Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 104

Tả Dật đã đến nơi khu bỏ hoang đó. Khi đi qua đoạn đường chợ đó anh đã cho tăng vận tốc nhanh nhất nên chỉ trong khoảng 5 phút đã đến nơi.

Nhanh hơn dự định 5 phút.

Khi đi xuống anh đã nhìn thấy ngay Tử Khởi Minh đang đứng ở đấy, cũng vì nghe thấy tiếng xe nên ông ta quay ngoắt sang, chứng kiến người đến là ai ông ta cả gương mắt cắt không còn giọt máu.

“Ngài, sao ngài lại đến đây ạ?”

Mặc dù hiện tại không còn làm ở Thương Thịnh nữa nhưng khi nhìn thấy Tả Dật tới ông ta vẫn có chút rụt rè.

Một phần cũng là vì miếng cơm manh áo đang làm việc ở bên trong.

Biết rõ anh tới là muốn cứu người ra nhưng ông ta vẫn một mực giả ngu.

Tả Dật không hỏi nhiều cũng biết được là cô đang ở bên trong, anh chỉ liếc nhìn Tử Khởi Minh một cái rồi đi vào. Nhưng mới bước được một bước thì đằng sau bị Từ Khởi Minh chặn lại:

“Không được, cậu không được vào.”

Với sức của ông ta làm sao có thể cầm chân được Tả Dật, nhưng chung quy cũng chỉ còn cách này, vì khoản tiền của ông ta nên ông ta cũng tính làm liều.

Tả Dật không nói, anh cúi người hai tay xốc lấy cổ áo Tử Khởi Minh nhấc lên rồi ném ông ta sang một bên. Cũng chính ông ta là người đưa An Kỳ tới đây nên anh cũng không cần phải dè chừng, trực tiếp ra tay.

Bị ném sang Từ Khởi Minh nằm thẳng xuống đất, gương mặt không tin nổi nhìn người trước mắt. Ông ta không ngờ là anh lại ra tay với mình.

Tử Khởi Minh khó khăn vựng dậy khi thấy Tả Dật đi về phía cánh cửa ông ta hoảng loạn chạy một mạch tới đầu gối đập thẳng xuống đất mà ôm lấy chân anh.

Ông ta nhất định không để Tả Dật vào trong đó, cho dù có bị anh ném một lần nữa ông ta cũng không quản.

Tả Dật không nghĩ ông ta lại dai đến vậy, lạnh giọng nói:

“Buông tay.”

Trên đầu truyền đến giọng của anh, lòng Từ Khơi Minh rét run nhưng tay vẫn cố gắng hết sức túm lấy, biểu hiện có chết cũng không buông.

Tả Dật hết sức chịu đựng ông ta, anh một lần nữa xốc lên ấn mạnh ông ta vào đầu xe. Lưng bị chịu tác động mạnh, với sức khỏe của ông ta hiện giờ làm sao có thể chịu nổi, cả gương mặt nhăn lại vì đau.

“AAAAAAAA”

Tả Dật không màng đến tiếng hét đó, cúi đầu nói:

“Đừng phí sức.”

Nói xong anh bỏ mặc ông ta dưới sàn bước vào căn nhà hoang.

Bên trong tiếng hét của Từ Khởi Minh thu hút được sự chú ý của hai người. An Trác đang căm căm lửa giận nay bị tiếng hét đó mà càng thêm bực mình:

“Thằng cha đó không yên được lúc nào à. Hét cái đếch gì?”

An Kỳ không quan tâm, nhìn người trước mặt mà nói:

“Năm đó cô Ngô bỏ đi, chắc ông đau lòng lắm nhỉ?”

An Trác một tay nắm lấy tó của An kỳ giật lên khiến cả gương mặt cô hướng lên trên:

“Không phải chuyện của mình thì đừng có tham gia vào.”

An Kỳ bị nắm tóc nhưng lại không hề thấy đau đớn, cô cười hai tiếng mà nói:

“Vậy cái chết của con gái ông thì liên quan gì đến tôi?”

Ông ta nói người mà không thèm nhìn lại bản thân.

An Trác khẽ nhìn cô, một tay ông ta dơ lên đánh xuống mặt cô.

Trong ba ngày cô phải chịu lấy ba cái tát.

Vì cớ gì?

“Mày nhìn lại xem xem hai đứa chúng mày đã làm gì con gái tao? Tại sao nó lại phải chết?”

