Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 9

Tiểu Duật Hy, hay là tôi tự làm thì hơn." Tử Mặc thấy Hoắc Duật Hy cứ đứng nghệch ra đó, mặt lúc đỏ lúc trắng, cho rằng cô đang ngại ngùng, hắn cũng lúng túng theo.

Hoắc Duật Hy hồi tỉnh trong sự suy nghĩ, không nói lời nào đi về phía Tử Mặc, chu môi nói: "Anh ngồi yên là được rồi." 

Tay cô chạm vào người của hắn, cảm giác đúng là rất tốt nha. Nhẵn mịn đúng như trong tưởng tượng, nhưng cũng không thể thể hiện ra mặt như vậy được.

Dù thế nào tên này cũng được gọi là trai đẹp, cô cũng không phải là băng thanh ngọc khiết hay ngây thơ như tiểu bạch thỏ, thấy người khác giới cởi trần thì ngượng ngùng đến không dám nhúc nhích. Thật ra Hoắc Duật Hy cô cũng rất thích sở hữu được cái đẹp đi, chút lòng riêng của những cô gái tuổi mơ mộng, tim đập nhanh khi thấy một soái ca ngồi trước mặt mình.

Mà tên này là do cô bỏ tiền ra thuê, không lợi dụng một chút thì cũng thật uổng phí. Hơn nữa, trước giờ đại tiểu thư như cô chưa từng hạ mình chăm sóc, hay thay quần áo cho bất kỳ ai, hôm nay thế này tính sao vẫn là tên Tiểu Bạch này được đãi ngộ, coi như hòa đi.

Hoàn hảo! Lý do quá hoàn hảo.

Hoắc Duật Hy thõa mãn với tính toán của mình, lau qua phần ngực lại đến phần bụng, lòn qua cánh lưng. Thế nhưng tay của cô hơi ngừng lại, trên tấm lưng quyến rũ của hắn lại có một vết sẹo dài, chạy dọc từ vai phải đến phần eo bên trái, tuy trông không ghê tợn nhưng lại hằn lên một vết dài như vết bớt.

"Sao vậy?" Tử Mặc khẽ hỏi.

"Sao trên lưng anh lại có vết sẹo dài quá vậy?"

Mi tâm của Tử Mặc hơi nhíu lại, kéo Hoắc Duật Hy ra trước ngực của mình, vểnh môi lên nói: "Không có gì đâu, lúc nhỏ bị tai nạn rồi để lại thôi, trông đáng sợ thì đừng nhìn nữa. Trông nó rất không đẹp phải không?" 

"Này, anh đừng dùng sức kéo như vậy chứ, ảnh hưởng đến vết thương thì sao?" Hoắc Duật Hy nhắc nhở. "Không phải tôi thấy đáng sợ, mà vì có chút tò mò thôi, mà tai nạn đó, nặng lắm sao?"

"Ừm, cũng không nhớ rõ nữa, lúc đó tôi còn rất nhỏ."

"Vậy sao? Tai nạn gì vậy?" Hoắc Duật Hy vừa cầm bàn tay của hắn vừa hỏi tiếp.

"Không biết nữa, từ lúc tôi hiểu chuyện đến giờ đã có rồi...mà Tiểu Duật Hy rất quan tâm tới chuyện lúc trước của tôi hả?"

Tử Mặc mỉm cười dễ thương nhìn cô gái trước mặt, Hoắc Duật Hy đang chăm chú nhìn những ngón tay của hắn nghe hỏi vậy thì lại chu môi: "Đã nói chỉ tò mò thôi, không trả lời thì thôi. Ai thèm quan tâm anh chứ?"

Ngón tay mảnh khảnh, thon dài xinh xinh như trúc, từng khớp xương rõ ràng như thẳng tấp, móng tay được cắt gọn gàng, sạch sẽ. Có cảm giác muốn cắn ghê! Nhưng mà lại có một số vết chai xuất hiện ở cùng một vị trí, ở lòng bàn tay phải và tay trái đều có. Có điều cũng không làm mất được vẻ đẹp của đôi tay đi.

Lần này Tử Mặc không nói gì nữa, mà im lặng cho cô lau.

Hoắc Duật Hy thấy hắn không nói gì, lúc nhìn vẻ mặt của tên kia càng không biết hắn nghĩ gì. Bản thân cũng không biết nói gì thêm, có khi nào lại chọc đến tâm tình gì của hắn rồi, dẫu sao người ta cũng là bệnh nhân, cô lúc nãy cũng có chút thẳng thừng đi.

