Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 44

"Cảnh Hàn, Cảnh Hàn....sao anh đừng đối xử với em như vậy được không? Em thật sự rất nhớ anh mà." Na Mộc Lệ không cam tâm, nhất quyết nắm lấy cánh tay của hắn, cả người cơ hồ đều dán chặt vào người đàn ông, cho hắn cảm giác được sự đầy đặn của cô thể mình có bao nhiêu hấp dẫn.

Theo từng động tác và khoảng cách gần, mùi nước hoa Chanel của cô ta đều xộc vào mũi Tư Cảnh Hàn, hắn cảm thấy một đường nhộn nhạo từ dạ dày dâng lên, nhích một bước lùi lại, hơi u ám nhìn Na Mộc Lệ:

"Cô còn chưa đủ tư cách yêu cầu tôi đối xử với cô thế nào. Phụ nữ ngoan thì phải biết nghe lời, nên biết thõa mãn với điều đang có, tôi càng không thích người khác trái ý mình, hiểu chưa?"

Na Mộc Lệ đáng thương nhìn vào mắt của hắn, trong mắt ầng ậng nước vô cùng tội nghiệp: "Em biết rồi, sau này em sẽ không tự tiện như vậy nữa. Nhưng Cảnh Hàn, xin anh, đừng lạnh lùng với em như vậy, em sẽ không chịu nổi đâu."

Tư Cảnh Hàn có chút nhức đầu, mi tâm nhíu lại phiền chán, ánh mắt màu lam trong đêm tối phẳng lặng đến đáng sợ đột nhiên lóe lên rồi nhanh chóng sâu kín giấu đi vẻ sắc bén, khuôn mặt có chút hòa hoãn nói: "Vậy mới ngoan chứ." Hắn đưa tay vuốt mấy lọn thể tóc xoăn bồng bềnh của cô ta, rồi lại nói tiếp: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, cô về đi, chẳng phải vừa nhận được hợp đồng đại diện phát ngôn cho Tư thị sao? Về chuẩn bị sớm cho tốt, ngày mai đến sớm một chút, tôi không muốn có vấn đề nào ngoài mong muốn xảy ra. Cô cũng phải biết vận dụng tốt cơ hội này, biết không?"

Na Mộc Lệ thấy Tư Cảnh Hàn đã nhượng bộ đến như vậy, dù cô ta có "ham muốn" đến đâu cũng không dám tiếp tục dây dưa, người đàn ông này là quân vương khó chiều, muốn có được còn khó hơn lên trời, nhưng cô ta dù vậy cũng không muốn bỏ cuộc, vì cô ta thật sự đã mê mẩn người đàn ông này mất rồi.

"Được, em biết rồi, ngày mai em sẽ chuẩn bị thật tốt. Cảnh Hàn, tạm biệt." Na Mộc Lệ cố gắng mỉm cười, thật nhẹ nhàng bảo rồi luyến tiếc nhìn Tư Cảnh Hàn một lần nữa mới lên xe. Cũng may, hắn không có lập tức đi vào mà vẫn ở đó nhìn cô ta, làm cô ta vui mừng như điên.

Xe của Na Mộc Lệ nhanh chóng tan mất trong màn đêm, Tư Cảnh Hàn lúc này mới thu lại tầm mắt, quay lại đi vào biệt thự nhưng dư quang ánh mắt khẽ đảo về bóng đen lúc ẩn lúc hiện, đôi môi hơi nhạt lặng lẽ nở nụ cười như ma quỷ chốn u linh. Đôi chân thon dài thẳng tấp nặng nề di chuyển từng bước để lại cái bóng thật dài trên khoảng sân vắng lặng. 

"Rào rào rào"

Trong nhà vệ sinh sáng như gương, Tư Cảnh Hàn lặp đi lặp lại động tác rửa tay đã hơn mười phút. Sau đó, mới thấy hài lòng tiếp tục cởi bộ tây trang mặc trên người bỏ vào thùng rác, nghĩ đến vừa rồi Na Mộc Lệ chạm vào người của mình và cả mùi hương trên người cô ta, da đầu của hắn cũng muốn run lên, rồi lại điên cuồng dội nước lên người.

