm thấy tình cảm của mình bị người khác mua đi một cách rẻ tiền.

Tình cảm đó là gì cô không biết, nhưng chỉ biết là bản thân đau. Hoắc gia từ nhỏ dạy cô đủ mọi lễ nghi giao tiếp, dạy cô bình tĩnh, thản nhiên trước những bất biến của thời cuộc, dạy cho cô hiểu khi đứng giữa những lợi ích và nhân tính, nên biết ứng phó thế nào, nhưng cuối cùng lại không dạy cho cô chữa lành vết thương tình cảm hằn lại góc khuất con tim.

Nên bây giờ cô đau, cũng không biết làm gì, hoàn toàn bị động, ngây ngốc chịu đựng.

Hoắc Duật Hy đứng trong bếp, muốn làm rỏi rau mầm trộn thịt bò. Đặt chảo lên bếp, cho 1 thìa dầu oliu, cho tỏi vào phi thơm, cho thịt bò đã qua sơ chế vào, đưa tay vặn lửa lớn, cô nhanh tay đảo thịt.

Rau mầm được vẩy ráo nước đã nằm một bên, Hoắc Duật Hy cho nước sốt vào trộn mấy cái rồi để đó, xoay người tiếp tục đảo thịt thêm một lúc nữa thì tắt bếp.

Làm xong món rỏi, cô lại làm sườn xào chua ngọt. Xong món sườn lại làm đậu phụ nhồi thịt, canh hàu nấu nấm đông cô, ức vịt nướng mật ong, tôm sốt cà chua. Hứng lên lại làm cả sushi, kimbap cuộn, canh kim chi chua cay rồi đem hết khoai tây ra thái miếng, chiên lên, xốc bơ, xốc rồi lại bày ra...

Làm đến khi mệt rả rời, Hoắc Duật Hy lại bày ra bàn, nghiêm chỉnh ngồi...

Cả bàn ăn thơm phức khơi gợi và kích thích vị giác...

"Tiểu Duật Hy, thơm quá...ăn được chưa?"

"Chưa, cấm táy máy tay chân ăn vụng."

"Ồ, biết rồi! Tôi chỉ nhìn thôi."

"Bộp" 

"Ui..."

"Đã bảo không được ăn vụng mà!"

"Nhưng nó thơm kìa!"

Hoắc Duật Hy mơ màng nhớ đến mấy ngày trước đây, chính là như vậy. Cạnh bên cô là Tiểu Bạch luôn vui vẻ ăn cơm cô nấu, những thức ăn mua sẵn bên ngoài không phải cô nấu thì dứt khoát hắn sẽ không đụng đũa đến.

Cô bắt đầu biết lo lắng đến giờ giấc nấu cơm, sợ hắn đói, sợ hắn ốm. Nhưng xem ra chỉ là tự mình cô nghĩ ngợi xa xôi, bây giờ có ăn cơm hay chưa còn cần cô lo lắng nữa sao? Không có cô, hắn cũng không thiếu tiền mà chịu đói, chịu rét.

(Niếp: Viết đoạn này tự nhiên thấy éo le giùm cái cảm xúc ~~~)

Cuối cùng một bàn ăn nhưng Hoắc Duật Hy không động mấy đũa đã đứng dậy đem dẹp tất cả. Dứt khoát không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô muốn đi dạo phố, muốn đi shopping mua mua mua thật nhiều đồ, không muốn tiếc rẻ gì nữa, phải đi chơi đến mệt chết mới thôi.

Hoắc Duật Hy nghĩ vậy liền đi lên phòng của mình, thay quần áo, trang điểm đơn giản một chút liền cầm túi xách đứng dậy.

"Chạch chạch"

Túi xách va phải mấy món đồ trên bàn khiến chúng rơi xuống đất. Hoắc Duật Hy cuia người nhặt lên, khi đảo mắt đến món đồ bên cạnh chân của mình tay cô hơi khựng lại.