Nhưng mà từ lúc nào cô đi quan tâm người khác nghĩ thế nào vậy? 

Mà đặc biệt là tên Tiểu Bạch Kiểm này, lúc nào cũng đem hắn ra suy nghĩ trước mới đến bản thân mình. Thật là không hiểu nổi bản thân cô luôn.

Lau xong phần người trên, chỉ cần lau thêm phần chân là được. Phải nói tên này đẹp từ đầu đến móng chân luôn nha, ngay cả cổ chân cũng trắng nõn, thon gầy nữa, xinh đẹp vô cùng. Cô là phụ nữ cũng mười phần ganh tị đi, đẹp gì mà đẹp lắm thế!

Chỉ là tay chân dài quá khổ, quần áo bệnh nhân mặc vào cũng ngắn tới nổi ống quần nhảy cao hơn cổ chân cả tất.

"Xong rồi! Đói không?"

"Không." Ai kia cũng học theo bộ dáng của cô chu môi nói.

Tên gia hỏa chết tiệt này!

"Vậy không còn gì nữa thì tôi trở về nhà trọ đây."

"Ừm, cô về đi." Tử Mặc nằm bệch xuống giường, nhắm mắt lại.

Hoắc Duật Hy há hốc mồm, thái độ tên này đúng là xoay chuyển như chong chóng. Mới nói một câu không thèm quan tâm hắn thì đã bày ra bộ dạng bất cần này.

Hứ, cô cần hắn chắc.

"Rầm" Hoắc Duật Hy vùng vằng đóng cửa lại trước sự không níu kéo của ai kia.

Tử Mặc thấy cô đi thật liền dỏng đầu dậy, nhìn ra cửa. Nhưng hắn chưa kịp nằm xuống...

"Soạt"

Hoắc Duật Hy lần nữa mở cửa ra thấy đúng bộ dáng này của hắn, nhếch môi đắc thắng.

"Còn bảo tôi đi về, vậy anh nhìn cái gì?"

Tử Mặc thấy cô quay lại thì liền nằm xuống giường, giả chết.

"Vậy Tiểu Duật Hy vì rất "thèm" quan tâm tôi nên mới quay lại đây mà không đi về luôn phải không." Đây không phải một câu hỏi mà là một câu trần thuật mang sự khẳng định mười phần, chọc cho lông tóc của Hoắc Duật Hy đều tức đến xù lên hết.

Tiểu Bạch chết tiệt! Được lắm, còn dám nói mốc cô.

"Tôi không rảnh chơi trò mèo nheo con nít, giận dỗi cần người khác níu kéo dỗ dành. Không được dỗ dành liền chịu không được chủ động quay lại làm hòa đâu!"

"Trong mắt tôi dù sao Tiểu Duật Hy cũng không phải người lớn."

"Tiểu Bạch Kiểm! Anh...anh...." Hoắc Duật Hy tức đến giận châm bình bịch, tên này ăn phải mật gấu hay sao? Lúc nãy còn yếu đuối bám lấy váy cô, kêu đau đớn, còn bây giờ lại trở thành một con cáo bắc cực nói gì cũng nói lại được.

Thấy Hoắc Duật Hy xong đến chỗ của mình, Tử Mặc có chút sợ hãi lui người ra đằng sau. Khi cô vừa vồ tới, hắn liền xếch mày một cái, nhanh chóng né sang một bên, Hoắc Duật Hy mất trọng tâm liền ngã xuống người hắn.

"Bịch bịch"

"Ây, đau quá!"

Không phải Hoắc Duật Hy kêu mà là tên nằm phía dưới kêu. Hoắc Duật Hy hoảng hồn, vì phúc chốc bóc đồng của mình mà làm ảnh hưởng đến vết thương của hắn thì phải làm sao?

"Tiểu Bạch, xin lỗi...anh có sao không?"

Tử Mặc ủy khuất gật gật đầu.

"Hả, đau ở đâu?"

"Đầu... tay... vai... chân... eo... ngực... chỗ nào cũng đau hết!"

Hoắc Duật Hy tưởng thật, quýnh lên. Tay trái còn lại của Tử Mặc không bị băng bó đặt trên eo của Hoắc Duật Hy siết lại, kéo cô sát vào người hắn hơn.

"Tiểu Duật Hy, cô lo lắng cho tôi ra phếch mà còn bảo không quan tâm...hì hì...tôi giỡn đó."