Sắc mặt của hắn càng ngày càng nhợt, cả đôi môi vốn hồng nhuận nay cũng mím thành một đường trắng bệch, hắn ngước nhìn bản thân trong gương, bất quá cũng không có định gọi cho ai mà lặng lặng trở lại giường ngủ, nằm xuống. 

Qua rất lâu, cũng không thấy hắn ngồi dậy nữa.

___________

Nhưng cô phải hiểu phụ nữ trong lòng anh ấy không phải ai cũng như nhau, cô ta bị như thế là vì giá trị cô ta trong mắt anh ấy không đáng một đồng, nhưng cô có chắc rằng tôi đối với anh ấy không có giá trị? Đứa bé của tôi anh ấy không cần hay không?

Hoắc Duật Hy từ lúc lên xe về biệt thự trong đầu luôn lập lại những lời này của Na Mộc Lệ. Có phải đối với hắn ấy, người con gái ấy không xứng đáng một đồng, nên không cần luôn đứa bé.

Đột nhiên một nỗi sợ thoáng vô cớ, vậy có khi nào hắn sẽ như lời Na Mộc Lệ nói, hắn không yêu cô nên không chấp nhận đứa trẻ của cô, nhưng lại có thể chấp nhận đứa trẻ của một người phụ nữ khác hay không? Rồi chấp nhận luôn mẹ của nó?

Mi tâm của Hoắc Duật Hy nhíu chặt lại thành một đoàn.

Không! Cô không muốn nó xảy ra, càng không thể chấp nhận điều đó!

Nếu đứa trẻ của cô không thể tồn tại trên đời thì cô cũng không thể chịu được đứa trẻ của một người phụ nữ khác tồn tại. Thứ cô muốn là Tư Cảnh Hàn đời này tuyệt tử tuyệt tôn, sống và chết đi trong sự cô độc, không người khóc thương, đưa tiễn. Cho dù là linh hồn của hắn cũng phải cô độc một mình trong vạn kiếp âm u.

Hắn phải đền tội cho đứa bé của cô!

Hoắc Duật Hy nghĩ đến đây thì tay cô cũng run lên, cô giật mình nhìn vào chính bản thân trong kính chắn gió. 

Tại sao, tại sao cô lại có ý nghĩ tàn độc như vậy? Những đứa trẻ thì đã có tội gì đâu chứ? Nhưng vì sao chỉ cần nghĩ đến có một đứa bé là con của Tư Cảnh Hàn, mà mẹ nó không phải cô, thì cô lại khó chịu đến không thở được.

Sự khó chịu đó cồn cào, như muốn lăng trì trái tim của cô, làm nó như rơi vào vực sâu muôn trượng. Lòng cô thì lại trống rỗng, đôi lúc lại quặn lên từng cơn ê ẩm, xót xa và tức giận.

Nếu lời Na Mộc Lệ nói là thật, cô ta đã mang thai thì phải thế nào? Phải làm thế nào đây?

"Tiểu thư, đã đến rồi." Tài xế khẽ nhắc nhở.

Hoắc Duật Hy bừng tỉnh, không có chút tinh thần đi vào biệt thự, Hàn thúc thấy cô nhỏ chào mình một tiếng rồi lẳng lặng lên phòng thì hỏi tài xế đưa cô đi Cảnh Giang: "Tiểu Vương, tiểu thư làm sao vậy, không gặp được thiếu chủ sao?"

"Không phải, là ở trước cổng biệt thự Cảnh Giang, tiểu thư đụng mặt với cô Na Mộc Lệ, sau đó hai người có nói với nhau vài tiếng không vui, lúc đó thì thiếu chủ về, nhưng ngài ấy lại bảo tiểu thư đi về mà không nghe cô ấy nói lời nào cả." Tiểu Vương nói xong thì nhún vai một cái, cũng không biết tỏ thái độ gì cho phù hợp. Dẫu sao thiếu chủ của bọn họ là người có tâm tư sâu rộng, ngài ấy nghĩ gì cũng chẳng mấy ai hiểu. Chỉ tội cho tiểu thư, suốt ngày phải ủ dột nghĩ đến người đàn ông quá mức đa tình, đào hoa.

Tối đó, Hàn thúc cũng không dám lên thăm Hoắc Duật Hy. Mà có lên cũng không biết nói gì cho phù hợp, chung quy ông không có ở đó, mà Tư Cảnh Hàn cũng không muốn người khác nhúng tay quá nhiều vào chuyện của hắn và Hoắc Duật Hy. 

