Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 7

"Nhưng mà..." Hoắc Duật Hy nhìn Tử Mặc, vẫn ôm chặt eo của hắn không muốn buông ra.

"Tiểu Duật Hy, hay là để Tư tổng đỡ tôi đi, cô cũng bị thương rồi." Tử Mặc thấy nhìn Hoắc Duật Hy đề phòng tất cả mọi thứ, một mực muốn bảo vệ mình mà không dám tin tưởng bất cứ ai thì lên tiếng trấn an cô.

Hoắc Duật Hy nhìn đi nhìn lại, bản thân mình có bao nhiêu nhỏ bé so với Tử Mặc, muốn đỡ hắn cũng trông giống hắn ôm cô đi hơn, mà Tư Cảnh Hàn cùng Tử Mặc lại đồng một thể trạng, làm chuyện gì cũng dễ dàng, thế nên cô đành cắn cắn môi buông Tử Mặc ra lên xe.

Tư Cảnh Hàn ở phía sau cũng đỡ Tử Mặc đi đến. 

Vừa lên xe Hoắc Duật Hy chỉ muốn ngồi cạnh Tử Mặc, mắt đỏ hoe nhìn những vết thương trên người hắn. Lần da trắng nõn, nhẵn mịn đầy vết xước và bụi bậm chật vật, vết máu loang lỗ đậm nhạt khiến cô cảm thấy vô thức  đau lòng muốn chết.

Trên đường đi Tư Cảnh Hàn thế nhưng lại đôi lần liếc về phía cô và Tử Mặc, có chút trầm tư suy nghĩ. Nhưng Hoắc Duật Hy hoàn toàn đắm chìm trong lo lâng cùng sốt ruột mong mau đến bệnh viện, những người xung quanh và những chuyện khác cô không muốn bận tâm. Đinh ninh duy nhất nhìn về Tử Mặc.

Đoàn xe của Tư Cảnh Hàn chạy vào một bệnh viện quý tộc - Á Luật Tư lớn nhất cả nước cũng ở ngay trong thành phố K này, những người có tiền chưa chắc đã vào được đây, nếu không phải có thân phận và địa vị cao quý, hoặc nắm trong tay quyền thế như chính khách thì hầu như tuyệt nhiên không thể. Hoắc Duật Hy có bối cảnh gia đình tài phú cùng quyền lực, nên không thấy có gì là bất thường với việc khám bệnh ở đây.

Nhưng cô lại gấp gáp vì Tử Mặc mà quên mất hoàn cảnh này bản thân nên làm gì, thế nên sự tự nhiên và thành thạo với môi trường ở đây của cô đã khiến cho Tư Cảnh Hàn nhíu mày, trầm mặc quan sát.

Nhìn Tử Mặc đã được nằm yên ổn trên giường bệnh, được bác sĩ bắt đầu kiểm tra, Hoắc Duật Hy mới bớt lo lắng. Lúc này cô lại nhìn về phía Tư Cảnh Hàn.

Sao hắn còn chưa đi? Người đàn ông chỉ tồn tại trong truyền thuyết rất hiếm hoi lộ diện này sao lại theo cô đến tận đây vậy.

Thật ra hắn ta hoàn toàn có thể giao cho bọn thuộc hạ rồi rời đi ngay lúc nãy, thế nhưng hắn lại để cô và Tử Mặc lên của bản thân rồi còn tự mình đưa đến bệnh viện. Đúng là vô cùng kỳ quái.

"Tư tổng, cái đó thật làm phiền ngài, thật sự cảm ơn."

"Ừ." Tư Cảnh Hàn nhàn nhạt trả lời, mắt khẽ liếc về phía cô.

"Tư tổng, anh ắt hẳn có rất nhiều công việc, xin lỗi đã làm phiền, bạn của tôi chắc là sẽ ổn thôi...nếu anh bận có thể đi trước, không cần bận tâm chúng tôi đâu." Hoắc Duật Hy muốn thoát khỏi bầu không khí lúng túng này, Tư Cảnh Hàn khí thế âm trầm cứ đứng đây khiến cô khó mà tự nhiên được, cả hai vệ sĩ của hắn ta nữa, khuôn mặt không chút biểu cảm, làm bác sĩ và y tá kiểm tra cho Tử Mặc đều run cầm cập.

Lúc này "cạch" một tiếng, cửa phòng được mở ra.

"Ya ya ya ya, ai đây?"

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, vóc người cũng cao lớn như Tư Cảnh Hàn, mái tóc màu nâu hơi bù xù, nhưng khuôn mặt đẹp trai kinh điển, đôi mắt màu hổ phách đa tình, lại có răng khểnh khi cười lên nụ cười có chút hư hỏng, phóng túng nhưng lại cuốn hút vô cùng.

Nhìn người đàn ông này chắc là con lai, bộ dạng đẹp trai nhưng tùy tiện, lười biếng thế nhưng lại là...bác sĩ?