An Kỳ bỗng thấy đầu óc mình không còn được tỉnh táo như trước, từ khi đến đây hiện giờ cũng đã là buổi chiều, bữa trưa cô chưa ăn gì nay cộng thêm bị ông ta hành hạ thể xác như vậy, sức lực cũng dần cạn kiệt.

An Kỳ cố gắng để bản thân mình tỉnh lại, dùng toàn bộ sức còn lại mà đối đầu với ông ta:

“Con ông chết là do ông. Không liên quan gì đến chúng tôi. Chính ông mới là người làm ra chuyện này.”

An Trác giận đến nghiến răng, giọng nói phát ra cũng không còn bình thường:

“Tao làm gì? Mày nói xem tao đã làm gì?”

An Kỳ cũng chẳng cần kiêng dè người chú này:

“Vậy tại sao ông lại đến gặp ba tôi giúp ông che giấu việc chiếc xe bị nổ? Ông có từng nghĩ đến vì chuyện đó mà con ông mới có ý định tự sát không?”

Lúc biết An Tuệ Như chết, ông ta cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Chỉ biết bản thân không có được tình cảm của Trương Tử Hùng nên mới đau lòng như vậy.

“Mày nói láo. Con tao chết là do chúng mày. Tất cả là tại chúng mày.”

Tinh thần ông ta lúc này không còn ổn định được nữa. An Trác lấy cái xô nước mà Từ Khởi Minh mang vào, bên trong vẫn còn nước mới lấy liền dội xuống An Kỳ.

Toàn thân cô ướt đẫm, bủn rủn. Vừa rồi bị va chạm mạnh đầu xuống nền đất bây gườ vẫn còn đau nhưng cũng không chảy máu. Cả gương mẳ đỏ bừng lên vì bị chụy ba cái tát của ông ta, nay bị xối nước vào cảm giác đau xót truyền đến khiến cô phải nhíu mày.

Không nổi rồi.

Phía trước dần dần mờ đi.

Đến lúc cô không thể nhìn rõ, bên tai vẫn truyền đến tiếng của An Trác nhưng cô không thể nghe rõ.

An Kỳ cảm nhận được cơ thể đang dần dần buông lỏng đến lúc ngã xuống.

Trước cửa, Tả Dật nhìn đằng sau lưng hai người họ, chợt thấy An Kỳ cả người như đang trôi nổi liền nhanh chóng chạy tới.

Cơ thể cô được ôm trọn trong lòng Tả Dật.

“Tại sao mày lại biết chỗ này?”

An Trác thấy người đến liền nói.

Tả Dật vẫn còn đang quỳ xuống ôm An Kỳ vào lòng, khi nhìn rõ gương mặt đỏ ửng của cô in hằn ngón tay, toàn thân ướt át, gương mặt cắt không còn giọt máu. Cảm nhận được cơ thể cô đang lạnh toát Tả Dật vội vàng đem cô ôm lấy chặt hơn để ô có thể được suwori ấm trong lòng anh.

Ánh mắt Tả Dật xuất hiện những tia máu, chúng đỏ bừng.

“Thì ra chúng mày là quan hệ này sao? Tả Dật, người con gái này đã từng là người yêu của anh họ mày. Mày làm vậy là đang hớt tay trên của anh mình à?”

An Kỳ vẫn còn đang mặc lấy áo khoác của anh, Tả Dật cởi bỏ trải xuống rồi mới đặt cô. Anh nhanh chân vụt lên trước tóm lấy cổ của An Trác:

“Ông dám động vào cô ấy?”

An Trác nhìn anh rồi cười lớn, thỏa mãn mà nói:

“Đau lòng rồi à? Nó là cái thà gì mà tao không dám đụng tay. Cũng chính nó đã giết chết con tao. Tao làm vậy thì có gì sai.”

Dứt lời ông ta lãnh trọn lấy một cú đấm của người đối diện.

Cả người ông ta ngã xuống.

“Chuyện con gái ông không liên quan gì đến cô ấy. Nhưng cô ấy bị vậy thì tôi sẽ khiến ông phải lãnh đủ.”

Anh biết ông ta cho kẻ bên ngoài kia bắt cóc An Kỳ cũng vì ông ta đã biết dự định của hai người. Mà người báo tin cho ông ta thì ngoài Tả Diên Nghi cũng không còn một ai khác.

Chứng cứ chắc hẳn cũng đã bị ông ta lấy đi. Anh sẽ khiến hai người họ những ngày tháng còn lại phải sống trong ngục giam, không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng.
Bình Luận (0)
Comment