Hoắc Duật Hy không ngủ được, cứ mở mắt thẩn thờ nhìn trần nhà. Rồi lại nghĩ bây giờ Tư Cảnh Hàn đang làm gì? Lúc nãy Na Mộc Lệ ở đó, chẳng lẽ suốt khoảng thời gian qua cô ta đang ở biệt thự Cảnh Giang cùng Tư Cảnh Hàn?

Hay là vì trong bụng cô ta thật sự có đứa trẻ nên hắn mới không tiếc rẻ thời gian ở bên cạnh cô ta suốt mấy tuần. Rồi tặng luôn biệt thự xa hoa cho cô ta và đứa bé ở?

Hoắc Duật Hy xoay người nhìn ra cửa sổ, đêm nay không có bàn tay và hơi thở quen thuộc kia tìm đến như những đêm trước, cô càng khó ngủ. Chẳng phải bình thường chỉ cần cô nhắm mắt thì nó sẽ xuất hiện vô cùng chân thực sao? Vậy vì sao hôm nay nó không đến nữa?

Mắt của cô bất giác đỏ lên, nhưng lại cố nuốt xuống một cách khó nhọc những khó chịu. Tâm tình của cô không thể dễ bị động như vậy, không được.

Không được!

_______

Sáng hôm sau, ngay cả tiếng chim non kêu cũng không có, chắc nó còn chưa tỉnh ngủ, hoặc một đêm lạnh đã bóp chết linh hồn nhỏ bé của nó mất rồi.

Hoắc Duật Hy chậm rề rề xuống tầng, ngồi vào bàn ăn, vẫn trống rỗng vị trí chủ nhân của ngôi nhà. Hàn thúc hôm nay cũng rất ít nói vì thấy tâm trạng của Hoắc Duật Hy rất kém, có lên tiếng khuyên cô vài câu nhưng xem ra Hoắc Duật Hy chẳng tiếp thu được gì.

Tài xế gọi bằng Tiểu Vương vẫn theo thông lệ chở Hoắc Duật Hy đến công ty. Cô không hy vọng quá nhiều hôm nay Tư Cảnh Hàn có mặt ở phòng làm việc.

"Cạch." cửa mở ra.

Im lặng.

Cô cười nhạt, quả nhiên là không có ai. Đi đến quan sát tài liệu trên bàn cũng không có người động tới, nguyên vẹn như ngày hôm qua cô rời đi. Hoắc Duật Hy lười biếng trở lại chỗ bàn làm việc của mình, nhưng cô cũng không muốn làm việc, chỉ gác tay lên bàn rồi nằm đấy như chờ đợi.

Thi thoảng, sẽ có vài người bước vào đưa văn kiện, rồi cũng nhanh chóng ra ngoài. Qua rất lâu cũng đã đến giờ cơm trưa, Hoắc Duật Hy không xuống nhà ăn cho nhân viên nữa, mà trốn hẳn trong phòng ăn một mình, cả căn phòng cũng giống như nhà của cô, muốn làm thế nào cũng ai quản.

Ăn được nửa chừng, Hoắc Duật Hy bất giác hít hít mũi, mắt đỏ hoe, có cảm tưởng như một người phụ nữ bị chồng lạnh nhạt, ra ngoài tìm tiểu tam, còn mình ở nhà thì đợi đến khi cơm nguội, canh lạnh thì lại lủi thủi ăn một mình.

Cô tự trào, nhìn xung quanh rồi thở hắc một hơi, quyết định không ăn nữa, dọn dẹp một chút liền vào nhà vệ sinh chuyên dụng trong phòng chỉnh chu quần áo, trang điểm, sau đó xách túi rời khỏi công ty.

Ban đầu, chỉ định lang thang đi dạo cho khuây khỏa, nhưng lúc đi vào trung tâm thương mại cô lại đem thẻ đen Tư Cảnh Hàn từng cho mình tàn sát. 

"Tiểu thư, cô chắc là lấy hết chỗ quần áo này chứ?"

"Ừ, cô cứ gói lại."