Hơn nữa còn là viện trưởng của bệnh viện này.

Trong sự kinh ngạc của cô, tên bác sĩ vừa mới đi vào đã chạy đến bên giường bệnh của Tử Mặc.

"Ai da, trong đẹp mắt quá đi...trời ạ, còn có nốt ruồi son trên mắt nữa này. Này, cực phẩm quả nhiên là cực phẩm, A Tư cậu mới "đào".....được ở đâu thế a?" Tên bác sĩ kia không xem ai ra gì, tự nhiên sờ soạng trên người Tử Mặc, đưa tay xoa nắn khuôn mặt của hắn đủ kiểu, thích chí bẹo má, xoa đầu vuốt tóc Tử Mặc đủ kiểu.

"Tiểu Duật Hy..." Tử Mặc dường như bị hành động của tên bác sĩ kia dọa, sợ hãi nhìn về phía Hoắc Duật Hy, Hoắc Duật Hy liền nhào đến ôm lấy hắn, e dè nhìn vị bác sĩ kia.

"Cái gì...ai đây?" Sau khi kinh hoảng vị bác sĩ kia lại tò mò chỉ về phía Hoắc Duật Hy.

"Tôi là bạn của anh ấy, vị bác sĩ này...anh ấy đang bị thương, anh đừng làm anh ấy sợ."

"Phụt!" Tên bác sĩ định cầm cốc nước bên giường bệnh của Tử Mặc lên uống liền phun ra, nhìn về phía Hoắc Duật Hy vẫn đang bảo vệ Tử Mặc.

"Bị thương, không phải chứ? À...ý tôi là nhìn còn xinh đẹp thế này mà, sao bị thương tích gì chứ. Nhưng mà... biểu cảm sợ hãi này đúng là đáng yêu quá đi a~~" Tên bác sĩ lại muốn vươn nanh vuốt về phía Tử Mặc.

"Mặc Lạc Phàm, đừng đùa nữa! Mau kiểm tra cho cậu ấy đi." Lúc này Tư Cảnh Hàn đứng một bên lạnh lùng lên tiếng, Mặc Lạc Phàm luyến tiếc phi một tiếng.

"Lâu thật lâu mới vui vẻ như vậy cũng không cho, khô khan quá đi."

Thì ra tên bác sĩ con lai này tên Mặc Lạc Phàm, nghe càng lúc càng thấy quen tai đó. Hoắc Duật Hy nhíu mày, cố gắng hồi tưởng.

Chủ tịch tập đoàn Mặc Thương - Mặc Lạc Thương lấy một cô vợ người Canada, cũng là con gái duy nhất của người đứng đầu gia tộc Cameron lớn mạnh, cô gái đó cùng ông sinh hai người con gái. Hai cô con gái này đều thuận theo cha có hứng thú với việc kinh doanh mưa gió chốn thương trường, đều là những nữ tướng giỏi đứng đầu các bộ ngành. Điều này khiến ông vui đến không thể khép miệng cười. 

Mặc Lạc Thương sau này lại có thêm một đứa con trai, gia tộc Cameron đến nay người thừa kế chính thức là vợ của Mặc Lạc Thương, đồng nghĩa với việc đứa con trai này của hai người là người được dòng tộc kỳ vọng nhất mà cưng chiều như thượng đế nâng niu trong lòng bàn tay.

Thế nhưng, đứa con trai duy nhất sinh sau các chị của mình 10 năm lại là một thằng con trời đánh, tính tình tùy tiện như một con ngựa bất kham, vô ưu vô lo, ham chơi lười biếng, đào hoa một bận khiến Mặc Lạc Thương luôn lo sợ hắn một ngày kia gây họa.

Vốn tưởng lớn lên rồi có thể thuần phục đào tạo hắn trở lại chuẩn mực, tiếp quản Mặc Thương và gia tộc bên nhà ngoại, nhưng Mặc Lạc Thương không tính lại ông trời, tên con trai duy nhất lại một mực thi vào ngành y, trở thành bác sĩ bậc nhất giới y học. Việc kinh doanh của gia đình rỉ vào tay hắn cũng như gió thoảng qua, để hai chị gái song sinh đôn đáo chạy ngược xuôi, bản thân lại trốn khỏi Mặc gia đi làm bác sĩ.

Mặc Lạc Thương bao lần muốn dạy dỗ thằng con trai đánh này nhưng kết quả ông đều muốn tăng xông máu mà ngất. Cuối cùng đành ngậm ngùi thả hắn tự do tự tại bay nhảy, tung hoành.

Mà cái người lừng lẫy tiếng tâm không mấy tốt đẹp này, không ai khác chính là Mặc Lạc Phàm Cameron đứng trước mặt hiện tại.

Hoắc Duật Hy ngớ ra, nếu như cô suy nghĩ chính xác thì...

Trời ạ, bác sĩ bậc nhất của giới y thuật đây sao? Lại là một tên mặt trắng, trẻ tuổi cuồng ngông, trông vô cùng hư hỏng.