"" Hoắc Duật Hy lập tức muốn bật dậy, nhưng sức lực Tử Mặc đột nhiên lại gia tăng kéo cô ngược trở lại, hơi thở thơm mát của hắn phảng phất quanh chóp mũi cô, rồi nhanh chóng hòa trộn vào hô hấp chui vào lòng ngực khiến trái tim Hoắc Duật Hy không khỏi đập mạnh.

"Tiểu Duật Hy, đừng tức giận, được không? Biết cô quan tâm tôi nên tôi cảm thấy rất vui vẻ, đã lâu lắm rồi cũng chưa có ai tốt với tôi như vậy. Nên tôi thật sự rất cảm động."

Hoắc Duật Hy ngẩn ngơ không biết nói gì, toàn thân cứng đờ bất động. Trước lời nói của hắn thì quên cả phản ứng. Qua một lúc lâu, cô mới đỏ mặt, lòm còm bò dậy từ trên người hắn.

"Cái đó...cũng không phải là tôi tức giận, chỉ là Tiểu Bạch nhà anh à con cáo bắc cực đáng ghét, dám cãi lại tôi." Cô giật giật tóc của Tử Mặc, cố làm cho bản thân được tự nhiên. Không muốn để hắn thấy bản thân tim đập chân run vì tên Tiểu Bạch yêu nghiệt này.

"Nhưng tôi là con cáo đáng yêu và đẹp nhất bắc cực phải không?"

"Tự luyến!" Hoắc Duật Hy lấy gối muốn bộp vào mặt hắn nhưng nghĩ nghĩ, vẫn đặt xuống thì hơn, nếu có chuyện gì thì nguy.

Tử Mặc nắm tay của cô, cong mắt cười. 

Đẹp trai và vô hại, nhưng thể nào cũng chẳng giống thiên thần mà lại tà mị, cuốn hút, tác quai tác quái trong tâm tưởng người khác, khiến cảm giác của người khác không kìm được mà rục rịch. Hoắc Duật Hy nhíu mày, cảm thấy đúng quái lạ quá.

Hoắc Duật Hy: "Không đói thật sao?"

Tử Mặc: "Tôi đói."

Hoắc Duật Hy cảm thấy rất điên đầu với tên này, càng ngày càng không biết câu nào của hắn mới là thật.

"Tôi đói quá...đói thật mà..." Tử Mặc lắc lắc tay của cô, Hoắc Duật Hy thoáng rùng mình với bộ dạng của hắn, lòng liền nhũn ra.

"Anh ngồi yên đi, để tôi đi mua thức ăn."

"Cộc cộc" 

Nghe tiếng gõ cửa, hai người đều ngẩn ra.

"Hoắc Tiểu thư, Tư tổng nhờ chúng tôi mang thức ăn và quần áo đến cho cô."

Lần này thì đến lượt Hoắc Duật Hy không kịp phản ứng. 

Lúc cô ý tá kia đi rồi mọi thứ đã được bài biện sắn sàng. Nói là Tư Cảnh Hàn sắp sếp, ngụ ý rất rõ ràng, nếu như Hoắc Duật Hy không nhận thì cô ta không thể rời đi. Thế nên không cho từ chối.

"Này, ăn đi, dù sao anh cũng đói mà."

"Không."

"Sao vậy?"

"Không phải của Tiểu Duật Hy."

Hoắc Duật Hy vuốt chân mày, tên này thật là khó chiều. Cô đành múc hai miếng lên ăn, nhai nhai rồi nuốt.

"Tôi ăn rồi, thành thức ăn của tôi rồi đó."

Tử Mặc chớp chớp mắt nhìn thức ăn rồi nhìn Hoắc Duật Hy đang trừng mình, "Tôi không tự ăn được."

Hoắc Duật Hy nhìn cánh tay phải của hắn, bất đắc dĩ thở dài: "Há miệng ra."

Tử Mặc ngoan ngoãn há miệng cho cô đút thức ăn.

Tử Mặc nhai rất từ tốn, từng ngụm từng ngụm một.

Haiz...tại sao ngay cả lúc ăn cũng đẹp vậy? Cái miệng nhìn thanh tú, yết hầu chuyển động gợi cảm. Môi mỏng dính dầu hơi bóng lên, hơi hé ra để lộ vài cây răng trắng tinh, đôi lúc hơi mím lại nhìn có chút chúm chím.

Bàn tay trái của Tử Mặc giơ lên rồi điểm vào trán của Hoắc Duật Hy, khuôn mặt yêu nghiệt đột nhiên phóng to trước mặt cô: "Tiểu Duật Hy, cô đói hả, sao cứ thất thần nhìn tôi ăn vậy?"