Hoắc Duật Hy hờ hững đứng một bên nhìn, ngay cả thử cô cũng không thử đã mua về hết. Dẫu sao cũng là tiền của hắn, dẫu sao cũng là trung tâm thương mại của hắn, cô mua sập luôn có khi hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa cô thế nào. Vì bây giờ hắn bị Na Mộc Lệ che mắt rồi phải không?

Nhân viên ở khu mua sắm thấy khách hàng trả lời như vậy, dù trong lòng chấn động vô vàn nhưng vẫn kìm nén sự xúc động và ganh tỵ. Vừa mừng vì doanh số bán hàng tháng này sẽ tăng vượt bậc, ghen tỵ và hâm mộ vì đều là phụ nữ nhưng vì sao người phụ nữ trước mặt này lại có phúc như vậy, quần áo đã gói lại đều là hàng xa xỉ hoặc số lượng có hạn, vậy mà ngay cả liếc nhìn một cái cũng không, rốt cuộc hầu bao trong tay người phụ nữ này bao nhiêu chứ? Hay là người phụ nữ này có người đàn ông chống lưng rất giàu có nên mới không tiếc rẻ thứ gì như vậy? Nhưng vung tiền như rơm rác thế thì ắc hẳn sự dung túng của người đàn ông kia chi ngược phụ nữ của mình cũng phải đạt đến cực hạn rồi.

Đến gần chiều tối Hoắc Duật Hy ghé một nhà hàng trong thành phố ăn nốt luôn bữa tối, dẫu sao cô cũng không có tâm tình, ăn ở đâu cũng thế thôi.

Nhìn người nghệ sĩ violone kéo đàn thành thục những thứ âm thanh êm tai và lãng mạn, không ít người đến chỗ này là cặp đôi hẹn hò càng làm cô tủi thân. Bất quá giữa lúc cô đơn như vậy lại có một cuộc gọi đến, Hoắc Duật Hy lập tức cầm điện thoại lên xem có phải là người đó hay không. Có điều, đã làm cô thất vọng, giọng có chút ủ ê nói: 

"A Tư, có chuyện gì sao?"

Đầu dây bên kia lập tức hỏi: [Tiểu Hy, hắn có ở chỗ của em không?]

Hắn mà Lạc Tư Vũ nói đương nhiên là Tư Cảnh Hàn, nhưng quái lạ, sao tự dưng Lạc Tư Vũ lại gọi cho cô hỏi vấn đề này, chẳng phải hai người này dù cách nửa vòng Trái Đất vẫn nắm được lịch trình của nhau như hình với bóng sao?

"Không có, từ hôm qua đến giờ tôi không thấy Tư Cảnh Hàn, hôm nay anh ta cũng không đến Tư thị..." Nói đến đây, cô lại im lặng, sau đó bổ sung: "...cũng có thể hắn còn ở Cảnh Giang cùng người phụ nữ của hắn không chừng."

Lạc Tư Vũ nghe ra mùi thuốc súng nồng nặc, nhưng trước mắt hắn cũng không đủ tâm tư giải vây cho ai cả, chỉ có thể qua loa nói: [Là vậy sao, được rồi, em làm việc của mình đi, tôi tìm cách khác liên lạc với hắn.]

Thấy Lạc Tư Vũ chuẩn bị cúp máy, giác quan thứ sáu của Hoắc Duật Hy nhạy bén phát hiện có điều không ổn, cô hỏi lại: "A Tư, có chuyện gì phải không, có vẻ anh rất gấp."

[Tiểu Hy ngoan, không có chuyện gì đâu. Có lẽ là điện thoại của hắn hết pin, tôi gọi không được mới gọi cho em để bảo hắn xử lý vài công việc thôi.] Nói đoạn, Lạc Tư Vũ lại đánh sang chuyện khác: [Em đang ở ngoài sao?]

"Ừm, tôi đang ở nhà hàng."

[Ừ, vậy khi nào ăn xong nhớ về cẩn thận.

"Được."

[Vậy tôi cúp máy đây.]

Sau khi nói chuyện xong với Lạc Tư Vũ, Hoắc Duật Hy cũng không có ý định ăn tiếp, nhìn đồng hồ cũng đã hơn 7 giờ tối. Cô đứng dậy tính tiền rồi cầm túi đi ra ngoài, lúc nãy cô bảo tài xế Vương không cần đến đón, sau khi đi dạo cô sẽ tự bắt xe về. Anh ta có gọi cho Hàn thúc để hỏi ý kiến, Hàn thúc thấy hai hôm nay Hoắc Duật Hy luôn không vui thì liền chiều ý của cô.