Lúc dọn dẹp, người bên dịch vụ nhặt được chiếc vòng tay Tử Mặc tặng cho cô bên vệ cửa sổ thì đưa lại cho cô. Hoắc Duật Hy tùy tiện để nó trên bàn, mấy ngày hôm nay càng không có tâm trạng chú ý, hôm nay thế nào lại tìm đến chân cô?

Hoắc Duật Hy cũng không muốn suy nghĩ vào lại tùy hứng cho vào túi xách, có cơ hội sẽ đem trả cho Tử Mặc, sau đó coi như gọn gàng giải quyết quan hệ không rõ ràng này.

Hoắc Duật Hy bắt xe chạy vào trung tâm thành phố K. 

Cô đầu tiên ghế trung tâm thương mại, đi dạo một vòng gom hết những mẫu váy mới ra, không thử liền cào hết kệ giày, túi xách, mỹ thẩm. Những thứ không dùng đến chỉ cần thấy thuận mắt liền cho vào hóa đơn.

Đi hết ba tiếng, Hoắc Duật Hy quẹt thẻ rồi để lại địa chỉ giao hàng liền xuống nhà hàng ở tầng trệt, cô gọi một tách cà phê rồi ngồi đấy nhìn ra phía đường phố nhộn nhịp.

Cà phê nghi ngút khói, như làn sương mỏng tan vào không trung. 

Đến khi cà phê nguội lạnh Hoắc Duật Hy vẫn thất thần nhìn ra cửa, có phục vụ tiến đến muốn thay cà phê cho thì Hoắc Duật Hy mới khôi phục tinh thần. 

Rời khỏi trung tâm thương mại, Hoắc Duật Hy đi bộ dọc theo con phố, không mục đích. Đôi lúc sẽ dừng lại nhìn chăm chú mấy món đồ nhỏ của người bán hàng tập hóa, sau đó lại đột ngột xoay người nhìn về phía sau.

Không có ai cả.

Không có Tiểu Bạch.

Không có một người bẽn lẽn đi phía sau, nhìn cô, bảo vệ cô.

Lần trước là cô giận dỗi hắn nhưng lần này chủ đích là hai người giận nhau thật rồi.

Nên không có Tiểu Bạch chủ động đến tìm cô, không có Tiểu Bạch sẽ chịu nhượng bộ chủ động tìm cô xin lỗi.

"Cô gái, cháu mua thứ gì không?"

Một người phụ nữ trung niên mỉm cười hỏi Hoắc Duật Hy, lúc này cô mới nhận ra bản thân đứng ngẩn người ở trước cửa một cửa hàng bán đồ lưu niệm.

Vốn không có định hướng phải đi đâu nên Hoắc Duật Hy cứ thế tiến vào cửa hàng xem thử.

Mấy cô gái trong cửa hàng đang sắp xếp đồ đạc vui vẻ giới thiệu cho Hoắc Duật Hy nhưng cô từ chối, cô bảo muốn từ từ lựa. Mấy cô gái thấy vậy thì gật gật đầu, quay về chỗ ngồi chống cầm.

"Bà chủ ơi, con thấy lần này không xong rồi."

Người phụ nữ trung niên đang tính sổ sách thì vo một mẩu giấy, ném lên đầu cô gái: "Ngậm cái miệng con lại, chuyện gì cũng có hướng giải quyết."

"Haiz..vốn tưởng có một anh chàng đẹp trai đến đây làm việc thì cửa hàng liền phất khởi lên. Nhưng soái ca con chưa ngắm được bao lâu lại đột nhiên nghỉ việc...hu hu hu...bây giờ cả ngày doanh số bán sản phẩm lại quay về những ngày ban đầu rồi."

Bà chủ nhìn sổ sách rồi lắc lắc đầu: "Đúng là Tử Mặc không đến đây nữa mấy khách hàng nữ cũng không ghé qua mấy người nữa. Bọn nữ sinh các con đúng là thực vụng!"

"Không phải thực vụng mà bởi vì có người đẹp trai thế mà không thưởng thức thì chính là phí phạm." Cô gái kia chu môi phản bác.