Quả nhiên lời đồn đại kia không sai tý nào! Ngay cả Tử Mặc của cô, hắn cũng không buông tha trêu đùa nữa.

"Hì hì...Tiểu Duật Hy phải không? Quên giới thiệu, tôi đây chính là đỉnh đỉnh đại danh bác sĩ vàng ở hiện tại và trong tương lai của giới y học, lại đẹp trai, tốt bụng cùng tài giỏi - Mặc Lạc Phàm Cameron." Mặc Lạc Phàm cười đến sáng lạng.

"Hắn là tên hút máu đứng đầu bệnh viện này, Hoắc tiểu thư không cần quan tâm đâu." Tư Cảnh Hàn vô cảm cắt ngang lời giới thiệu phô trương của ai kia, rồi bỏ sung thêm: "Còn nữa, mau làm nhiệm vụ của cậu đi."

Mặc Lạc Phàm không khỏi lườm nguýt Tư Cảnh Hàn một cái, "Vô vị." Tuy vậy, hắn vẫn đi đến bên giường bệnh của Tử Mặc, nhìn nhìn hai cái.

"Tư Cảnh Hàn, cậu giỡn với mình à? Bị đánh trầy xước có mấy cái cũng kêu mình chạy đến là sao? Mấy cái vết thương này cũng cần làm ầm ĩ nữa à, thế này ai mà chữa chẳng được!" Vừa nói hắn vừa ấn ấn vào vết thương trên người Tử Mặc.

"Bác sĩ Mặc, xin anh nhẹ tay một chút, Tử Mặc bây giờ rất yếu." Hoắc Duật Hy sốt ruột lên tiếng, cái tên bác sĩ này muốn giết người sao? Không mau trị liệu còn cố tình làm vết thương nặng thêm à!

"Cái gì? Á à...trong cậu ta thế mà yếu ớt vậy sao?" Mặc Lạc Phàm nhíu mi tâm, lại nhận được một ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Tư Cảnh Hàn, thế nên hắn cũng đành cất vào vẻ mặt cà lơ phất phơ của mình, tiến hành xử lý vết thương.

Động tác thành thạo, nhanh và chuẩn tuy nhiên lại không chút dịu dàng, xoay Tử Mặc tới lui như bao cát. Hoắc Duật Hy nóng mắt, nghi ngờ chuyên môn nghiệp vụ của tên này nhất định có vấn đề.

Để hắn trị liệu xong có khi bị liệt luôn cũng không biết nữa.

"Tiểu Duật Hy, yên tâm đi cậu ấy không sao đâu. Đàn ông chúng tôi tuy thấy vậy nhưng cốt lỗi mấy vết thương này chỉ là ở phần mềm, không ảnh hưởng quá nghiêm trọng, qua mấy ngày sẽ hồi phục bình thường thôi."

"Cô ấy tên Hoắc Duật Hy, đừng gọi là Tiểu Duật Hy." Tử Mặc nắm lấy bàn tay Mặc Lạc Phàm đang chấm chấm, thoa thoa nước sát trùng trên khóe miệng mình, nhắc nhở.

"Hả?" Mặc Lạc Phàm không tin vào mắt mình. Đã bị đánh ra nông nổi này mà tên này còn quan tâm người khác gọi cô gái kia là thế nào sao? Thật là...

Dễ thương quá đi!

"Phải đó bác sĩ Mặc, cách gọi này tôi nghe rất không quen, anh gọi tôi là Duật Hy là được rồi." Hoắc Duật Hy nói rồi thì hơi đỏ mặt, tai hơi hồng, má ưng ửng, bởi vì ánh mắt tất cả người trong phòng đều đổ dồn vào cô.

Cư nhiên nãy giờ tên Tử Mặc này luôn gọi Tiểu Duật Hy, cô một cái cũng không phản đối nha. Thế mà người khác lại không được quen tai, còn Tử Mặc gọi thì cô nghe thuận tai chắc!

Chắc vậy.

Mặc Lạc Phàm nhìn Hoắc Duật Hy lại nhìn sang Tử Mặc, một người tung, một người hứng ăn ý quá mà.

"Hì hì, hai người thật dễ thương a...đặc biệt là cậu đó...Tử Mặc hả? Bộ dạng yếu đuối này trông thế nào cũng thấy đáng yêu nha~~~" Mặc Lạc Phàm lại kéo kéo má của Tử Mặc ra, cười tít mắt.

"..." Hoắc Duật Hy cảm thấy người này bên cạnh Tư Cảnh Hàn sao lại quái đản như vậy? 

Riêng Tư Cảnh Hàn lại âm thầm đánh mắt nhìn về Hoắc Duật Hy, một nửa khuôn mặt cương nghị không bị che bởi mặt nạ tỏ ra ý vị không sao nhìn thấu
Bình Luận (0)
Comment