Thế nên bây giờ Hoắc Duật Hy lại lang thang trên đường ngắm nhìn phố thị sầm uất với đủ loại đèn và âm thanh huyên náo. Dọc theo lối công viên cô đang đi là hướng về ngoại thành, qua khỏi chỗ này là nơi có nhiều taxi thường tới lui nhất, cô cũng định đi hết một vòng thì sẽ bắt xe về Hàn Nguyệt.

Đứng cạnh bờ sông hóng gió đến khi thấy lạnh, cô mới xoay người lại, bây giờ đã có ý định về nhà. Đưa lưng tựa vào khung chắn an toàn, đột nhiên từ phía xa ven đường có một chiếc xe khiến cô chú ý. 

Hoắc Duật Hy bước lại gần, quả nhiên chẳng những chiếc xe kia quá mức bắt mắt mà còn rất giống chiếc Maybach Exelero Tư Cảnh Hàn để ở biệt thự Hàn Nguyệt. Ban đêm thế này mà còn có người lái siêu xe ra đường rồi đậu ngay bên đường ngắm cảnh sao?

Thế nhưng chân của cô còn nhanh hơn suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã bước đến bên chiếc xe kia, cũng may một bên kính chắn gió đã được hạ xuống khiến cô có thể thấy được rõ ràng dung mạo của người ở trong.

Trái tim Hoắc Duật Hy đánh thịch một cái, không tin vào mắt mình. 

Thế nhưng lại là Tư Cảnh Hàn, hơn nữa hắn đang gục đầu lên bánh láy, khuôn mặt trắng nõn bây giờ lại hơi phiếm đỏ, hơi thở nặng nhọc và nóng dọa người. Có lẽ định hạ kính chắn gió xuống để điều hào nhịp thở một chút nhưng lại mê man thiếp đi.

Hoắc Duật Hy hơi run run, đưa tay chạm vào mặt của hắn.

Rất nóng, giống hệt năm năm trước khi cô gặp hắn ở phòng bao. 

Cô giật tay, hơi lùi lại, không lập tức gọi hắn mà nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Trong lòng thật sự uất ức và tức giận, rất muốn bỏ mặc sống chết của hắn, mà đây cũng là một cách tốt để cô trả thù.

Hoắc Duật Hy muốn xoay người rời đi.

Trong đầu cô hiện ra một ác quỷ cánh đen an ủi: Không sao đâu, một lát sẽ có người đến đưa hắn đi thôi, không chết được đâu.

Nhưng rồi một thiên thần cánh trắng lại bảo: Lỡ không có người đến thì chắc chắn sẽ chết người, hắn không chịu được đâu. Chẳng lẽ cô nhìn hắn chết đi như vậy sao, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bạch nữa à?

Lần này đến lòng Hoắc Duật Hy tự bảo: Không! Hắn không phải là Tiểu Bạch, bộ dạng đó cũng không phải là của Tiểu Bạch, mà chân chính là của Tư Cảnh Hàn. Là hắn cho Tiểu Bạch hình dáng đó mà thôi.

Đó là Tư Cảnh Hàn, càng không phải là ai khác!

"Tư Cảnh Hàn, Tư Cảnh Hàn...anh làm sao vậy? Anh trả lời tôi đi?" Hoắc Duật Hy cuối cùng vẫn quay lại chỗ chiếc xe, gọi mấy tiếng mà người đàn ông vẫn không chút phản ứng, cô hơi chòm người vào trong lay cánh tay của hắn.

"Tư Cảnh Hàn, anh không sao chứ? Anh tỉnh lại đi."

Sức lực cô dùng hơi lớn, cuối cùng Tư Cảnh Hàn cũng đánh mi tâm, đôi mắt lúc này trong veo và phẳng lặng, có chút mơ hồ. Nhưng vừa thấy người trước mặt là Hoắc Duật Hy hắn liền đẩy cô ra, xoay mặt đi, bộ dạng rất không muốn cô đến gần.