Hoắc Duật Hy đang lựa đồ nghe đến cái tên quen thuộc kia thì thân thể liền cứng đờ. Cô vội đi đến chỗ bà chủ, gấp gáp hỏi.

"Bà chủ, người bà vừa nói tên Tử Mặc sao?"

"Đúng vậy, có gì không?"

"Có phải anh ấy rất cao, da vẻ rất trắng, vô cùng đẹp trai không?"

Hai cô gái ngồi một bên liền sà lại, gật gật đầu: "Đúng vậy nha, chính là tuần trước rồi tuần trước nữa anh ấy đến đây nhận việc làm khuôn vác mấy hàng nhập về cho cửa hàng chúng tôi. Mấy cô sinh viên đại học từ khi thấy anh ấy làm ở đây thì đến nườm nượp, mà anh ấy cũng rất giỏi nói mấy câu mấy cô gái kia liền thi nhau mua món đồ anh ấy vừa cầm. Thế mà vui chưa bao lâu, ba hôm trước anh ấy liền không đến làm nữa."

Một cô gái bên cạnh lại quay sang trách bà chủ: "Con đã bảo rồi, người như vậy bà chủ phải ký hợp đồng hoặc là trả lương theo tháng. Nhưng mà bà chủ có chịu nghe đâu, tính lương theo doanh số bán hàng mỗi ngày, bây giờ thì tốt rồi, người ta nghỉ làm giữa chừng chúng ta cũng không níu kéo lại kịp."

"Làm sao ta biết được Tử Mặc sẽ đột nhiên nghỉ việc chứ, lúc đến đây nó cần tiền như vậy ta liền nghĩ trả lương theo ngày sẽ tiện cho người ta, thế mà tiện cho người là khổ cho mình này." 

Hoắc Duật Hy ra khỏi cửa hàng lưu niệm với tâm tình thật hỗn loạn. Mọi chuyện ngày càng khiến cô không hiểu thế nào là thế nào.

Nếu như lời Tử Mặc nói là thật, hắn làm việc cho cửa hàng lưu niệm này sau khi tháo băng ở cánh tay thì người phụ nữ đứng cùng hắn ở nhà hàng - khách sạn King là ai? Hơn nữa chiếc vòng tay này từ đâu là hắn có?

Nhưng cô biết chắc một điều Tử Mặc biết ngày sinh nhật của cô trước hơn lúc Mộc Tích gọi điện báo không về được. Bởi vì hắn làm việc ở đây là hai tuần, còn Mộc Tích chỉ gọi cho cô cách đây một tuần mà thôi.

Hoắc Duật Hy hỏi bà chủ địa chỉ của Tử Mặc đang ở nhưng lại ngốc nghếch nhận ra địa chỉ đó là nhà của mình, nên khi hắn rời đi không ai biết hắn bây giờ đang ở đâu.

Hoắc Duật Hy muốn đến trường đại học của Tử Mặc, nhưng cô cũng nhận ra trường đại học lớn như vậy, Tử Mặc học ở đâu cô càng không biết. Cô cũng lạ lẫm hoàn toàn với nơi đây nên dù có muốn đứng chờ thì cũng không biết chờ ở đâu, không biết thật ra hôm nay hắn có đến trường hay không?

Tiểu Bạch của cô cứ như vậy với cô không có bất cứ liên hệ nào, cô nhận ra bản thân hoàn toàn không biết gì về cuộc sống sau lưng hắn, còn hắn thì lại nắm trọn những điều liên quan đến cô. 

Hoắc Duật Hy cầm điện thoại, trước mắt là một dãy số điện thoại của người kia. Muốn gọi vào dãy số của hắn nhưng chẳng có đủ can đảm, cũng không biết phải nói cái gì và phải làm thế nào.

Lúc đó quyết tuyệt như vậy, bây giờ đi vào trạng thái này muốn đối diện với hắn cô thật sự không có ngôn ngữ nào để diễn đạt.