"!!!" Lỗ tai của Hoắc Duật Hy dửng đỏ lên, "Có đâu, tôi...tôi chỉ là nghĩ chuyện khác thôi. Nè, nói nhiều quá, ăn đi." Cô liên tục dồn thức ăn vào miệng Tử Mặc cho hắn không thể nói nữa.

"..." 

Vất vả ăn xong, Hoắc Duật Hy liền cầm quần áo Tư Cảnh Hàn đưa tới chạy vào phòng tắm. Đóng cửa phòng tắm lại, hai chân của cô liền nhũn xuống.

Cô có cảm giác rất không xong, sao dễ bị tên này mê hoặc quá vậy! Chỉ có mấy ngày không gặp, khi gặp lại rồi không hiểu sao hắn làm cái gì cũng thu hút sự chú ý tuyệt đối của cô, không thể nào dứt ra được.

Tử Mặc!

Tử Mặc!!

Tử Mặc!!!

"Cạch" lúc cô trở ra trên người đã mặc một bộ thường phục ở nhà màu xanh nhạt. Người đàn ông tên Tư Cảnh Hàn này có phải là quan tâm quá mức rồi hay không, ngay cả thức ăn và quần áo đều mang đến cho một người vừa mới gặp.

Một thương nhân như hắn chắc chắn sẽ không rảnh rỗi đi làm một chuyện như vậy, ý tứ của hắn chắc chắn không đơn thuần chỉ là giúp đỡ. Rõ ràng là có điều gì khác, nhưng cô thật sự không biết hắn đang muốn làm gì.

Chẳng lẽ hắn biết cô là ai?

"Tiểu Duật Hy, không biết tại sao tôi lại thấy đau quá à."

"Chỗ nào, có cần tôi gọi bác sĩ không?"

"Không cần đâu, chắc tại lúc nãy nhúc nhích nên động đến vết thương."

Hoắc Duật Hy đá chuyện kia sang một bên, lo lắng đi đến xem vết thương của Tử Mặc, thuận tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường.

"Đúng rồi, anh bị thương thế này, việc học ở trường không bị ảnh hưởng chứ?"

"Không đâu, dạo này cũng không có gì quan trọng."

Lúc này Hoắc Duật Hy mới thấy yên tâm, gật gật đầu, đưa tay xoa xoa cổ chân bị bông gân cho hắn.

"Tiểu Duật Hy, học trưởng Kha đó rất tốt với cô sao?"

"Ừm, là người tốt với tôi thứ hai sau Tiểu Mộc Tích."

"Tiểu Mộc Tích, là cô gái cô hay kể với tôi đó hả?" 

"Đúng vậy." Hoắc Duật Hy gật gật đầu, kể cho hắn nghe: "Tiểu Mộc Tích rất tội nghiệp, ba mẹ cô ấy đã mất sớm rồi ở với ông bà. Lớn lên phải vất vả đi làm thêm ở rất nhiều mới có đủ tiền đi học, cậu ấy rất cố gắng và rất có thực lực, đạt được vị trí ngày hôm nay cũng hoàn toàn dựa vào bản thân. Nhưng mà không hề kiêu kỳ, lại rất tốt với tôi, luôn ở bên cạnh tôi lúc tôi gặp khó khăn...."

Đêm khuya, tối như màu mắt ai đen láy. Tử Mặc ở trên giường nghe Hoắc Duật Hy kể không được bao lâu cộng thêm tác dụng của thuốc giảm đau đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Hoắc Duật Hy mỉm cười, nhìn nhịp thở đều đều của hắn, lại nhìn bàn tay bị hắn nắm chặt như sợ cô đổi ý rời đi bất giác trái tim liền mềm mại. 

Bàn tay của hắn rất ấm, rất mềm mại, rất mềm mại...

Mi mắt của Hoắc Duật Hy cũng dần sụp xuống, đầu an tĩnh gác lên bụng của Tử Mặc, đều đều thở.

Rồi không biết qua bao lâu, hoặc ngay sau đó, trong mơ hồ theo thói quen cô sờ sờ rồi ôm lấy cái gối bên cạnh, thoải mái gác lên, cọ cọ tới lui vài cái, tìm tư thế dễ chịu nhất để ngủ.

Cái gối rất ấm, rất thơm. Khiến cô không tự chủ ôm chặt hơn....

Đêm dài tĩnh lặng, đôi mắt màu lam không chút gợn sóng nhìn vào màn đêm mê hoặc, rồi nhanh chóng thống trị cả đêm đen.
Bình Luận (0)
Comment