Nhưng xem ra sức hắn dùng không lớn, cùng lắm chỉ gạc được cánh tay của cô ra. Hoắc Duật Hy nhíu mày, có chút bực bội nhìn vẻ bài xích của hắn đối với mình.

"Anh bệnh rồi, tôi đưa anh đi bệnh viện."

"Không cần, đi đi." 

Mấy chữ này từ lòng ngực của hắn phát ra vô cùng trầm, ngay cả mở miệng cũng thấy tốn sức lực đến vậy, đầu thì đau như búa bổ, chỉ muốn gục xuống ngủ thiếp đi.

"Tư Cảnh Hàn, anh đừng dùng thái độ đó, tôi cũng không có vui vẻ gì để giúp loại người như anh đâu."

Hắn không để ý, không thèm đếm xỉa tới cô đang đứng ở bên ngoài giận dữ thế nào nhìn mình. Ngay cả hốc mắt ươn ươn của cô hắn cũng không quản nổi mà chỉ lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác.

Hoắc Duật Hy bậm môi lại, đột nhiên đưa tay vào trong buồng lái, nhấn nút "cạch" một tiếng, cửa xe được cô mở ra. Cô đẩy Tư Cảnh Hàn sang một bên rồi ngoài vào vị trí lái đường hoàng thắt dây an toàn, hắn có chút bất ngờ, nhưng cũng không có ngăn cản động tác của cô, hắn thật sự rất mệt, dùng sức nhẹ cũng rất mệt, chỉ có thể buông một câu như mệnh lệnh hoặc như thỏa thuận:

"Về Hàn Nguyệt."

Hoắc Duật Hy nghe vậy thì biết hắn không phản đối, có chút tủi thân trước sự lạnh lùng của hắn nhưng cũng tạm thời nuốt xuống, tay chân hơi lóng ngóng, rất may cuối cùng cũng khởi động được xe, rồi khẩn trương đánh lái theo hướng Hàn Nguyệt đi tới. 

Trên đường đi, không khí trong xe hoàn toàn yên lặng, Hoắc Duật Hy đôi lúc lại đánh mắt về phía Tư Cảnh Hàn, hắn ngả đầu tựa vào ghế, mi tâm biểu hiện rõ ràng sự khó chịu, mồ hôi lạnh li ti dọc trên trán và sóng mũi. Cô khẽ nuốt nước bọt, nhìn đôi môi mỏng khẽ hé mở và yết hầu gợi cảm của hắn thi thoảng chuyển động lên xuống, thật sự có cảm giác không muốn dời mắt đi.

Nhưng mấy ngày nay hắn ở chỗ Na Mộc Lệ thế nào mà lại bị bệnh? Hơn nữa, hôm qua rõ ràng hắn còn rất tốt...

Không đúng!

Hoắc Duật Hy bừng tỉnh.

Nếu nghĩ kỹ lại hình như ngày hôm qua hắn cố tình lãng tránh, không cho cô tới gần. Mỗi lần cô đi đến, hắn đều lùi lại hoặc bắt cô ra ngoài. Đến khi chạm mặt Na Mộc Lệ cũng vậy, hắn buộc cô phải rời đi lập tức mà không cho cô nói thêm đều gì. Càng nghĩ thì đúng là sắc mặt lúc đó của hắn rất khác thường, chỉ do quá tức giận nên cô không chú ý.

Có khi nào hắn không muốn cô biết mình bị bệnh nên mới lạnh lùng, xa cách như vậy không?

Thật sự khác hoàn toàn 5 năm trước, Tiểu Bạch chỉ sợ cô không biết hắn đang bị bệnh, nóng có một chút đã nằm ủ dột cả ngày chờ cô đến dỗ, chăm sóc cho hắn từng li từng tí mới ngoan ngoãn uống thuốc.

Còn bây giờ, ngay cả lo hắn cũng không muốn cô lo.

Cổng Hàn Nguyệt mở sẵn, Hoắc Duật Hy đã thông báo cho Hàn thúc và gọi Mạc Lạc Phàm đến, khi đỡ Tư Cảnh Hàn xuống xe có vệ sĩ đi đến giúp cô đỡ hắn vào trong biệt thự, nhưng chỉ đến cửa phòng bọn họ cũng không dám tiến vào, Hoắc Duật Hy khó nhọc kéo Tư Cảnh Hàn đến giường, cả hai cùng ngả nhào xuống, cô chúi nhủi trong ngực hắn khó khăn lắm mới ngồi dậy được.