Hoắc Duật Hy trở về nhà, người ở trung tâm thương mại cũng đã giao hàng đến.

Cô cũng không có tâm trạng ngắm nhìn mấy món đồ đó mà nằm bệch ra giường. Cô nhận ra bản thân lúc nào cũng nghĩ đến Tử Mặc, dường như mỗi lúc rảnh rỗi hay bận rộn, khi lơ đãng cô lại đem hắn ra nghĩ ngợi.

Đúng lúc này điện thoại bên cạnh lại vang lên, Hoắc Duật Hy sờ sờ túi, lấy ra xem là ai gọi đến. Có khi nào là Tử Mặc không?

Nhưng hy vọng trong mắt cô nhanh chóng đổi thành ngưng trọng, ngồi dậy chỉnh tề, cô mới bắt máy.

"Alo? Mẹ, có chuyện gì sao?"

[Duật Hy, con đã bao lâu rồi không về nhà hả? Còn hỏi mẹ gọi làm gì, con có biết ba của con giận đến mức nào không?]

"Nhưng mà chẳng phải lúc trước ba mẹ đã đồng ý cho con đến đây năm sau nữa mới về mà, bây giờ vui chơi còn chưa được mấy hôm đã bắt con về nhà rồi?"

[Con còn nói, mấy hôm của con chính là 6 tháng rồi đó. Hai năm nay con chạy sang Trung Quốc, số ngày về nhà đếm trên đầu ngón tay mà con không nhớ nhà sao?]

"Được rồi, được rồi. Con lập tức về nhà diện kiến ba mẹ, chịu không?"

Bên kia điện thoại trầm mặc ba giây: [Bên đó có chuyện gì không vui sao mà lại nghe lời như vậy?]

"Không có, là con nhớ ba mẹ thôi. Cứ quyết định vậy đi, bây giờ con thu dọn đồ. Tạm biệt!"

Hoắc Duật Hy cúp máy, lần nửa nằm ra giữa giường, thở dài.

_____________

Nửa tháng sau.

Sân bay thành K tấp nập người, Hoắc Duật Hy cầm vali sải bước lướt nhanh về phía quốc lộ.

Cô đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc một áo sơ mi rộng độ xanh, quần sooc màu trắng.

[Hoắc Duật Hy, em không cần học nữa phải không?]

"Xin lỗi cô, em đang đến trường ngay đây ạ."

Bà la sát Mạch Phỉ Quân đã dẫn Mộc Tích trở về liền triệu hồn cô về. Biết được cô đã không đến trường nữa tháng, liền nổi trận lôi đình.

Hoắc Duật Hy như kiến bò trên chảo, dùng tốc độ nhanh nhất đến trường. Kéo luôn cả vali chạy đến diện kiến Mạch Phỉ Quân.

"Đi đâu?"

"Về, về thăm gia đình ạ."

"Về thăm gia đình? Mà đi liền đi nửa tháng, không xin phép. Hoắc Duật Hy, em cũng lớn gan lắm, không còn muốn lăn lộn ở chỗ này nữa sao?!"

"Tôi đi hai tháng, kêu em ở nhà rèn luyện. Lần trước bị người ta giành mất cơ hội đi trình diễn mà còn không biết cố gắng làm hài lòng mấy bà chằng tinh kia, còn ở đây chạy khắp nơi. Em nói em nên đáng tội gì hả?!!!"

Mộc Tích đứng bên ngoài phòng làm việc của Mạch Phỉ Quân muốn bay dính vào tường sau mỗi tiếng thét cuối cô của bà.

Sau khi Hoắc Duật Hy lăn ra bộ dạng thê thảm đến không chịu được.

Quán cà phê đối diện trường đại học, Hoắc Duật Hy nằm ườn trên bàn. Mộc Tích đảo đảo muỗng trong tách cà phê.

"Nói đi, bộ dạng thê thảm này là thế nào, sao bỗng dưng lại chạy về nhà lâu như vậy?"

Hoắc Duật Hy ngán ngẫm lắc lắc đầu.

"Cậu và anh chàng kia giận nhau hả?"

Hoắc Duật Hy liền bật dậy. 

"Làm gì có, Tử Mặc đâu là gì của mình đâu, tại sao mình phải vì anh ta ủ rũ."

"Lần này thì đến lượt mình ngán ngẫm cậu thật rồi. Mình có nói là Tử Mặc sao? Rõ ràng là cậu có tật giật mình."

Hoắc Duật Hy á khẩu, đưa tay khuấy khuấy cà phê rồi đưa hai tay, cầm tách lên uống.

"Xem ra cậu rất để ý người ta. Sao vậy, hai tháng mình không có ở đây thật sự đã có chuyện gì giữa hai người hả?" Mộc Tích chòm người về phía Hoắc Duật Hy, gương mặt quyến rũ, xinh đẹp phóng to của cô khiến Hoắc Duật Hy lùi lại.

Cô đại khái kể cho Mộc Tích nghe chuyện của mấy tháng qua, nhưng không kể việc cô nhặt được Tử Mặc ở hộp đêm, cũng không nhắc đến việc cô nghi ngờ Tử Mặc được người ta bao nuôi nên dẫn đến cãi nhau.

Nhưng kể xong mấy chuyện râu ria cũng đủ làm cô nàng Mộc Tích nhảy dựng lên.

"Tiểu Hy, cậu không đùa mình chứ? Mang về ở chung với nhau mà cậu nói hai người không có quan hệ tình cảm nào cả, có tin được không?"

"Tiểu Tích, nhỏ tiếng thôi. Cậu muốn người khác nghe được sao? Nhưng mình thề, mình và Tiểu Bạch không có bất cứ quan hệ xấu xa nào cả!"

"Tiểu Hy, ngay cả tên của người ta cậu cũng thuận miệng gọi thành Tiểu Bạch, vậy cậu bắt mình hiểu quan hệ hai người đã tiến triển tới đâu đi?"

Hoắc Duật Hy muốn mở miệng nhưng cũng không sao giải thích được mối quan hệ mông lung này. Mộc Tích nhìn Hoắc Duật Hy, cuối cùng vẫn là không rặng hỏi.

Có đôi lúc ở những nút giao nhau giữa các mối quan hệ vẫn có một khoảng trống, khoảng trống đó chính là bí mật mà mỗi con người giữ làm điều cố kỵ của mình, không muốn chia sẻ với bất cứ ai, chỉ muốn giữ nó làm thứ duy nhất của mình. 

Mộc Tích hiểu được điều này, cô nhấp một chút cà phê, ăn thêm một muỗng bánh ngọt, mới tiếp tục nói: "Tóm lại bây giờ hai người đã giận nhau hơn nữa tháng chưa liên lạc, cậu cũng không biết Tử Mặc hiện giờ đang ở đâu?"

Hoắc Duật Hy gật gật đầu.

"Vậy cậu có muốn gặp anh ấy không?"

Hoắc Duật Hy chớp mắt, Mộc Tích liền nhìn ra tâm tư của cô.

"Muốn trả đồ gì thì gặp người ta giải quyết cho xong."

"Đúng đúng, nên gặp mình còn phải trả một món đồ."

Mộc Tích tiên phong dẫn Hoắc Duật Hy trở lại cửa hàng bán đồ lưu niệm. Cô nói bây giờ với con số không hiện tại thì thà rằng quay lại chỗ kia có khi may mắn thu thập được vài thông tin cũng nên.

Quả thật bà chủ vừa nhìn thấy Hoắc Duật Hy đến liền nhận ra ngay, vì vẻ ngoài thật bắt mắt và vì cô từng hỏi chuyện liên quan đến Tử Mặc.

"Bà chủ, Tử Mặc đến đây làm việc sao?"

"Không có, sau khi cô rời đi, hôm sau cậu ấy có đến đây trả hộp nhạc hôm trước mượn để làm sinh nhật cho ai đó, rồi nói bây giờ có việc nên nghỉ việc, bảo tôi tìm người khác."