Tư Cảnh Hàn mi cong vẫn khép chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn ngủ có vẻ rất mê mệt. So với lúc nãy lại càng nóng trầm trọng hơn, Hoắc Duật Hy lo lắng đứng dậy, đi ra ngoài hỏi Hàn thúc khi nào thì Mặc Lạc Phàm sẽ đến.

"Tiểu thư, con đừng sốt ruột, cậu Phàm sẽ nhanh chóng tới thôi, thiếu chủ sẽ không sao đâu, thể trạng của cậu ấy vẫn luôn rất tốt." Hàn thúc ân cần an ủi.

Tuy vậy nhưng Hoắc Duật Hy vẫn thấy lòng nôn náo, khó chịu. Lại trở vào phòng, nhìn bộ tây trang có vẻ làm hắn khó chịu, cô tiến tới đưa tay mở vài cúc áo, muốn cởi ra nhưng thể sự chênh lệch trọng lượng quá lớn nên cô không thể xoay người hắn để cởi áo ra được. Đang lúc chật vật không biết kéo ra thế nào thì Mạc Lạc Phàm đi vào, anh bước tò mò bước đến, ngó vào nhìn rồi nén cười vỗ nhẹ lưng Hoắc Duật Hy một cái.

"Tiểu Duật Hy, đang cởi áo cho hắn hả?"

Hoắc Duật Hy giật bắn mình, hô lên một tiếng mở to mắt kinh ngạc nhìn Mạc Lạc Phàm. Anh cười vô tội, gõ gõ vào hòm dụng cụ, bảo: "Anh đến kiểm tra cho Tiểu Bạch, thế nào, hắn sắp chết chưa?"

"Anh đừng nói bậy, hắn không có sao đâu!" Hoắc Duật Hy kêu lên, kéo tay Mạc Lạc Phàm đến chỗ Tư Cảnh Hàn, ý bảo anh khám nhanh một chút, cô thật sự rất gấp rồi.

Mạc Lạc Phàm đương nhiên nhìn ra điều này, anh nhún vai một cái, ngồi xuống. 

Hoắc Duật Hy đứng một bên, hai tay đan vào nhau, nhìn chăm chú động tác của Mạc Lạc Phàm, đôi lúc lại vặn quẹo, đến khi anh tháo ống nghe xuống quay lại nhìn cô lúc này mới thu lại tâm tình mà giấu đi. Nhưng Mạc Lạc Phàm là ai? Cũng là con cáo già một cái liếc mắt cũng nhìn rõ tâm tư thoáng qua đó của Hoắc Duật Hy.

"Không sao, chỉ là sốt cao một chút. Tiêm một mũi, liền không sao, em đừng lo lắng, hở."

"Em, em đâu có lo lắng."

Mạc Lạc Phàm nghe vậy bật cười, "Thật ra bình thường Tiểu Bạch này rất bướng bỉnh, lúc bị bệnh cũng không muốn người khác biết. Chỉ thích một mình gặm nhắm cho qua, lâu dần rồi lại thành thói quen không tốt."

Mặt của Hoắc Duật Hy đỏ lên, môi hơi mím lại, có chút khẩn trương. Vậy mà lúc trước hắn đối với cô lại dựa dẫm như vậy, có phải là phá vỡ nguyên tắc rồi không?

Cô khác biệt với người khác sao? Nhưng bây giờ xem ra hắn cũng đem cô và những người khác xem như nhau rồi, cũng giấu kín không nói.

"Tiểu Bạch, cởi đồ nha!" Mạc Lạc Phàm mỉm cười nham hiểm.

Cho cậu chết này, bình thường không cho nhìn sao? Hứ, có gì mà đáng xem chứ, ông đây lần này liền đem điện thoại ra chụp lại vài tấm làm kỷ niệm.

Nhưng tay anh vừa mới chạm vào cúc áo của Tư Cảnh Hàn, bộp một tiếng, liền bị sự lạnh lùng của ai đó đẩy ra.

Tư Cảnh Hàn hơi nâng mí, lạnh lùng nhìn tay như bạch tuột của Mạc Lạc Phàm, ý tứ rõ ràng: cậu còn động vào, tôi liền phế cậu!