Hoắc Duật Hy thất vọng, nhưng bà chủ lại nói thêm: "Đúng rồi, Tiểu Miu bọn nó đau lòng quằn quại, níu kéo Tử Mặc hỏi cậu ấy ở đâu rồi đòi viết lại địa chỉ."

"Thế sao? Vậy bà chủ có thể cho chúng tôi không?" Mộc Tích phát sướng bước lên hỏi.

"Được a." Bà chủ hào sảng gật đầu, rồi quay vào trong: "Tiểu Miu, ra đây một chút."

Mộc Tích đắc chí nhìn Hoắc Duật Hy, không ngờ chỉ là thử vận may nhưng không ngờ một phát liền tìm được địa chỉ.

Tiểu Miu đi ra, nhìn Hoắc Duật Hy thì tươi cười, đưa địa chỉ cho cô: "Nhưng mà phải nói, địa chỉ thì là vậy thôi. Chỗ này cách ở đây đến 20 km đấy, còn cụ thể như thế nào chưa chắc đã tìm được đâu. Thành phố này lớn như vậy, cô cũng không nên hy vọng quá nhiều."

"Bộp" Bà chủ cửa hàng đánh bộp một tiếng lên đầu Tiểu Miu: "Làm như ai cũng vô dụng như con chắc?"

Hoắc Duật Hy cảm ơn bà chủ thì lên ra về.

Ngồi trên xe với Mộc Tích, cô nhìn chăm chú vào địa chỉ. Chỗ này cũng là ở ngoại thành, nhưng cách chỗ cô ở cũng một quảng khá xa.

"Có cần mình đi với cậu không?"

"Không cần đâu, cậu vừa mới trở về, có một số chuyện cũng phải sắp xếp mà." Hoắc Duật Hy từ chối, hơn nữa chuyện về chiếc vòng tay cô cũng muốn nói với người thứ ba.

"Được rồi. Để ngày mai mình giúp cậu xin nghỉ."

"Cảm ơn Tiểu Tích, ngày mai là chủ nhật, cậu yên tâm bà la sát không tìm mình đâu!"

Mộc Tích nhìn Hoắc Duật Hy chân chó như vậy, rồi đẩy cô xa ra tám thước.

__________

Sáng hôm sau.

"Cái gì?! Lại dám nghỉ à?!!!"

"Chị Mạch, đừng giận...Tiểu Hy bị ốm!"

"Các người tưởng tôi là con nít lên ba à? Bệnh, Hoắc Duật Hy kia hôm qua nhìn sắc mặt thế nào mà bệnh? Dám bao che, tính đồng tội!!!"

"Á...chị Mạch, tha...tha cho em..."

Trong phòng là tiếng gầm rú của Phỉ Mạch Quân và tiếng thét của Mộc Tích bị véo sắp rơi tai xuống đất.

Mộc Tích cô thề, dù sao này có thân đến đâu cô sẽ không bao giờ bao che Hoắc Duật Hy trước mặt bà la sát Mạch tỷ này nữa.

Hic...

Hoắc Duật Hy cũng theo địa chỉ lấy được lên taxi đi từ sáng sớm.

Xe chạy lòng vòng ở ngoại thành đến 7 giờ cũng đến nơi. Hoắc Duật Hy không ngờ chỗ này sẽ khó tìm như vậy, nhìn đồng hồ cô  thoáng nhíu mi tâm, không biết Tử Mặc đã đến trường chưa nữa.

Căn nhà hai tầng màu trắng đẹp đẽ nằm bày ra trước mắt Hoắc Duật Hy, theo địa chỉ thì quả thực chính là Tử Mặc đang ở đây. 

Đứng trước cổng, Hoắc Duật Hy cắn môi, trước đó Tử Mặc nói là nhờ bạn ở trường đại học tìm được chỗ ở. Cô còn tưởng là một nhà trọ nhưng không ngờ lại là một căn nhà ngoại thành cách xa trường đại học của hắn.

Hoắc Duật Hy bấm chuông cửa. Khoảng hai phút thì có tiếng bước chân, cửa cổng mở ra. Tử Mặc hơi ngây ngẩn khi thấy người đến là Hoắc Duật Hy.

Cô cũng nhìn hắn, không ngờ hắn vẫn còn ở nhà. Không biết là vui mừng hay ngượng ngập mà cô cũng đứng đó không lên tiếng.

"Vào đi." Tử Mặc định thần trước, cất tiếng nhàn nhạt rồi xoay người đi vào nhà.

Hoắc Duật Hy đi phía sau nhìn theo bóng lưng của hắn, hắn vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, chắc là do tiếng chuông cửa mới tỉnh dậy rời giường.

Hoắc Duật Hy ngồi trên ghế salon, Tử Mặc rót cho cô một cốc nước, rồi xoay người lên lầu chỉ để lại một câu giải thích đơn giản: "Cứ tự nhiên, ở nhà không có ai, tôi lên thay quần áo."

Hoắc Duật Hy cũng không nói gì, khẽ đảo mắt nhìn khắp căn nhà, có thể nói là vô cùng tiện nghi sáng sủa. 

Gia chủ ắc hẳn là người có tiền.

Lại nhìn trên bàn trà để số tài liệu, máy tính con, còn có điện thoại của Tử Mặc, Hoắc Duật Hy theo thói quen muốn sắp xếp lại cho ngăn nắp.

"Cô tìm tôi có việc gì không?"

Hoắc Duật Hy liền rụt tay lại, đổi thành tư thế cầm cốc nước lên uống.

Tử Mặc đi xuống đã thay một quần dài màu xám đen, áo sơ mi đen kẻ sọc, tùy tiện mở hai cúc áo trên cùng lộ ra một phần lồng ngực tinh tráng.

"Lúc anh đi quên không mang nó theo, nhưng tôi cũng không biết địa chỉ anh ở nên bây giờ mới trả lại được." Hoắc Duật Hy đặt chiếc vòng tay gỗ lên bàn.

"Còn gì nữa không?"

"À..."

"Brừm...brừm..." Khi Hoắc Duật Hy định nói tiếp thì điện thoại của Tử Mặc bất giác nổ chuông, nó nằm ở gần phía của cô hơn nên cô dễ dàng thấy được màn hình hiện lên hai chữ: Tiểu Tinh Linh.

Nhưng càng khiến cô sửng sờ hơn là hình đại diện của cuộc hội thoại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nở nụ cười ngọt ngào đang chu môi hướng về mặt của hắn. Dù chỉ là một mảng da mặt trắng bóc mịn màng nhưng cô cũng khẳng định rằng là Tử Mặc.

Trong khi Hoắc Duật Hy còn ngây ngốc, Tử Mặc đã cầm lấy điện thoại bắt máy, giơ tay ra hiệu bảo cô chờ một chút, sau đó hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ sát mặt đất bằng kính trong suốt mới khẽ cất giọng.

"Sao lại gọi anh giờ này?"

[...]

"Vậy sao? Biết rồi, nhất định đến, đừng mèo nheo nữa."

[...]

Không biết người trong điện thoại lại nói gì khiến Tử Mặc bật cười, sau đó hắn vờ xụ mặt: "Lần sau không cho phá phách lung tung nữa. Nếu không nhất định phạt em một trận ra trò."

Hoắc Duật Hy ngồi một bên nhìn về phía hắn, vẫn là bóng lưng cao thẳng nhưng cô thấy sao thật mơ hồ. Hình như cuộc đối thoại kia rất ngọt ngào, rất tự nhiên mà phần nhiều là thân mật.

Tử Mặc cúp mắt, cầm điện thoại đi về phía salon, ngồi xuống đối diện với Hoắc Duật Hy, hắn lại đặt điện thoại lên bàn.

"Tiểu Bạch, anh có bạn gái sao?"

Tử Mặc khẽ liếc về phía chiếc điện thoại, sau đó gật đầu: "Ừ."

"..."
Bình Luận (0)
Comment