Hoắc Duật Hy thấy vậy, vội đi đến, vuốt lại mái tóc, rồi khó khăn nói: "Hay là để em làm."

Mạc Lạc Phàm không còn cách nào khác, hứ với người nằm trên giường một tiếng liền đi ra ngoài. Lúc này Hoắc Duật Hy đi đến cạnh Tư Cảnh Hàn, nói khẽ:

"Tư Cảnh Hàn, cởi tây trang đi."

So với Mạc Lạc Phàm thì Hoắc Duật Hy không có bất cứ trở ngại nào, hắn chẳng những không bài xích mà còn rất hợp tác nhích người cho cô cởi ra.

Mạc Lạc Phàm cầm ống tiêm đi vào, rút thuốc trong lọ, mạnh bạo kéo cánh tay của Tư Cảnh Hàn ra, như nhắm mắt tùy tiện ghim đại một chỗ nào đó anh thấy chướng mắt, bộ dạng này làm Hoắc Duật Hy thót tim. Nhưng rất may, mũi kim chuẩn xác đi vào mạch tượng ở cánh tay của Tư Cảnh Hàn, lúc rút kim tiêm ra cũng không thấy máu, làm cô phải có ánh nhìn khác về kỹ năng của Mạc Lạc Phàm.

Anh tự cao đứng dậy, nhìn người đàn ông lại nhìn Hoắc Duật Hy bảo: "Phí khám bệnh tính vào tài khoản của em hay của hắn?"

"Hả?" Hoắc Duật Hy hơi ngơ ngác, thế nhưng anh cũng lấy tiền phí ư?

Mạc Lạc Phàm cười nham nhở: "Em xem, người đàn ông của em nhiều tiền như vậy, anh không rút lấy một ích cũng thấy tội lỗi với hắn quá đi. Được rồi, tính cho em đi, khi nào hắn khỏe thì hai người cứ từ từ thương lượng. Anh đi đây."

Anh nói xong, quả thật lấy chi phiếu rồi mới rời đi, Hoắc Duật Hy đỏ mắt nhìn con số bị lấy đi, có cảm giác phá sản đến nơi. Lúc đi xuống lấy xe, Mạc Lạc Phàm không quên ngắm nhìn chiếc Maybach Exelero cục cưng của Tư Cảnh Hàn. Anh tặc lưỡi, đúng là Tiểu Duật Hy là người giỏi tiêu tiền của Tiểu Bạch nhất, ngay cả cục cưng của hắn bị cô lái ít nhất cũng phải va vào cột đèn ba lần, ngay cả đèn xe cũng sắp nức ra rồi.

Nhìn Tư Cảnh Hàn nằm trên giường, trong lòng Hoắc Duật Hy không biết có loại tư vị gì, đã mấy ngày nay hắn không về Hàn Nguyệt, bên ngoài tin tức hắn cùng Na Mộc Lệ ở chung một chỗ ngày càng nhiều. Dù thế nào cô cũng phải thừa nhận rằng điều này đã khiến cô khó chịu vô cùng.

Hoắc Duật Hy bước tới gần, khuôn mặt điển trai trắng bóc của Tư Cảnh Hàn khiến cô có một chút xúc động nông nổi, nghĩ đến Na Mộc Lệ mấy ngày có thể được tận hưởng dung nhan này, cùng hắn ân ái vui vẻ cô cảm giác lòng ngực càng thêm khó thở.

Cuối cùng vẫn là khom người xuống, cô nâng cằm của Tư Cảnh Hàn lên, bên cổ khêu gợi của hắn cô để lại một dấu răng sâu hoắm, cơ hồ có cả tơ máu rịn ra. Người đàn ông bị đau, dường như có được chút ý thức, mi dài đánh một cái, lần nữa mơ màng mở mắt.

Đôi mắt màu lam xa xăm mà vô tận, Hoắc Duật Hy tần ngần mê muội nhìn vào thứ mà cô đã từng nghĩ là đẹp nhất trên đời, hoặc có lẽ bây giờ vẫn nghĩ vậy. Người đàn ông không biết có nhận ra cô hay không, nhưng hắn hơi duỗi tay đã kéo cô lại, đem ôm vào trong ngực
Bình Luận (0)
Comment